Thứ Năm, 14 tháng 9, 2023

234- PHẢI DỪNG TƯỞNG TUỆ

 

234- PHẢI DỪNG TƯỞNG TUỆ

(46:53) Sư Tuệ Duyên: Dạ, về hôn trầm, thì hôn trầm thùy miên thì nó không có đau tê gì, chỉ cái phần nó không có gì. Ví dụ như nó sinh ra trạng thái nó lì lì, nó chẳng có cảm giác một ngày.

Trưởng Lão: Nó là Xúc tưởng hỷ lạc đó con, nó bị Tưởng hết. Như con nói ra trong thời gian đó thì Thầy biết nó bị Tưởng. Tất cả những cái này đều là lọt trong cái Tưởng hết rồi. Bởi vì cái Ý thức nó bị dừng lại thì cái tưởng

(29:25) Tu sinh Giác Thường: Kính thưa Thầy! Qua cái lời chỉ dạy của Thầy, con có nghe rất rõ, để xét lại bản thân của con. Trình Thầy, thì nhất cách đây một tuần, hơn một tuần, thì về cái an trú tâm, hàng phục tâm và nhiếp phục tâm và an trú tâm, trước con rất lơi lỏng. Sau khi con xem qua giới luật và sự tu học của con, thì con sẽ siết chặt về giới luật. Về giới luật xong rồi con sẽ an trú tâm. Hiện giờ an trú tâm của con rất tốt, ba mươi phút con không có gì. Và là nhiếp phục tâm của con, đầu tiên là phải nhiếp phục tức là vẽ cho nó nghe cái đã, sau khi mà vẽ mới bảo hắn ngồi. Qua cái cách thức hai cái việc làm này con thấy, cái an trú tâm giữ được của con cũng rất chính xác.

Mà hiện giờ, cái vấn đề tâm mà phóng dật đó, thì nó không còn, thì con thấy là cái thân của con, cái tâm của con nó thanh tịnh. Cho nên tâm nó không phóng dật. Và được thanh tịnh là nhờ giới luật và an trú tâm vững, cho nên vì vậy con thấy con rất phấn khởi là đã đánh dập hôn trầm để cho con chiến thắng, cũng có được kết quả rất nhiều. Hôm nay hôn trầm của con không còn nữa, vấn đề trong sự tu học các thời, không có hôn trầm tới, và ngoài thời chừ con cho nó ngủ nó cũng ngủ. Đến trước khi ngủ con sẽ tác ý: "Giờ chừ nghỉ ngơi, ngủ!".

Như vậy thì con thấy cái này, nhưng mà cái sự này không biết như thế nào? Cũng xin trình bày với Thầy như vậy. Cho nên vì đó mà con thấy qua cái sự mà nhiếp phục tâm và an trú tâm đó, hôm nay là con đã hôn trầm không còn nữa. Mà khi hôn trầm không còn thì con sẽ có thể mở cái tư tuệ đó, nó sẽ mở ra nhiều cái, để cho con thấy rõ được cái chuyện làm, để mà sửa sai, sửa chỉnh lại. Thì cái đó xin thưa với Thầy có thể mình phát triển được không? Hay là trong lúc này mình không có phát triển cái tư tuệ.

(31:58) Trưởng lão: Không! Không nên phát triển. Trong cái giai đoạn này là trong cái giai đoạn bất động tâm, không được phát triển. Phát triển cái tư tuệ của mình nó sẽ làm động. Động mất cái trạng thái bất động của Tứ Niệm Xứ. Mà đức Phật dạy: “Giới luật và Giáo pháp của ta”, mà giới luật là chúng ta biết rồi, giáo pháp là Tứ Niệm Xứ. Mà Tứ Niệm Xứ là tâm bất động. Mà nếu mình để cái tư tuệ mình phát triển trong đó là không phải lúc, nó sai pháp.

Cho nên mình hễ phát triển tư tuệ là nó bị động. Nó hiểu, nó theo cái tưởng giải của nó, nó hiểu ra. Chứ bây giờ mình chưa phải ở trong định làm sao có tuệ thật? Cho nên cái tư tuệ đó là cái tưởng tuệ, cái tưởng giải. Cho nên con dừng lại không có cho nó suy nghĩ gì hết. Chứ không khéo con xả ra thì bắt đầu nó nghĩ ngợi cái này, cái kia, nó nghĩ pháp này nọ. Điều đó là một cái dẫn dắt con đi vào cái mê hồn trận của Đại thừa rồi, con sẽ lạc vào trong đó.

Các tổ cũng bị cái đó mà viết kinh sách ra, mà cuối cùng không làm chủ được sự sống chết. Thầy biết rất rõ, mà số kinh sách đưa dắt người ta đi lạc đường, lạc pháp. Cái tư tuệ đó, nó rất là nguy hiểm. Hồi đầu thì nó không có cái tư tuệ. Tu một thời gian sau nhiếp tâm và an trú được. Bắt đầu không có người hướng dẫn đi vào Tứ Niệm Xứ, cho nên nó phát triển cái tư tuệ, tức là phát triển cái tưởng tuệ. Cho nên mới bắt đầu mới viết kinh sách, nó danh rồi. Thay vì mình phải ly dục, ly ác pháp, dục là dục danh, nó ly .

(33:24) Còn cái này đó, chưa có tới cái chỗ mà nó quét hết, trong Tứ Niệm Xứ nó quét hết cái dục. Nó còn cái vi tế, cho nên bắt đầu nó đi qua cái góc độ của tưởng tuệ. Tư tuệ nó phát triển ra, nó phát triển ra cái nó sống ở trong cái dục đó, cho nên các ngài viết kinh sách ra. Cho nên hầu hết là những cái Phật pháp nó sai là do cái tu sai, chứ không phải các ngài muốn như vậy. Các tổ không muốn như vậy, khó lắm.

Cho nên bây giờ con dừng cái đó đi. Chỉ có xét lại nhiếp tâm không vọng tưởng, an trú tâm không hôn trầm thì ngay đó trên Tứ Niệm Xứ Tăng lên môt giờ cho Thầy, có vậy thôi. Nếu mà nó không vọng tưởng, không hôn trầm, thì ở trạng thái bất động, chỉ duy nhất biết hơi thở cảm giác toàn thân. Con biết cái chỗ đó không? "Cảm giác toàn thân tôi biết tôi hít vô, cảm giác toàn thân tôi biết…​ ", đó là cái trạng thái cái pháp tu Tứ Niệm Xứ.

Tu sinh Giác Thường: Đó là giai đoạn bốn mà …​

Trưởng lão: Đó! Thì bắt đầu bây giờ nó mới ở trên Tứ Niệm Xứ. Lúc bây giờ nó chỉ duy nhất biết cái đó thôi, chứ không có tác ý gì nữa hết, thì đó là an trú.

Tu sinh Giác Thường: Khi đó là để ý làm việc, thưa Thầy?

Trưởng lão: Bây giờ cứ biết bấy nhiêu đó, cứ biết hơi thở ra vô như vậy thôi, là một cái trạng thái an lạc bất động.

https://kettapphapbao23.blogspot.com/


233- TƯỞNG HOẠT ĐỘNG KHI MẤT Ý THỨC

 

233- TƯỞNG HOẠT ĐỘNG KHI MẤT Ý THỨC

(46:53) Sư Tuệ Duyên: Dạ, về hôn trầm, thì hôn trầm thùy miên thì nó không có đau tê gì, chỉ cái phần nó không có gì. Ví dụ như nó sinh ra trạng thái nó lì lì, nó chẳng có cảm giác một ngày.

Trưởng Lão: Nó là Xúc tưởng hỷ lạc đó con, nó bị Tưởng hết. Như con nói ra trong thời gian đó thì Thầy biết nó bị Tưởng. Tất cả những cái này đều là lọt trong cái Tưởng hết rồi. Bởi vì cái Ý thức nó bị dừng lại thì cái tưởng thức nó phải hoạt động thôi. Cho nên nó sẽ không đi vào luyện Tứ Thần Túc được, nó trật, nó sai pháp. Cho nên nó có cái quy định của nó, từ cái chỗ đó nó phải đi vào cái chỗ pháp nào, xác định cái thời gian. Cho nên pháp Tứ Niệm Xứ thì Đức Phật xác định: “Bảy ngày, bảy tháng, bảy năm” thì vào Tứ Niệm Xứ. Cái người mà giới luật chưa nghiêm chỉnh, chưa xả được trên Tứ Chánh Cần mà đi vào Tứ Niệm Xứ thì không tu tập được.

Bởi vì Tứ Chánh Cần nó nằm trong Chánh Tinh Tấn. Cái Bát Chánh Đạo đó thì Chánh Tinh Tấn là Tứ Chánh Cần, mà Chánh Niệm nó là Tứ Niệm Xứ, thì Chánh Định là Tứ Thánh Định. Ở đây đạo Phật đã xác định cho chúng ta rõ ở trên cái Bát Chánh Đạo rồi. Cho nên chúng ta tu tới đâu, chúng ta phải biết cái lớp lang của chúng ta tu cái pháp gì, pháp gì? Ba mươi bảy phẩm trợ đạo, nó phải từ cái Chánh Kiến, mà cho đến cái Chánh Định thì nó phải tu cái pháp nào, pháp nào nó cụ thể, nó rõ ràng. Chứ nó không thể nào gọi là khi không mình vô trong mà nhiếp tâm ở trên cái hơi thở.

(48:24) Hơi thở là dùng cái Thân Hành Nội, để luyện cái Tứ Thần Túc. Chứ không phải hơi thở để dụng, để mà ức chế cái ý thức của mình, để đi vào cái chỗ trạng thái Tưởng, không bao giờ có đâu, nó sẽ còn (thành…​.) Cho nên vì vậy mà con tự tăng thì không được rồi, con tu như vậy thì nó sai pháp con. Mặc dù là nó phá hôn trầm, nó phá thùy miên, bởi vì nó bị Tưởng rồi thì nó không bị hôn trầm thùy miên đâu. Nó bị cái trạng thái, con lọt vô trong cái Tưởng cho nên nó Xúc tưởng hỷ lạc rồi, nó an lạc bằng cái Tưởng của nó rồi.

(48:54) Cho nên vì vậy con không có hôn trầm thùy miên, nhưng mà không phải. Do chính cái chỗ mà ý thức của mình điều khiển cái pháp thân hành, nó không có, không còn thùy miên mới đúng, nó đang ở trên cái ý thức của chúng ta. Bởi vì Đức Phật nói: “Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp”, mà mình tu mất cái ý của mình, để cái tưởng nó dẫn thì nó sai rồi, phải không con? Thầy giải thích cho con hiểu biết cái pháp của Phật nó cụ thể. Bởi vì trong kinh Pháp Cú Đức Phật đã xác định rất rõ ràng: “Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp”, cái ý của chúng ta. Mà bây giờ mình ngồi, mình nhiếp tâm không bao giờ có vọng tưởng, mà lại kéo dài từ một giờ, hai giờ ra mình mất Ý rồi. Cái Ý thức nó mất thì buộc lòng cái Tưởng thức nó phải hoạt động. Cho nên cái Xúc tưởng hỷ lạc, cái cảm giác an lạc của mình, cái cảm giác mà mình tỉnh đều hoàn toàn ở trong Tưởng hết, nó không có thật, cái Ý nó mất.

Sư Tuệ Duyên: Như vậy mà bây giờ con bỏ cái đó, thì con ngồi bao lâu? Một tiếng đồng hồ?

Trưởng Lão: Bây giờ con tập trở lại, nhiếp tâm cho đúng theo cái phương pháp Nhiếp Tâm của hơi thở, phải không? Bắt đầu bây giờ con phải tu tập, phải được kiểm tra lại kỹ. Chứ con giao mà con nhiếp tâm thì nó cũng không được, bởi vì con bị lọt ở trong cái Tưởng mất. Phải nhiếp tâm, con nhiếp tâm rất dễ dàng không có niệm rồi, nhưng mà điều kiện là lọt trong Tưởng mất, không được.

(50:17) Cho nên bắt đầu bây giờ cho con đi vào Tứ Chánh Cần, “ngăn ác diệt ác, sanh thiện, tăng trưởng thiện”. Con chỉ tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Con ngồi đây không nhiếp trong hơi thở gì hết, để xem từng cái tâm niệm của con nó khởi phát. Con ngồi đó con có pháp mà, không có hơi thở gì hết, con không có nương chỗ nào được hết. Cho nên vì vậy đó, bây giờ con mới ngồi con quan sát coi thử coi tâm con nó có sanh niệm hay không?

Mà có niệm, còn niệm tức là còn tham, sân, si. Mà còn tham, sân, si thì quán xét xả tâm, con hiểu không? Chứ còn nếu mà không kéo thì nó rớt trong Tưởng thì nguy hiểm lắm! Để cho coi mình không có cái chỗ mà nhiếp tâm để ức chế cái ý thức của mình nữa, mà nó hoàn toàn ở trên ý thức. Thì do đó cái ý thức của mình có còn niệm hay không niệm?

(51:03) Nếu mà nó không niệm là do cái chỗ mà ly dục ly ác pháp, nó xả tâm. Còn nếu mà nó không có niệm là do cái chỗ mà giới luật, cái pháp của mình, do đó nó sẽ vô giới luật, nó xả tâm thì nó không niệm. Mà không do giới luật mà xả tâm thì nó sẽ có niệm, không thể nào trật. Bởi vì nó không có pháp Nhiếp mà, cho nên nó có niệm. Mà nó có niệm thì lúc bấy giờ đó, mình mới dùng cái tri kiến mình quán, mà xả thôi, chứ không được ức chế nó.

Mà trong cái thời gian mà quán xả nó cho đến khi mà hoàn toàn nó không niệm là mình không có nương vào chỗ nào ức chế tâm của mình hết: không được nương vào hơi thở này, không nương vào Thân Hành Niệm này, không nương vào bước đi này. Thì lúc bấy giờ đó, thì mình mới được Thầy đến trắc nghiệm lại coi thử coi đúng vậy hay không? Mà đúng vậy thì tức là sẽ hướng dẫn con đi vào Tứ Niệm Xứ, cái chỗ bất động đó chính là cái chỗ mà không nhiếp tâm, cái ý thức nó vẫn còn. Do đó Thầy dẫn họ vào tu. Tới giờ rồi hả con? Rồi, rồi Thầy ra.

(52:04) Sư Tuệ Duyên: Con còn luyện tập vào buổi khuya đó, con ba giờ buổi khuya thì nó cũng không có rơi vào buồn ngủ. Mỗi khi con thức dậy ba giờ, con ngồi lên là nó không có buồn ngủ, mà nó thanh thản, rất là tỉnh táo tu tập. Để cho con ngồi tới mười, tới giờ đi ngủ rồi, thì con phải tác ý đi ngủ để hai giờ dậy, thì con lúc đó con mới nằm xuống ngủ. Tức là con thực tập liên tục cái pháp mà quán niệm hơi thở mà theo như con trình bày hồi nãy, thì nó rất là tỉnh táo.

Trưởng Lão: Không. Cái tỉnh đó là nó tỉnh ở trong cái Tưởng của con bởi vì ý thức của con không còn vọng tưởng nữa phải không? (Dạ) Nó không còn vọng tưởng ra là con bị lọt Tưởng rồi bởi vì nó kéo dài.

Các con lưu ý này: khi mà chúng ta tu ở trên cái pháp có cái đối tượng hơi thở để mình nhiếp tâm như cái pháp Tùy Tức hoặc như pháp Sổ Tức, mình nhiếp tâm mà không có niệm nó ở trong ba mươi phút. Mà, trên ba mươi phút như Thầy cấm mấy con là không được tăng đó! Mà trên ba mươi phút là mấy con bị lọt trong Tưởng.

Bởi vì cái ý thức của chúng ta nó không có Niệm là ý thức nó mất rồi. Các con nhớ! Ở đây “ý làm chủ, ý tạo tác”, mà mất cái ý rồi thì cái tưởng của chúng ta làm việc. Chúng ta cũng tỉnh bơ chứ chúng ta có gì đâu, nó không có cái mất gì hết, nhưng mà cái Tưởng làm việc. (Dạ) Bởi vì ý thức nó không có vọng tưởng, con hiểu không? Mà nó không phải từ cái pháp xả tâm ly dục ly ác pháp. Cái pháp xả tâm ly dục ly ác pháp này là do giới luật, mình sống đúng cái Giới luật Đức hạnh, tự nó xả chứ không phải nhiếp tâm, phải không? Con thấy không?

Mấy con lưu ý, mà trên ba mươi phút thì nó xảy ra những cái trạng thái tưởng như Xúc tưởng hỷ lạc. Mình nghe an lạc, không phải là do tự ý thức của mình dẫn nó vào an lạc, thì nó không phải là an lạc của pháp của Phật mà là an lạc của tưởng. Con thấy con tỉnh, không buồn ngủ, cái không có hôn trầm thùy miên này là do cái Tưởng. Mà cái Tưởng làm sao nó có buồn ngủ hôn trầm được? Con hiểu không? Nó chỉ còn có mộng thôi.

Cho nên vì vậy mà nhiều khi con ngồi đây, nó làm con tỉnh ở trong cái giấc mộng, thật sự mà con không có ngờ. Con không ngờ đâu, cho nên nó bị lọt trong Tưởng, nó chưa thực hiện những cái tưởng.

Nhiều khi, trong khi mà bị lọt tưởng cái ngã lớn. Coi như ngã nó lớn, nó to, nó coi như là mình đã đạt được. Cho nên hầu hết các pháp thiền của ngoại đạo mà tu, cái ngã của các thầy lớn lắm. Cho nên nó rất khó con. Cho nên vì vậy mà các con lưu ý, ba mươi phút chứ không được tăng, khi nào tăng là phải nằm trên Tứ Niệm Xứ. Khi nào mà Thầy cho các con lên Tứ Niệm Xứ thì mấy con mới được tăng lên.


232- NHIẾP TÂM KÉO DÀI SẼ SANH TƯỞNG

 

232- NHIẾP TÂM KÉO DÀI SẼ SANH TƯỞNG

Trưởng Lão: Bởi vì ở trong Phật pháp thì nói chung là nó có nhiều cái phương pháp như Dịch Cân Kinh, nó cũng có thể mà phá được hôn trầm. Nhưng mà nó không đúng vào cái pháp, qua cái pháp Thân Hành Niệm của Phật. Bởi vì Phật không có dạy cách thức mà như cái pháp mà Dịch Cân Kinh. Thầy đem một cái ví dụ, Thầy giựt thời gian tu thì mình tập bất cứ cái phương pháp nào miễn là mình phá được cái hôn trầm thì tập luyện?

(43:07) Sư Tuệ Duyên: Dạ, Thầy cho con hỏi, trong cái tay rất mạnh như thế này để mà phá hôn trầm, nó cũng là pháp. Nhưng mà có điều kiện là mình tập đúng cái pháp để sau này, thí dụ bây giờ con tập cái pháp Thân Hành Niệm, con tác ý từng hành động bước đi của con, sau này nó là cái phương pháp để luyện cái Tứ Thần Túc.

Từ cái pháp Thân Hành Niệm đó mà nó luyện cái Tứ Thần Túc. Nếu mình ngay từ bây giờ mình không tập cái pháp này mà mình tập cái pháp khác, mình phá được hôn trầm, nhưng mà mình không thuần pháp Thân Hành Niệm. Tới chừng mình luyện Tứ Thần Túc thì mình không vô, vì vậy rất khó. Còn bây giờ ngay từ đây mình sử dụng cái pháp Thân Hành Niệm đầu tiên để cho mình phá cái hôn trầm thùy miên. Nhưng nó sau này, nó là sử dụng cái phương pháp đó mà cái câu để nó tác ý của nó. Chứ không phải bằng những cái hành động đưa chân lên, hạ chân xuống, hạ gót xuống như vậy đâu.

(44:21) Phải bằng những cái điều kiện mà cái người Thầy, người ta dạy cho mình luyện cái Thần Lực. Cái đó là cái Thần Lực Ngoại và cái Thần Lực Nội, bằng cái hơi thở của người ta nữa. Do đó thì coi như là pháp Thân Hành Niệm nó đứt đoạn. Dịch Cân Kinh này nó cũng là cái phương pháp Thân Hành Niệm chứ không phải gì. Con hiểu không? Đó là thân hành mà.

Sư Tuệ Duyên: Thầy đưa con cái niệm phá thùy miên hôn trầm thí dụ như là con quán được hơi thở. Con có chú tâm dưới bước chân đi, nhưng mà đi thì coi như tác ý cái hơi thở, mà con tác ý hơi thở thì nó tới cái hôn trầm phần nhiều nên con không có đi mười hoặc hai mươi phút, hoặc mười bước, hai mươi bước tập một…​

Trưởng Lão: Tức là con tùy tức đó, nương vào hơi thở biết hơi thở.

Sư Tuệ Duyên: Con tu cứ bám chặt hơi thở riết thì con cứ đi thì cái hôn trầm nó đến, thì trong khi mà đi tỉnh táo như vậy thì con vô, con ngồi tới khuya cho tới hết giờ, thì con chỉ biết tác ý là mình bám chặt hơi thở, và trong khi đó thì sáu, bảy lần thì không hôn trầm thì con tác ý, thì con tác ý như vậy, rồi cái trạng thái con theo dõi hơi thở thì con thấy càng đi, con ngồi như vậy thì cái…​trong khi con ngồi như vậy cả ba tiếng đồng hồ nó không có hôn trầm, trong khi con tu tập như vậy thì có theo dõi hơi thở và cứ tác ý được không?

Trưởng Lão: Nó không được con. Như vậy là con đã ở trong hơi thở mà liên tục ba tiếng đồng hồ là hơi khó. Nó sẽ dễ dàng, nó sẽ tập không đúng bởi vì nó tăng lên. Chỉ có ở trong pháp Tứ Niệm Xứ, nó tăng cái thời gian lên. Còn nhiếp tâm và an trú tâm thì nó chỉ, cái phần phá hôn trầm được thì nó chỉ ở trong ba mươi phút chứ không được tăng lên, không được kéo dài ra. Bây giờ kéo dài, coi như mình lọt trong tưởng mà mình không biết. Dù là cái trạng thái nó bất động, nó an lạc, nhưng mà nó vẫn bị tưởng. Bởi vì cái Ý thức nó không làm việc rồi, thì cái tưởng thức nó sẽ làm việc. Cái tưởng thức nó làm việc trong cái sự an của nó, chứ không phải Ý thức của chúng ta.

(46:20) Trừ ra chúng ta ở trên cái Tứ Niệm Xứ thì nhờ cái pháp Tứ Niệm Xứ đó nó thuộc về trên “thân quán thân để nó nhiếp phục tham ưu”, nó ngầm nó quét những cái vi tế ở trong nội tâm của nó. Để tới chừng nó hoàn toàn thanh tịnh thì người ta mới dùng cái sử dụng, cái trạng thái mà Tứ Niệm Xứ thanh tịnh đó, người ta luyện bảy năng lực của giác chi. Mà bảy năng lực của giác chi nó lần lượt nó hiện ra trên Tứ Niệm Xứ, tức là Thân-Thọ-Tâm-Pháp của nó đó, thì lúc bây giờ nó có Tứ Thần Túc. Nghĩa là nó đủ cái Tứ Thần Túc của nó. Thì khi mà có Tứ Thần Túc rồi thì chúng ta mới nhập định và thực hiện Tam Minh.


231-NHẮM MẮT NHIẾP TÂM DỄ LẠC VÀO TƯỞNG

 

231-NHẮM MẮT NHIẾP TÂM DỄ LẠC VÀO TƯỞNG

(13:07) Phật tử Thanh Định: Mô Phật! Thưa Thầy! Con có cái này xin hỏi để Thầy trả lời cho con hiểu, để con cố gắng tu tập. Vì theo mà con ngồi Định Niệm Hơi Thở thì con ngồi, thì khi nhiếp tâm thì khi mà mình, thì con để ý, mình ngồi mình để ý thì khi con nhắm mắt lại thì con thấy rất tỉnh, mà khi con hi hí con mắt, hơi mở mở ra thì nó sanh vọng tưởng, mà con mở hẳn luôn mắt mình đàng hoàng thì nó không bao giờ tưởng, thì theo Thầy thấy con tu cái pháp nào đúng…​ ?

Trưởng Lão: Nói chung là trong cái vấn đề đó, con nên mở mắt to ra, bởi vì nó dễ bị tưởng. Bởi khi mình tu tập bất kỳ pháp nào cũng đều mở mắt cho nó rất là tỉnh táo, tỉnh thức để rồi mình nhiếp tâm, an trú ở trong các pháp đó mà không bị tưởng. Chứ con hiện giờ, con nhắm mắt là con dễ bị tưởng.

Phật tử Thanh Định: Dạ đúng vậy

Trưởng Lão: Cho nên đừng có nên nhắm mắt.

(14:01) Phật tử Thanh Định: Thì hồi trước con cũng ở bên Đại Thừa thì con có ngồi thiền nhưng mà nhắm mắt thì nó đi vào tưởng. Cho nên từ cái chỗ này con, ba chỗ mà con không hiểu chỗ nào nó đúng mà con thấy là, thì mở con mắt ra đàng hoàng đó thì mình không thấy nó tưởng, bởi vì con mắt mình mở trắng, trắng ra thì mình thấy nó đâu có bị tưởng gì đâu

Trưởng Lão: Đúng vậy.

Phật tử Thanh Định: Mà nó dễ cho mình đó.

Trưởng Lão: Đúng rồi, bây giờ thì mở mắt hoàn toàn, mở mắt ra, để cho mình dùng hoàn toàn đúng ở trên cái pháp mình tu mà không bị tưởng nó lọt vào, thì nó dễ cho con nhiếp tâm. Người ta tu vậy. Đừng có nhắm mắt. Coi như là từ đây về sau mình bỏ không có được nhắm mắt. Biết là nhắm mắt, nó gom, nó dễ nhiếp tâm trong cái giai đoạn đầu, nhưng mà nó lọt vô tưởng. Còn trái lại mình cứ luôn mở mắt ra mà vẫn nhiếp tâm được qua cái ý thức của mình chủ động, chứ không phải nhắm mắt để gom tâm lại. Phần nhiều, người nhắm mắt là cái người đó dễ bị lạc vào trong Tưởng.

Phật tử Thanh Định: Bây giờ con có hiện tượng là mấy hôm là, như hồi hôm, một tuần lễ này con đi Thân Hành Niệm mà thấy nó dễ quá, thì sau nó hay bị lọt vào cái, nó có niệm khởi, con thấy sao mà nó có niệm khởi mà riêng cái Thân Hành Niệm thôi, còn hai cái niệm kia thì nói đúng ra là nó cũng có một ít…​

Trưởng Lão: Không sao, bởi vì nó không chính con. Mà cái chính ở chỗ nhiếp tâm trong hơi thở, đó là chính. Còn cái kia mình tập đi, mình tác ý, nó có niệm khởi cũng được, không có sao hết. Bởi vì cái đó là cái phụ thôi. Nhưng mà mình tác ý kỹ lưỡng con.

Phật tử Thanh Định: Thưa Thầy còn con có cái điều kiện nữa là trong một tiếng đồng hồ sau cùng là từ chín giờ đến mười giờ, từ bốn giờ tới năm giờ. Thì trong giờ đó, hai cái tiếng đồng hồ đó con chưa rành đâu. Tức là con đi ra con ngồi Định Niệm Hơi Thở thì mười lăm phút con ngồi. Còn nếu con đi kinh hành, con Định Niệm Hơi Thở luôn, về con đi cái đó là nó vô tình, coi như là con cũng cố gắng là tăng lên từ mười lăm tới hai mươi phút, không chừng hai lăm phút lận đó, thì thưa Thầy cái đó là coi như vậy là được hay bỏ thưa Thầy?

(16:06) Trưởng Lão: Được chứ không sao hết. Con cứ trong cái khoảng thời gian này nhiếp tâm thì tăng lên, đi kinh hành để cộng với cái hơi thở của mình, để nhiếp tâm thì cũng được, không có sao hết. Vì đó là cái phương pháp nhiếp tâm thôi. Mà con thấy cách thức mà nhiếp tâm vừa đi mà vừa hít thở mà nó lại ít vọng tưởng, nó lại dễ dàng thì đó là nó hợp với cái đặc tướng của mình rồi. Thì mình nhiếp tâm như vậy để cho nó không có cái niệm khởi. Để tu tập một thời gian nó không niệm, nó sẽ thuần quen với cái không niệm. Cái đầu óc mình nó không niệm nó mới quen được, mà nó quen thì nó mới không niệm thật sự, con hiểu không? Cho nên vì vậy mà con vừa đi kinh hành, mà vừa trong hơi thở để nhiếp tâm thì tốt, không có sao hết con.

Phật tử Thanh Định: Tại vì đặc tướng của con đó thưa Thầy, đặc tướng con thì đi mạnh, đi nhanh, vừa tác ý thì nó không bị niệm khởi. Còn nếu mình đi chậm thì nó hay bị niệm khởi ra, con mới chiết cái giờ đó ra, cái một giờ đó ra làm đôi để mà con đi, nó có cái năng lực của mình để mà nó không có niệm khởi, nó quen.

Trưởng Lão: Đúng rồi, mình phải nhận ra cái đặc tướng của mình, để mình tu mình đạt được cái kết quả của sự nhiếp tâm. Cái đó được, nó không sai cái pháp của mình. Nhưng mà tránh, con nhớ là con tránh những cái nhắm mắt lại thôi, để cho đừng có tưởng. Bởi vì tưởng nó lọt vô, nó khó lắm, nó khó tu lắm.

Phật tử Thanh Định: Dạ! Con thấy vậy, con hỏi Thầy tại vì hôm nay thì con cũng không có nhắm mắt nữa, nhưng mà con thấy mình mở mắt ra thì mình không bị vọng tưởng. Thì con hỏi Thầy xem có chính xác để mà con tu tập cho nó dễ, nó vậy. Dạ, mô Phật.

Trưởng Lão: Rồi, xá Thầy thôi. Về tu cái thời khóa của con viết, tu.

(17:46) Trưởng lão: Pháp Châu con. Con xá Thầy thôi con. Con về tu tập mười năm phút cho thuần thục như con đã viết, con gửi cho Thầy đó. Thì con tiếp tục con tu mười lăm phút, đúng như trong cái thời khóa mà con đã viết. Thì con tập cho nó nhuần nhuyễn, thật nhuần nhuyễn, rồi Thầy mới cho con tăng lên. Đừng có vội vàng, mình tập cho có chất lượng, đàng hoàng, kỹ lưỡng, như từ hôm đó tới nay con đã tập vậy, giữ vững cho Thầy, con nhớ.

(18:15) Thì còn cái phần mà xả tâm của con thì có cái niệm gì mà trong tâm, con xả hết, biết nhẫn nhục, biết tùy thuận. Luôn xả hết con, để cho cái tâm mình nó bất động, nó thanh thản, an lạc, vô sự, để phần nhiếp tâm nó hỗ trợ. Con nhiếp được thì tăng lên cho được rồi an trú để đi tới Tứ Niệm Xứ con. Con cố gắng tập đi con.

Sư Pháp Châu: Kính bạch Trưởng Lão.

…​

(19:04) Trưởng Lão: Ngoài thời gian này ra thì con chỉ cần tu cái pháp xả tâm của con thôi, con sẽ ngồi hoặc con đi thôi. Đi cũng được, mà ngồi cũng được, chứ không cần phải là bắt buộc phải ngồi không, mà đi cũng được. Miễn là con chỉ nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, rồi con đi, con lắng nghe coi cái tâm mình nó có khởi niệm gì không? Nó không khởi niệm thì để cho nó bất động, thanh thản an lạc vô sự. Coi như là cái pháp thư giãn đó con, để cái đó làm chuẩn bị cho con bước vào Tứ Niệm Xứ đó.

Sư Pháp Châu: Con đi.

Trưởng Lão: Cái gì đó con? Đi lại đi con.

Sư Pháp Châu: Vâng, thưa Thầy.

(20:15) Trưởng Lão: Minh Độ con! Con tu tập như vậy được, phải tu tập cho nó thuần thục nữa, phải tập thêm cái thời gian nữa con. Cho tới chừng mà cho nó thuần thục, nhiếp thuần thục, hoàn toàn mình chủ động được, mình nhiếp được và mình tiến tới an trú con. Ráng cố gắng, cứ đi như vậy là có kết quả rồi, để luyện tập cho tốt. Bắt đầu từ đây về sau cứ càng tu thì nó càng tốt, chứ không sao. Nhớ con có viết thư, con gửi Thầy về chuyện có thể tu tập thời khóa nhưng mà sợ vì phải nhiếp tâm.

Con ráng cố gắng để cho nó hoàn toàn, cái đầu óc của mình nó thành cái thói quen nó không niệm, chứ không có gì, cách nhiếp của mình thì nó như vậy đó. Còn tất cả những cái gì mà ngoài cái giờ mình tu Phật pháp, có việc thì con cũng biết cách xả tâm. Con ráng sống để mà tu xả hết con, không để tâm chướng ngại cái gì hết. Đó là mục đích Tứ Chánh Cần. Con về, con ráng tu tập con.

Sư Minh Độ: Dạ, con thưa Thầy, bây giờ con có cần, bây giờ con tập hai mươi phút thì con có cần tập ba mươi phút lên không thưa Thầy?

Trưởng Lão: Chưa, bây giờ tập cho thuần thục rồi mới tăng lên. Bây giờ thay vì mình tập chắc chắn để cho nó thuần thục được trong ba mươi phút, con thấy dễ dàng lắm. Bây giờ lỡ mà nó tăng rồi cái nó không định, làm cho mình, cái tâm của mình nó bị dao động. Cho nên con tập cho nó căn bản nhất, cho nó đạt được cái chất lượng cao nhất thì mình tăng lên. Tức là nhiếp rất có chất lượng. Bây giờ cứ tu tập, con nhất định đừng tăng. Không lâu đâu, chừng một tuần, hai tuần nữa thì có thể tăng lên được.

Sư Minh Độ: Dạ, Mô Phật.

(22:06) Trưởng Lão: Gia Quang con.

Trong cái thơ con ghi, con tập luyện như vậy được con, con cố gắng con về, con tập luyện để cho nó thuần thục thì nó đạt được, không bao lâu, phải không? Con ráng tập.

Mấy con, Thầy thấy, từ khi mà Thầy về Thầy kiểm tra rồi đó, thấy mấy con rất là siêng năng tu tập, thấy có nhiều cái kết quả mà mấy con ghi lại. Dù là những kết quả nhỏ nhưng mà nó đem đến những cái kết quả của mấy con tu tập, nó tốt. Nó chứng tỏ là tương lai mấy con sẽ tốt đẹp. Tốt đẹp là vì mấy con sẽ làm chủ được. Từ cái làm chủ nhỏ này, mấy con sẽ làm chủ được cái lớn hơn. Còn buổi tối các con, giờ buổi tối các con ngồi..

Sư Gia Quang: Kính lễ Thầy, buổi tối thì con tu là mười phút rồi con xả, rồi con đi con tu thì có được không?

Trưởng Lão: Được con, nếu mà nó không có hôn trầm thùy miên thì con xả, tập đi kinh hành. Nó không có hôn trầm thùy miên thì con xả luôn, không có đi nhiều mà chỉ tu tập thôi. Sợ nhất là hôn trầm thùy miên thì mình phải đi kinh hành thôi. Mình đi pháp Thân Hành Niệm hoặc là mình đi mười bước, ngồi xuống hít thở là năm hơi thở thì nó không có hôn trầm. Nó không có gì hết, con cứ cởi mở. Ráng cố gắng tu tập như vậy để rồi tuần sau thì Thầy đến, Thầy kiểm tra lại, nếu mà thuần thục được thì mình sẽ tăng lên. Con ráng tập đều đều, ngày nào cũng tập đều đều thì nó sẽ có kết quả tốt con.

(24:06) Sư Gia Quang: Kính lễ Thầy là, con thì con tu bốn thời, thời buổi sáng là con tu kém hơn, thì tối về là con tu cái buổi, buổi khỏi lên lớp, cho nên là con bước vào thời gian.

Trưởng Lão: Rồi con, xá thôi.

Sư Gia Quang: Tăng thêm từ…​

Trưởng Lão: Tăng thêm nó, nó sẽ không có. Con phải biết cách để cho mình nó hợp với cái thời gian mình lên lớp, mình tu nó không bị kéo dãn ra, mà nó còn có cái thời gian tu tập. Con tăng dần thời khóa được, không có gì hết đâu, ráng tu.

(24:55) Gia Lộc con, con lên đây.

(25:27) Bây giờ thí dụ như có người mà bệnh đau thì con giúp không sao đâu con, nó không có gì đâu. Trừ ra mình không có cái chuyện gì, mình đi nói chuyện hoài thì nó không tốt. Mình giúp đỡ cái người ở gần sát bên thất mà có hữu sự gì đó thì mình giúp đỡ, không có gì đâu. Nhưng mà không có thì mình nhất định là không đi nói chuyện. Các con hiểu không? Không nói chuyện. Con tập trung và ráng cố gắng (theo Tăng) là về tu ba mươi phút xong rồi con làm bài một chút, đó là triển khai cái tri kiến của mình chứ gì? Tốt thôi, không có gì đâu con.


230-CÁI LỰC CỦA PHÁP NHIẾP TÂM AN TRÚ

 

230-CÁI LỰC CỦA PHÁP NHIẾP TÂM AN TRÚ

(07:09) Trưởng lão: Hôm nay là những cái ngày mà Thầy đến đây, hôm nay là mấy con thấy đâu có người nào mà dám lên ba mươi phút nữa đâu, không dám đâu. Hôm đó còn đưa tay ba mươi phút, chứ hôm nay mà dám đưa tay ba mươi phút đâu, phải không? Mấy con thấy Giác Thường đưa tay ba mươi phút mà bây giờ hôn trầm, thùy miên nó dập tan nát hết, chứ đâu phải chuyện dễ đâu. Thầy nói thật sự ra khi mà an trú rồi, cái pháp của mình nó thưa rồi, thì coi chừng chứ không phải dễ đâu.

Còn cái nhiếp tâm và an trú, có khi được ba mươi phút có khi không, mà mình nói mình ba mươi phút là chết đó mấy con, không dễ đâu. Cho nên nó lọt qua cái cửa này không phải dễ được lọt. Cố gắng một phút cho Thầy thôi con. Thà là từ tu ít mà chất lượng cao thì lần lượt Thầy dẫn mấy con đến ba mươi phút một cách dễ dàng, không khó khăn.

Rồi một ngày nào đó mấy con thấy: “Ba mươi phút dễ dàng quá, có gì đâu.” Các con coi thường nó đó. Tu rồi mấy con coi thường ba mươi phút đồ bỏ, mà bây giờ một phút mấy con thấy không có chuyện dễ với nó đâu. Cho nên cái sự tu tập là phải như vậy. Tu tập mới thấy được cái khó của lúc mới tu, và cái khó của tu lâu.

Cái khó của tu lâu nó có cái khó của nó, mà cái mới tu nó có cái khó của mới tu, chứ không phải nó dễ, nó không dễ đâu. Đợi khi nào tu xong rồi nó dễ. “Trời đất ơi! Tưởng gì chứ Tứ Thần Túc, tưởng gì chứ Tam Minh, tôi làm cái rẹt, biết hết.” Nhưng mà tự mình tu rồi. Còn bây giờ nói về Tam Minh thì các con cũng như người mù, chứ có biết thứ gì.

Thật sự ra Thầy nói thật sự, khi một người làm rồi, thì người ta coi như Tam Minh nó không có ra gì hết, chỉ là một dạng lực ở trong thân chúng ta thôi, không có gì mà gọi là đặc biệt, vĩ đại gì hết đâu. Nhưng mà ở ngoài nghe nói có Tam Minh: “Trời đất ơi! Ông này chứng quả A La Hán ngon lành thiệt.”

Sự thật đâu có vậy, không có vậy. Chính cái chỗ bất động tâm của mấy con, mấy con sống rồi mấy con mới thấy đó là cái giải thoát của nó. Con thấy bây giờ chỉ trong vòng một giây, một phút mấy con đạt tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, mà mấy con thấy một cái trạng thái hiện ra bất động thanh thản thật sự.

(09:10) Chứ bây giờ cái tâm bình thường của mấy con bất động thanh thản thì mấy con có nhận ra, nhưng mà nó đâu phải vậy đâu mấy con, chưa đâu. Khi nó kéo dài ra nó khác xa lắm. Nó thật sự bất động thật sự chứ đâu phải. Còn bây giờ mấy con nói bất động, chứ người ta la tiếng cái nó động liền. Trời sét mấy con giật mình chui dưới bàn nữa là khác. Có phải không? Mấy con thấy không? Bây giờ mình là người bình thường mà, cho nên mình còn chấp ngã, cho nên mình sợ chết. Chớ mà nghe cái rầm một cái là chui dưới bàn trốn liền, chứ đâu có dám ngồi ngoài không?

Cho nên cái hành động của một người bình thường nó khác với cái người mà bất động của người tu chứng. Người bất động bây giờ, mà Thầy nói thiên lôi bây giờ, cả một trăm ông thiên lôi xuống đây, cầm tầm sét làm rầm rầm, ông ngồi trân trân, ông không sợ, bất động của cái người tu chứng, nghĩa là ông không sợ.

Thầy nói như thế này để mấy con thấy nè. Súng đồng đại bác mà kê nó pháo, vẫn ngồi bất động, không sợ gì hết. Trong chiến tranh, các con biết, Thầy thì chưa có cái lực đó đâu. Trong chiến tranh Thầy ngồi tu, mà Thầy chỉ có nhiếp tâm được thôi. Mà máy bay nó bắn rocket ở trên cái chỗ cái am thất của Thầy, cái chỗ mà tượng Phật nằm đó, cái thất của Thầy ở đó đó.

Mà máy bay ở ngoài ruộng mà nó bắn vô, rồi lính nó khủng bố nó đi bố trong cái vùng này mà. Mỹ nó bắn rầm rầm ở trong này. Bắn thì bắn, Thầy ngồi bất động. Chừng mà quân đội đến nó thấy: “Cái ông này sao ông ngu quá vậy. Trời đất ơi! Ông không nằm xuống, nó bắn chết ông thì sao?”

Thầy cứ ngồi trên cái tảng đá. Ở trong cái thất Thầy có làm cái tảng đá, Thầy ngồi sừng sững đó, không đi. Nó đi nó nói um sùm, nó la um sùm vậy đó, Thầy ngồi tu. Nó không bắt Thầy chút nào hết, nó thấy Thầy tu mà. Nhưng mà nó thấy Thầy nó hoảng hồn, nó thấy Thầy ngồi chong ngóc. Cái nhà Thầy đó máy bay bắn đạn lủng nhà thiếc, mà thiếc đen chớ không phải thiếc này, lủng nát hết, mà Thầy không sao hết.

Thầy nói giới luật hay thiệt chớ, thiền định cũng hay, nó nhiếp tâm an trú nó không lủng mình chút nào. Chứ còn mấy con mà ngồi lơ mơ mà sợ nó là nó lủng mấy con hết đó. Tại vì mấy con sợ, còn Thầy thì không sợ. Cho nên cái sức nhiếp tâm an trú nó có cái sự bảo vệ con.

(11:12) Cho nên Thầy nói làm sao mà cái nhà của mình lủng lỗ như vậy, vách như thế này lủng lỗ hết. Mà cái thân mình làm sao mà nó tránh được đạn, được vậy chứ? Chắc có lẽ là nó cũng xỏ vô mà điều nó bạt ra…​ Thầy nghĩ vậy chứ Thầy không biết, nhưng mà điều kiện là Thầy ngồi bất động. Thì mấy con thấy Phật pháp nó vi diệu đến cái mức độ, cái từ trường của nó đến mức độ như vậy. Mà chỉ đó là nhiếp tâm thôi, nhiếp tâm an trú.

Mà bây giờ nhiếp tâm an trú của mấy con như vậy, là chúng bắn đổ ruột đó chứ ở đó! Có phải không? Còn nhiếp tâm như Thầy không có vọng tưởng. Các con nghe nói Thầy lên trên Chân Không, Thầy tu với huynh đệ ở trên đó, tu pháp tri vọng chứ gì? Ba mươi phút không niệm khởi. Còn bây giờ mấy con một phút có niệm rồi, thì mấy con nghĩ sao ba mươi phút với Thầy, có phải không?

Nhưng mà một phút của mấy con không niệm bằng ba mươi phút Thầy không niệm. Bởi vì Thầy đã sẵn ở trong cái đời trước của Thầy rồi, cho nên cái sự nhiếp tâm của Thầy nó dễ dàng. Còn mấy con, một niệm của mấy con dụng công. Còn Thầy từ ba mươi phút trở lên Thầy mới dụng công, nó khác.

Tu sinh Thiện Tâm: Tự nhiên hả Thầy?

Trưởng lão: Nó tự nhiên lắm c. Bởi vậy ngồi là nó không niệm. Làm như Thầy tu hồi nào đâu Thầy cũng chẳng biết. Lên đó huynh đệ ngồi rung đùi hết, còn Thầy không rung, các con hiểu chưa? Đó là cái duyên của Thầy mà. Cho nên nhờ đó mà Thầy tự tu tự chứng. Chứ còn cỡ như mấy con mà bây giờ mà đem một đống tạng kinh Nguyên Thủy ra mà nghiên cứu chắc tu trật lất hết. Các con hiểu chưa? Nó chưa có đủ. Còn cái sức định của Thầy nó đã tiền kiếp nó đã có như vậy rồi. Cho nên Thầy biết nó rất quý, nhiếp tâm an trú nó rất quý.

Vậy mà Thầy dạy mấy con mà mấy con tu không được thì mấy con dở quá, nói thiệt dở thiệt dở, đem cái pháp quý báu vô cùng. Thầy nói như vậy không phải là nói Thầy hay đâu, mà để cho mấy con thấy cái lực của phương pháp nhiếp tâm an trú. Mà trong lúc đó Thầy có định đâu, trong thời chiến tranh mà. Cho nên vì vậy mà Thầy ngồi, mà súng đạn bắn vậy mà không rớt trúng viên nào Thầy thì cũng là. Thầy hồi đó Thầy gan dạ lắm, Thầy không có sợ chết. Thầy nói: “Chết cũng là một đời tu hành của mình thôi.”


229-CẢM NHẬN KHI NHIẾP TÂM

 

229-CẢM NHẬN KHI NHIẾP TÂM

(17:02) Tu sinh 2: Con cũng xin, hôm Thầy cũng có định gặp con, con muốn trình về cái pháp tu của con là, Thầy bảo là đưa cánh tay ra vô một chỉ lần thôi. Thì qua mấy ngày nay con thực tập thì con mới thấy rằng bấy lâu nay tu nó lơ mơ, không có nhiếp tâm kỹ. Cho nên mấy ngày nay con có nhiếp tâm một lần mà con gom vào một điểm thôi trên bàn tay thôi, thì con thấy lúc này là “đưa ra” là con chú tâm vào chỉ có một điểm trên cánh tay, mà hầu như là cảm nhận, cảm giác được nó là nó hơi nặng nặng, thì trong khi đó tâm nó bám chặt vào, cũng như giữ giọt nước đừng cho nó đổ vậy đó, thì con thấy một lần là con nghỉ. Mà con tập ba mươi phút như vậy, thì con thấy buông ra thì con thấy nó khỏe hơn mọi lúc nào hết. Cho nên con không biết cái cảm giác như vậy có phải là nhiếp tâm không vậy Thầy?

Trưởng lão: Nhiếp tâm đó con, nhiếp đúng nó vậy. Bởi vì Thầy nói thà nhiếp một hơi thở, thà nhiếp tâm một cánh tay đưa ra vô thôi, đừng có nhiều mà đạt được cái chất lượng của nó thì nó sẽ dễ dàng hơn. Cho nên phải rút tỉa từ kinh nghiệm. Thầy nói là một lý, nhưng mà phải mình thực tập, rồi mình rút tỉa kinh nghiệm bản thân của mình, cái đặc tướng của mình thì mình thấy nó an trú được, nó nhiếp được. Thì nó an trú được, thì nó thấy khỏe lắm, nó không có mệt nhọc. Cho nên mấy con tập kỹ lại.

Những gì mà Thầy nói là một cái danh từ, còn cái tu tập là phải phần của mấy con. Rồi có cái gì thì cố gắng sửa lại, coi thử coi. Như thế này tại sao mà nhiếp không được? Như thế này tại sao mà được? Là lúc bây giờ đó mình rút ra từ cái kinh nghiệm bản thân của mình tập tu. Chứ Thầy dạy cái kinh nghiệm của Thầy mấy con tu không nổi, đó là cái đặc tướng của Thầy mà. Còn cái đặc tướng của con, bây giờ nhiếp có một cái mà con nhiếp theo Thầy ba mươi phút thì chắc con tiêu rồi, làm không được đâu. Mỗi người có một cái đặc tướng khác nhau. Cái nghiệp lực của cái thân của mình, cái tâm của mình, mình sinh ra đó là một cái đặc tướng rồi.

Cho nên các con phải nghe chung một pháp, nhưng mà tập tu phải qua kinh nghiệm của bản thân mình, nó không giống ai hết đâu!

Tu sinh 2: Con thấy mấy ngày nay con mới cảm nhận được cái cảm giác này thôi, chứ bấy lâu nay con tu nó không có cảm nhận được, cho nên là nó không rút tỉa được kinh nghiệm đó bạch Thầy.

Trưởng lão: Đúng rồi! Nó kêu là nó cầm chừng, cầm chừng, có tu vậy chứ còn nó không tới đâu, nó không tới…​ Ráng tập con.


228-TẬP NHIẾP TÂM TỪNG PHÚT

 

228-TẬP NHIẾP TÂM TỪNG PHÚT

 (00:00) Tu sinh 1: Trong đầu cái vọng tưởng mình nó toàn hiện cái niệm, cái dục niệm nó phóng ra. Có những niệm khen chê này kia rất là nhiều, mà con càng ức chế thì cái đầu nó càng căng, nó rất nhiều cái tư tưởng nó phóng xuất. Nhiều khi con không có đủ cái duyên lành, có thể con bị phạm lỗi hay giống như con bị điên vậy đó. Mà nhờ khi lúc con về Tu viện con tập cái Định Niệm Hơi Thở thì tại sao con thấy nó tống, nó tống những cái tạp niệm ra bớt. Nhưng mà hiện giờ sau ót con lâu lâu nó phát ra một cái luồng, những cái tạp niệm như vậy, nó giật cái đầu con một cái, con mới trả lại, nó phát ra một giây rồi nó giật lại, nó trả lại. Nếu mà con tác ý thì con nhìn, con quan sát nó, dùng cái pháp Như Lý Tác Ý thì có thể dùng là: “Tâm như đất ly tham, ly sân, ly si! Tưởng hành hãy đi đi!” Thì nó bớt, mà nó cứ tái diễn đi tái lại hoài. Con muốn biết cách để khắc phục những cái niệm dục của mình. Để nó còn hoài thì nó dễ phạm những cái lỗi lầm. Con cũng muốn dứt trừ những cái ác niệm của mình. Xin Thầy chỉ dạy cho con?

Trưởng lão: Cái đó nó không khó đâu con. Bây giờ trong cái vấn đề đó thì mình sẽ tu tập cái Tứ Chánh Cần, rồi mình chỉ nhiếp tâm ít thôi. Con chỉ tập nhiếp tâm trong vòng chừng một phút thôi, chứ đừng có nhiếp tâm ở trong cái thời gian quá dài. Trong một phút, ví dụ như con dùng cái hơi thở, con hít thở ra vô, con đếm cái số hơi thở của con bao nhiêu hơi thở một phút, thì con nghỉ con không tu nữa. Và đồng thời khi mà con tập một buổi vậy đó, thì con chỉ tu trong ba mươi phút. Mà ba mươi phút vậy đó, con mỗi lần tu chỉ có một phút mà thôi. Cho nên mình tu suốt cái thời gian một phút tu, một phút nghỉ, phút tu, phút nghỉ, cho đến đúng ba mươi phút là nghỉ. Cả buổi đó con không tu cái pháp đó nữa, mà con lại tu cái pháp xả tâm.

Bởi vì cái trạng thái mà mình ức chế tâm của mình là do cái sự xả tâm của mình nó chưa có sạch, giới luật của mình nó chưa có nghiêm chỉnh, cho nên tâm nó chưa có thanh tịnh. Mà mình ép nó quá, ép nó đừng có khởi niệm, cho nên nó sinh những cái trạng thái như vậy thôi, nó không có cái gì đâu mà sợ. Cho nên bây giờ thì sự nhiếp tâm của con thì chỉ ở trong một phút thôi, không có nhiếp tâm nhiều.

Mà xuyên qua trong cái thời gian còn lại ở trong cái khoảng thời gian tu ba mươi phút đó, còn lại thì con sẽ tu Tứ Chánh Cần, ngăn ác diệt ác. Thì con nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, rồi con ngồi chơi chứ không tu gì hết, không nhiếp tâm trong hơi thở gì hết, ngồi chơi cũng không động địa gì hết. Nghĩa là tâm mình khởi niệm, niệm gì khởi ra thì quán, tư duy suy nghĩ xả nó, chứ không có gì. Còn nó có niệm thiện thì mình tăng trưởng, mình tiếp tục.

Ví dụ nó khởi cái niệm đó phải đi làm cái gì vậy, nhưng mà cái giờ này là giờ đang tu chưa làm. Chừng cái giờ lao tác, cái giờ khác thì đúng cái giờ mình làm thì mình nhớ lại những cái sự việc, những cái niệm đó hồi nãy mình đã hứa mình sẽ làm những cái việc này không có để bỏ sót, có vậy thôi. Thì coi như hoàn toàn con tu ở trong cái pháp Tứ Chánh Cần để lần lượt nó xả. Và học thêm những cái bài học giới luật đức hạnh cho mình cố gắng giữ gìn những cái giới luật nghiêm chỉnh. Từ cái ăn, cái ngủ đừng có phi thời. Từ cái đức nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng trước các ác pháp. Để cho mình học tập, để cho mình vượt qua những cái ác pháp đó nó có những cái khó khăn. Lần lượt nó quen đi, nó quen dần dần nó xả ra, thì chừng đó mình mới nhiếp tâm cao hơn, thời gian dài hơn thì nó không còn bị trạng thái gì mà nó có thể làm cho con chướng ngại con đường tu. Có vậy thôi. Cho nên bây giờ con chỉ tu ít thôi, đừng nhiếp nhiều.


227-THẾ NÀO LÀ NHIẾP TÂM?

 

227-THẾ NÀO LÀ NHIẾP TÂM?

(16:30) Tu sinh 4: Kính bạch Thầy, mấy hôm nay con tu tập cái nhiếp tâm đó, mà con thấy nó trừu tượng không có rõ, cho nên sự nhiếp tâm hổm rày (16:40) Con không hiểu…​

(Còn nước nhiều lắm con, ít ít đó thôi, Thầy chỉ chừng nhiêu đây thôi, để thấm giọng thôi, vì nói chuyện nó khô miệng chứ không có gì. Nhưng mà Thầy thấy nhiều quá Thầy uống nước chắc nó no quá, không được).

Tu sinh 4:…​ con thấy con hỏi cô Út chỉ có một phút thôi chứ không nhiều, bởi vì …​ không biết nhiếp tâm

Trưởng lão: Nghe chữ nhiếp tâm đó con không biết hả con? ( Dạ, con hoàn toàn không biết)

(Còn nhiều lắm đó con, lui lại chứ không lát mà Thầy rời khỏi phải uống hết, chứ không khéo Thầy mang cái bụng nước vậy rồi đi nó ỏng ảnh, đi không nổi. Thầy muốn để cho cái thân mình nó nhẹ đó mấy con, chứ nó nặng quá, đi mà mang theo cái thùng nước nữa thì thôi mệt).

Cho nên vì vậy khi mà không hiểu chữ nhiếp tâm đó, bây giờ con hiểu, nhiếp tâm có nghĩa là làm cho cái tâm mình nó dính với cái hành động của cái thân của mình đó. Do đó khi nó dính rồi thì không có một cái gì khác chen vô được.

Cũng như bây giờ, thí dụ như cái phong bì này mà bên đây mà Thầy nhiếp cho nó dính với bên đây, tức là dán cho dính bên đây thì bây giờ không có cái gì mà xen kẽ vô bên này được. Mà nó còn xen kẽ vô thì không còn gọi là nhiếp tâm được, con hiểu không? Đó, Thầy nói rõ ràng như vậy.

Cho nên bây giờ cái sức của mình nó chỉ dán cho dính có bây nhiêu đây thôi, chứ mình đâu có dán cho hết cái này được. Vì vậy mình chỉ dán chỗ này thôi, đó là cái sức của mình. Rồi lần lượt bữa nay mình dán chỗ này rồi, mai mình dán thêm chỗ này một chút, mốt mình dán thêm, tới cuối cùng mình dán hết cái phong bì thì đâu có ai còn thấy được ở trong này nữa, kín mít như tường đồng, vách sắt mà.

(18:27) Đó là cách thức nhiếp tâm. Cố gắng tập từng cái hành động tay của mình, một cái hành động mà không lẽ hả. Bây giờ Thầy kê cái giọt hồ ở chỗ này, một chút ở chỗ này, đây con nhìn giọt hồ ở chỗ này, thì Thầy dán nó dính ở chỗ này thôi chứ Thầy đầu có cần dán hết cái này đâu. Nhưng ngày mai, ngày mốt cứ lần lượt Thầy dán tiếp thì do đó một tháng sau Thầy dán hết cái phong bì, có phải không. Tháng sau thì ba mươi phút Thầy đạt được chứ gì, dễ quá mà đâu có gì khó, có phải không, các con thấy chưa?

Con thưa Thầy đi con!

Tu sinh 4 : Thưa Thầy cái khó là cái …​

Trưởng lão: Cái khó đó là cái chất lượng đó con. Mình phải đạt được chất lượng đó mà nó không xảy ra cái cảm giác bị nặng đầu, tức ngực, đó nó không bị xảy ra những cái cảm thọ, thì nhiếp tâm như vậy nó mới được. Còn nó xảy ra cảm thọ là không được, phải đi vào các cái pháp khác nữa.


226- ĐUỔI BỆNH

 

226- ĐUỔI BỆNH

(19:02) Còn về vấn đề đuổi bệnh thì không phải, đuổi bệnh là phải có nhiếp tâm và an trú được tâm thì đuổi bệnh nó rất dễ. Còn bây giờ chúng ta đuổi bệnh bằng cái niềm tin của chúng ta, bằng Tín Lực của chúng ta hơn, chúng ta không sợ, tức là niềm tin của chúng ta đối với Phật pháp. Mình đã tu rồi mà còn sợ bệnh là gì? Thì cứ dùng phương pháp tác ý mà đuổi. Mặc dù chúng ta chưa nhiếp tâm được, chưa an trú được! Nhưng chúng ta vẫn thấy rằng cái niềm tin của chúng ta đối với Phật pháp sẽ đẩy lui được bệnh này. Do đó chúng ta dùng cánh tay hoặc dùng hơi thở: “Thân bệnh này phải theo hơi thở mà ra”, rồi hít vô, thở ra. Như vậy đó là cái cách thức để nhiếp tâm đuổi bệnh, tuy rằng nhiếp tâm chưa trọn vẹn nhưng vẫn dùng pháp tác ý đuổi hết. Thì chúng ta thấy cái bệnh trong thân của chúng ta nó cũng làm giảm đi! Giảm đi, rồi nhiều khi nó hết. Do cái lòng tin của mình hàng ngày siêng năng, tinh tấn đuổi bệnh thì bệnh sẽ hết.

(20:10) Cho nên phải, khi mà huynh đệ có thân bệnh thì phải tập như vậy thôi, để cho chúng ta yên tâm, yên trí, không lo lắng về cái bệnh của chúng ta nữa. Chứ cứ ngồi đó mà tu tập mà cứ lo mình bệnh như thế này, thế khác thì tâm bị phân tán, do đó sự nhiếp tâm chúng ta rất khó khăn. Nhớ những lời Thầy dạy.

Riêng Phước Tồn thì con hãy tu tập nhiếp tâm và tập đi kinh hành trên bước đi để phá hôn trầm thùy miên. Bởi vì tuổi trẻ dễ bị hôn trầm thùy miên, cho nên phải cố gắng, cố gắng tập đi kinh hành. Coi những cái pháp đi kinh hành nào mà nó phù hợp với cái đặc tướng của mình với thân của mình, để rồi mình thực hiện vừa nhiếp tâm mà cũng vừa là phá hôn trầm thùy miên. Nghĩa là khi hiện giờ mà mình thấy hôn trầm thùy miên mà nhiều đối với mình thì không nên ngồi mà nên đi kinh hành. Theo Thầy thiết nghĩ mấy con nên tập đi kinh hành càng nhiều càng tốt, bởi vì mục đích chúng ta phải quét sạch vọng tưởng, phải quét sạch hôn trầm. Đó là hai cái điều mà cần thiết cho cơ bản bắt đầu vào tu cho những người nhiếp tâm và an trú. Do đó thì đi kinh hành là quan trọng nhất, còn ngồi lại tu tập thì rất khó khăn vì bị hôn trầm thùy miên. Cho nên con phải cố gắng khắc phục cho được! Khắc phục cho được.

225- ÔM PHÁP TRỊ BỆNH

 

225- ÔM PHÁP TRỊ BỆNH

(00:00) Trưởng lão: Đó là cách thức mà tu tập. Còn về Phước Tồn đó con, con bây giờ thì chỉ ôm một pháp mà thôi, ôm một pháp trị bệnh. Coi chọn lựa cái pháp nào nó phù hợp để mình trị bệnh thì mình ôm cái pháp đó mình trị bệnh, chứ không có nên được mà tu nhiều pháp lung tung con. Do ôm một cái pháp, tức là dùng một cái câu tác ý với cái nương vào một cái pháp nào để mà đối trị cái bệnh của mình. Để cho cái bệnh của mình thật sự nó khỏe mạnh, để rồi mình mới tu tập tới. Chứ còn nó bệnh như thế này, mà cho vô Tứ Niệm Xứ thì chắc chắn là không thể được rồi. Bởi vì nó còn ác pháp, bệnh là ác pháp mà mấy con, ác pháp của thân. Còn cái tâm giận hờn, phiền não, tham muốn nó là ác pháp của tâm. Còn cái thân của mình mà bệnh nó là ác pháp của thân. Cho nên, vì vậy mình phải dẹp trừ cái ác pháp của thân, để cho mình đi vào cái Tứ Niệm Xứ, mình mới đi vào cái sự giải thoát mới được.

Cho nên bây giờ dùng một cái câu tác ý để đối trị với cái bệnh của con. Chứ để bữa nay tu được, cái bệnh nó tới, cái thì bắt đầu: “Trời ơi! Bây giờ con tu sao mà nó tệ quá. Bây giờ nó hôn trầm, thùy miên mà không ngủ, thì chắc kiểu này, hơi nó trào lên riết thì chắc tu chắc chết”. Thì như vậy là rõ ràng là cái bệnh của con là phải trị cho nó được bằng cái phương pháp của trị bệnh trước cái đã. Mà bằng phương pháp Tín lực - cái lòng tin của mình. Chứ còn mình bán tin Phật pháp, không biết cái Phật pháp dạy như vậy, mà có đẩy lui được bệnh hay không? Đó là mình không tin rồi, bán tin, bán nghi rồi. Còn mình tin vào Phật pháp dạy, thà chết thôi, nhất định là ôm pháp Phật mà chết tốt hơn. Cũng như giới luật của Phật dạy: “Thà chết chứ không phạm giới”, đó là cái tín lực. Cho nên cái người mà tín lực như vậy đó, người ta sẽ đạt được cái kết quả làm chủ. Còn mình thiếu cái tín lực, cho nên do đó mình đẩy lui bệnh, khi bệnh nó trở, nó đau nhiều hơn, lúc bấy giờ đó mình bị thối tâm liền tức khắc. Mình thấy như là cái pháp nó không có hiệu quả, cho nên mình mất cái niềm tin.

Còn bắt đầu bây giờ đó, mình dùng một cái câu tác ý đối với cái bệnh của mình. Rồi mình nương vào cái hành động nào đó cho phù hợp với cơ thể của mình, để cho mình tập luyện cho nó. Nhất là mình biết tuổi trẻ nó dễ bị hôn trầm, thùy miên. Do đó cho nên vì vậy mình phải sử dụng cái pháp nào để cho đối trị, vừa đối trị được hôn trầm, thùy miên, cũng vừa là được xả cái bệnh của mình. Thì như vậy, con tu tập như vậy thì kết quả nó mới tốt được. Nhớ! Nhớ để tập đối trị bệnh.

(02:32) Người ta không bệnh thì người ta nhẹ hơn mình một chút. Mình bị bệnh thì như là người ta đi bộ. Người ta đi thân thể người ta nó không có mang xách gì hết. Còn con bị bệnh, coi như là xách thêm một xách đá. Thay vì người ta đi nó thư giãn, người ta đi hai cái tay không, người ta đi coi nhẹ nhàng. Con lại thêm một cái xách mà đem ba cái cục đá, ba cục gạch bể chi bỏ vô đây xách? Trời đất ơi! Nặng mà không xách thì không được, cứ xách đi. Nó mệt gần chết mà cũng phải xách, thì như vậy là con đâu có khỏe bằng người ta phải không?

Cho nên bây giờ phải liệng cái xách này xuống, rồi mới đi như người ta mới được. Thì bắt đầu bây giờ đó, tìm cách để liệng ra. Chứ nó treo, nó dính trong người con rồi làm sao bây giờ? Có phải cái bệnh đó bây giờ nó dính trong người con như là cái dây nó buộc cái dưới cái túi? Ở trên cái thân của con, nó dính được cái dây đó, nó thành cái da thịt của con, nó dính luôn ở trong đó rồi, bây giờ đi đâu nó cũng mang nặng đó. Bây giờ mình phải cắt cái dây đó ra, để cho mình xả cái túi đá, sỏi đó xuống đi. Rồi bắt đầu nó nhẹ như người ta thì mấy con mới đi được. Con hiểu không?

Thì bắt đầu bây giờ đó, ôm một cái pháp cho nó chặt chịa, cứ một pháp đó chuyên cần, chuyên cần nó mới có thành cái lực. Chứ bữa nay đuổi, rồi ngày mai thì không đuổi, ngày mốt đuổi, bữa kia không đuổi, bữa nay đuổi bằng pháp này, ngày mai đuổi bằng pháp khác …​ Trời đất ơi! Nó lộn xộn như thế này, nó cũng không biết làm sao mà nó đuổi? Bữa nay thì đi kinh hành đuổi bệnh, ngày mai thì đưa cánh tay đuổi bệnh, ngày mốt thì dùng hơi thở. Cái kiểu này trong cái thân con nó cũng rối loạn, nó không biết làm sao mà nó đuổi. Con hiểu không?

(04:10) Cho nên vì vậy, bây giờ đuổi theo cánh tay đuổi thì cứ theo cánh tay đuổi, chết bỏ, “Mày bây giờ mày xì bao nhiêu hơi tao cũng không sợ, chết tao bỏ, gục đây thì tao gục. Nhưng mà điều kiện là, tao còn cục cựa được là cục cựa cánh tay đuổi ra nữa. Bây giờ mày tăng lên, bởi vì cái sức của mày, cái sức cảm thọ, tao biết cái sức cảm thọ. Giờ mày đau như vậy, nó chưa phải hết cái sức của mày đâu, nó còn chừa ở trong đó một số trong đó, mày chờ tao động động tới cái mày xì ra luôn”.

Vì vậy cho nên, con biết cái sức bệnh của con, cái nghiệp của con nó còn nhiều lắm. Cho nên hễ hở hở cái bệnh, cái bắt đầu thấy nó dập con dữ tợn. “Bây giờ không biết làm sao bây giờ?” Con hoảng rồi! “Bây giờ tao cho mày đem hết cái sức lực ra đây đi! Tao bây giờ tao cứ ôm cánh tay chặt tao đuổi mày đây này”. Cứ như vậy đi, con cứ ôm chặt đi, bây giờ chết bỏ: “Tao chỉ bây giờ chết tại Tu viện Chơn Như, tao xin cái lỗ thôi”. Nói với cô Út đào sẵn cho cái lỗ. Coi như đào sẵn cho cái lỗ hoàn toàn, cho nó biết rằng: “Tao nhất định là một là chết, hai là đuổi sao cho khỏi cái bệnh này. Mày có muốn chết với tao thì tao xuống lỗ tao nằm đó tao chết chung với mày, chứ tao còn không sợ, không uống thuốc gì hết”. Đừng có thèm uống thứ gì nữa hết.

Con thấy từ lâu tới giờ con chạy con uống thuốc này, thuốc kia, nó có hết không? Nó vẫn còn, nhất định là nó thuộc về nghiệp. Cho nên vì vậy ôm chặt pháp mà đuổi cho Thầy, rồi con sẽ thấy có ngày con sẽ hết bệnh. Con tin đi! Phật pháp là nó như vậy đó, bền chí là nó như vậy. Chứ còn đừng có sợ hãi, đừng có gì hết, đừng có lo lắng. Nghe người ta nói: “Ờ thuốc này hay, uống cái hết.” Đừng nói! “Giờ thuốc hay tao cũng không uống đâu. Bây giờ có bác sĩ thần tao cũng không uống. Hoa Đà mà xuống đây trị bệnh, tao cũng không uống nữa. Tao theo Phật chứ không phải theo Hoa Đà”. Con phải mạnh mẽ như vậy đó.

Nghĩa là con biết rằng thần y Hoa Đà - trong cái thời Trung Quốc - là một cái vị thầy trị bệnh rất là tài. Nhưng mà đặt thành vấn đề, ngay bây giờ có Hoa Đà mà xuống đây trị bệnh con, con cũng không thèm. Nhất định là không uống thuốc: “Không có cần ông, ông đi về đi, ông về nước Tàu đi cho rồi. Tôi Việt Nam, tôi không trị bệnh Tàu đâu”. Con nói thẳng, nói thật như vậy đó: “Thà là tôi chết, chứ tôi không trị bệnh. Bây giờ tôi đã biết Phật pháp rồi, là cái pháp để trị bệnh, làm chủ bệnh, cho nên tôi ôm pháp này mà tôi trị.” Có như vậy thì con mới hết.

(06:28) Cái niềm tin của mình nó mạnh lắm con. Còn niềm tin mà nó yếu đuối, Phật đã dạy rồi: “Làm chủ sanh, già, bệnh, chết”, rõ ràng mà! Tại sao chúng ta không ôm pháp Phật mà chúng ta trị bệnh? Mà đi uống thuốc làm gì? Cho nên Thầy tùy thuận mấy con, thấy tinh thần của mấy con yếu đuối, Thầy cho mấy con uống thuốc. Chứ sự thật đối với Thầy, chết bỏ. Đứa nào mà theo Thầy thì đừng có mong đi uống thuốc. Bác sĩ nó thất nghiệp, thuốc thang nó lỗ, nó chế ra có ai thèm uống? Thầy nói thật ra, cái mặt mà tu sĩ mà gọi là đệ tử của đức Phật, là mấy ông thầy chùa này, nhất định là không đi nhà thương. Bác sĩ đừng có nói chuyện mà rớ tay ở trong mình nó, như vậy là mới đúng là người tu sĩ của đạo Phật.

Tại sao đạo Phật là làm chủ sanh, già, bệnh, chết, mà giờ mấy ông mang cái đầu vô nhà thương này à? Nếu vậy là ông có đệ tử của đạo Phật hay đệ tử ngoại đạo nè, nói Thầy nghe đi? Phải không? Mấy con phải hiểu chỗ đó. Rõ ràng là đức Phật đã nói rõ mà: “Làm chủ sanh, già, bệnh, chết”. Đạo Phật mục đích ra đời để dạy con người làm chủ, mà bây giờ theo đạo Phật rồi đi uống thuốc à? Uống thuốc cái thứ gì? Ba cái thứ đó nó hết bệnh không? Phải không? Hết bệnh sao mà cha ông bác sĩ chết ngắc hà. Các con thấy cái điều đó chưa? Cho nên vì vậy chúng ta có tin thuốc không? Hay là tin Phật? Phật đến khi mà già rồi muốn chết thì tự động chết, có phải không? Còn bệnh đau gần như sắp chết, đức Phật đuổi bệnh ra liền tức khắc, để đi đến cái chỗ mà mình nằm xuống mình thị tịch. Có phải không? Chứ đâu phải chết trong bệnh đâu. Vậy mà có người dám nói đức Phật ăn thịt heo rừng, ỉa kiết lỵ mà chết, cái điều đó là điều nói láo. Ông Phật mà ăn thịt heo rừng? Vậy cái đức hiếu sinh của ông chỗ nào đâu? Cho nên mấy ông đừng có bày đặt nói dóc ghê gớm lắm, phỉ báng Phật đó.

(08:16) Cho nên ở đây, Thầy nói thực sự, bây giờ con, bây giờ coi như bước đường cùng rồi. Một là chết, hai là đẩy lui bệnh. Nếu mà có duyên mà đẩy lui bệnh được thì vào Tứ Niệm Xứ mà tu. Còn không duyên thì chết, chết cho rồi đi, để làm chi? Để mai mốt đầu thai thằng bé nhỏ, nó còn đến đây, nó còn học đạo kìa. Chứ không lẽ bây giờ theo Thầy, nó sanh ra nó chạy đi đâu nữa? Nó cũng phải chạy vô đây thôi chứ làm…​ Có phải không?

Thì con tin như vậy đi, bây giờ con đang đi theo Thầy mà. Con quyết tâm con tu, lỡ mà cái bệnh nó, nó làm cho con chết đi. Thì tức là cái duyên mà con tu nó còn, thì con tái sanh cái nhà bà nhà quê nào đó, không biết. Mai mốt bà đem con đến: “Thôi! Tôi xin giao cho Thầy, Thầy nuôi nó giùm. Tội nghiệp! Sao mà nó lớn ra, bây giờ nó không chịu uống sữa, mà nó không chịu ăn cơm gì hết mà nó chỉ ăn chay thôi”, thì: “Thôi được rồi, thằng này là Phước Tồn chứ ai?”. Vô đây thì Thầy sẽ dạy tu, biết tu thì cái thân thằng bé đó nó còn đau vậy nữa không? Hết! Có phải không? Thôi rồi, thì cứ yên tâm đi, vô về ôm một pháp mà tu thôi, lỡ có chết thì có Phước Tồn khác vô đây.

Tu sinh Phước Tồn: Dạ, mô Phật, kính thưa Thầy, như vậy là trong cái việc mà cái đuổi bệnh con liên tục như vậy, thì làm nửa tiếng hay là làm trong thời gian bao nhiêu nhiêu hay như thế nào ạ?

Trưởng lão: Bây giờ, coi như là bệnh thì liên tục đuổi, không có còn nửa tiếng, hai, ba tiếng gì hết. Đuổi chừng nào hết thì thôi. Có như vậy thôi, tới chừng mà hết giờ đi ngủ. Thí dụ như bây giờ bảy giờ cho tới mười giờ là chúng ta ăn cơm. Bảy giờ tu tới mười giờ, tác ý đuổi. Ngồi chơi cũng tác ý đuổi bệnh: “Thọ là vô thường, cái thân bệnh này thì theo hơi thở mà ra, cái thân không bệnh này mà theo hơi thở mà vô”. Nó không phải là nhiếp tâm thường như người khác, mà nhiếp tâm trong tất cả các thời bình thường cũng như trong cái thời tu. Nó nhiếp tâm luôn luôn, liên tục nhiếp tâm, đừng có để tâm mình hở ra. Chứ không phải là cứ một thời rồi nghỉ, nghỉ xả, rồi thời nữa …​Không phải! Đây là tôi đuổi bệnh, không có để cho bệnh. Bây giờ con tu trong cái thời ba mươi phút rồi, là cái thời nhiếp tâm theo cái tác ý bệnh rồi. Sau khi xả ra, thì tôi ngồi nghỉ, nhưng mà tôi vẫn tác ý, thỉnh thoảng tôi tác ý đuổi bệnh: “Thọ là vô thường, hãy ra khỏi cái thân này đi, không có được mà ở trong thân này nữa”. Đó thì con tác ý như vậy rồi ngồi chơi thanh thản.

Tu sinh Phước Tồn: Kính thưa Thầy, ví dụ như con đặt là ba mươi phút là thời đuổi bệnh, cái thời đó là chính, thì trong liên tục ba mươi phút đó là con đẩy lui bệnh, chứ không phải là tu tập từ một phút như nhiếp tâm?

(10:45) Trưởng lão: Như nhiếp tâm nữa, đừng có như mà nhiếp tâm cái kia nữa, mà ở đây đuổi bệnh. Có vọng tưởng hay không vọng tưởng, không cần thiết nữa, nhưng mà cứ lo đuổi bệnh không. Mà xả ra thì trên Tứ Chánh Cần- ngăn ác, diệt ác mà xả. Chứ không phải là xả ra là coi như mình xả thường mà trên Tứ Chánh Cần. Coi như là mình xả ra là mình ngồi chơi, mình nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Cái bệnh này phải theo ra ngoài, không được ở trong thân nữa!” Thì lúc bấy giờ con ngồi im lặng, có niệm thì lại tác ý xả cái niệm đó ra, thì lại tác ý cái bệnh xả ra. Thí dụ như bây giờ nó có khởi cái niệm gì, nó nhớ về gia đình - ái kiết sử, thì con nói: “Đây là ái kiết sử, đi đi! Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Cái bệnh này cũng theo đó mà đi ra!”. Con cũng thêm cái câu tác ý của cái bệnh con nữa. Cứ lúc nào mà hễ không tác ý thì thôi, mà hễ tác ý là phải kèm theo cái bệnh của con. Chừng nào mà cái thân con hết bệnh thì khỏi tác ý nữa, nhớ chưa?

Tu sinh Phước Tồn: Dạ Thầy

Trưởng lão: Còn vô mà nhiếp tâm thì luôn liên tục là tác ý xả. Tác ý theo hơi thở mình xả hoặc là tác ý theo cánh tay, hay hoặc tác ý theo bước đi của mình mình xả. Mỗi bước đi là mỗi một cái tác ý xả bệnh. Có vậy thôi! Nhớ không?

Tu sinh Phước Tồn: Dạ, con nhớ.

Trưởng lão: Nhớ rồi thì về làm, về tu tập. Thầy kỳ cho một tháng phải hết bệnh, mà nếu không hết bệnh thì chết đi cho rồi đi.

Tu sinh Phước Tồn: Dạ, kính thưa Thầy, như vậy là bây giờ trong những thời khóa tu tập như vậy con có cần viết bài hay không hay là việc riêng thôi?

(12:10) Trưởng lão: Coi như là cái viết bài này kia thì con khỏi cần viết bài nữa, lên nghe thôi, chứ không cần viết nữa. Lo mà đuổi bệnh, chứ còn bây giờ viết bài, nếu chết thì mai mốt ai học? Phải không? Chỉ nghe thôi, hiểu thôi, chứ còn khỏi cần mà viết bài, viết gì nữa: “Mày sắp sửa chết rồi, mày viết bài chi nữa, không cần học nữa”. Phải không?

Tu sinh Phước Tồn: Dạ, kính thưa Thầy, như hiện tại, trong thời gian qua thì mẹ con thường hay gọi điện lên, vậy con có nên tiếp duyên không?

Trưởng lão: Tiếp, hoàn toàn là mình phải sống…​ Bởi vì mẹ con gọi lên để cho biết, con thì con báo: “Con đang đối trị bệnh để cho nó hết bệnh. Mẹ yên tâm đi, mai mốt là Phước Tồn này không còn bệnh nữa đâu.”, cho bà vui đi. “Con quyết định, một là con đuổi bệnh, hai là con chết để rồi con có Phước Tồn khác”. Con nói với mẹ con vậy đi: “Mẹ yên tâm đi, con sẽ chiến thắng với bệnh con, không có lo gì hết, mẹ đừng nghĩ mà lo thuốc thang gì cho con nữa, con tự có thuốc thang rồi”.

Tu sinh Phước Tồn: Dạ, kính thưa Thầy, việc đó thì mẹ con hỏi thăm rồi, nhưng mà mấy hôm nay, khoảng chừng gần một tháng nay, tự nhiên mẹ con mới chuyển sang ăn chay. Trước khi đó, mẹ con làm sát sanh nhiều lắm. Sau khi mà ăn chay rồi thì bắt đầu có trường hợp mẹ con nằm chiêm bao, thấy mình sát sanh cắt cổ gà, vịt, rồi sau đó thức dậy ói mửa. Từ đó trở về sau, mẹ con ăn cơm ngày có một bữa trưa thôi, còn sáng thì uống cà phê, vì từ hồi nào đến giờ mẹ con uống cà phê quen rồi. Cho nên, từ đó mà có những lúc mẹ con thay đổi. Như trong thời gian qua, cái ngày hai mươi chín tháng hai âm lịch vừa qua, trong gia đình, mẹ con làm đồ chay cúng giỗ luôn. Hiện tại cha cũng ăn chay, mẹ cũng ăn chay, cả đứa em gái con nữa. Như vậy con trả lời là, trong lúc này mẹ con nhiều lúc cũng ra phóng sanh. Có lúc mẹ con tự hỏi không hiểu vì sao mà kỳ vậy, gặp cá, thịt thì ói mửa, không ăn cá, thịt được nữa?

(14:28) Trưởng lão: Cái đó là cái duyên tốt rồi con, con sẽ báo rằng: “Đây là duyên của gia đình mình nó đi vào trong cái thiện pháp.” Do cái sự tích lũy của con cũng nỗ lực tu dữ tợn lắm mới chuyển được đó, thì do đó từ đó nó chuyển được cả cái gia đình của mình. Là do con cố gắng con cũng thực hiện ở trong đó, để con ước nguyện cho gia đình của mình nó chuyển được thiện pháp. “Bây giờ nó chuyển được như vậy là cái mừng của gia đình của mình rồi. Mẹ cố gắng, mẹ thực hiện được cái pháp mà ăn chay như thế này thì con tin rằng nó sẽ đem lại cái thiện pháp cho cả gia đình của mình. Nó sẽ bắt đầu nó sẽ tốt ở trong cái thiện pháp rồi.” Đó là cái sự nỗ lực tu tập từ bắt đầu mà con đã tu đúng đạo pháp. Cho nên cái ước nguyện của con là chuyển được cái gia đình. Vậy thì đây, hôm nay là chuyển được cái gia đình của mình và mong rằng ngày mai này, gia đình của mình rất là hạnh phúc ở trong cái thiện pháp. Đó là một điều tốt cho con và cũng là cái điều sách tấn cho con để mà đuổi bệnh.

Hôm nay con đuổi bệnh được, cả gia đình của con nói: “Trời ơi! Phước Tồn cái thằng này sao mà nó hay quá, phải bắt chước nó hết”. Thì bắt đầu mọi người ở trong gia đình con ai cũng tập tu để đuổi bệnh hết, thì lúc bấy giờ nó ảnh hưởng cả gia đình của mình chứ sao? Nếu mà con mà làm chủ được, đó là cái hạnh phúc gia đình con rất lớn. Còn nếu mà con tập, lỡ mà có chết thì gia đình con cũng hết hồn. Cho nên ở đây tập thật sự đó, tập làm chủ thật chứ không phải là tập để chết nghe không?


224-CÁCH THỨC NHIẾP TÂM ĐUỔI BỆNH

 

224-CÁCH THỨC NHIẾP TÂM ĐUỔI BỆNH

(24:02) Trưởng lão: Gia Lộc con.

Tu sinh Gia Lộc: Kính bạch Thầy! Con…​..

Trưởng lão: Trong cái vấn đề mà con ghi ở đây thì con tu con đuổi bệnh. Thì hiện giờ con nhiếp tâm và an trú để đuổi bệnh. Nhưng mà nếu mà cái thân bệnh của con nó đang bệnh thì theo Thầy thiết nghĩ thì con dùng cái câu tác ý bệnh, đuổi nó ra. Ví dụ như con dùng cái câu, cái hơi thở để mà đuổi bệnh, thì con sẽ tác ý: "Cái thân bệnh này theo hơi mà ra, và cái thân không bệnh này theo hơi thở mà vào". Rồi con thở ra, con hít vào. Rồi con tác ý nữa: "Cái thân có bệnh này theo hơi thở mà ra, còn cái thân không bệnh này theo hơi thở mà vào". Thì lúc bây giờ con hít ra, thở vào. Rồi cứ thở ra, thở vào như vậy cho đến khi con tu tập cái sức nhiếp tâm của nó, thì con đừng có nhiếp suốt ba mươi phút. Mà con chỉ nhiếp, đầu tiên thì con chỉ nhiếp năm phút mà thôi. Đừng có một cái niệm nào mà xen vô trong đó hết. Vì mỗi câu con đều tác ý dẫn tâm của mình, rồi hít, thở. Để coi năm phút được không. Mà nếu năm phút chưa được thì con lui lại một phút. Rồi khi tập một phút, rồi lần lượt tăng lên. Con hiểu không? Chứ đừng có làm một loạt mà ba mươi phút như thế này, không có được. Rồi vọng tưởng nó xen ra, xen vô như vậy thì không được. Nhưng mà dùng cái câu tác ý đuổi bệnh, mà nhiếp tâm. Đuổi bệnh mà nhiếp tâm trong hơi thở. Nó có lợi cho con là về cái ý thức lực thì nó đuổi bệnh, mà lại được cái sự nhiếp tâm trong hơi thở.

Thân bệnh, cái bệnh gì của con cũng được, mà nếu không thì con nói: "Thân bệnh này theo hơi thở mà ra và thân không bệnh này theo hơi thở mà vào". Thì con sẽ thở ra, hít vào. Rồi tác ý nữa. Cứ mỗi hơi thở thì con lại tác ý một lần. Cứ mỗi hơi thở tác ý một lần. Vừa trừ bệnh mà vừa nhiếp tâm. Con hiểu không?

(26:22) Chứ đừng có tác ý không: "Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra". Rồi lát lại nói đuổi bệnh, đuổi bệnh rồi tác ý lại là hít vô, thở ra nữa. Bây giờ chuyên vào cái câu tác ý đuổi bệnh mà không cần phải nói hít vô, thở ra. Con hiểu không?

Bây giờ chuyên vào cái câu tác ý đuổi bệnh. Duy nhất về ghi nhớ, không được lộn xộn, về lát tác ý hơi thở, về lát tác ý bệnh. Trời đất ơi! Nó cái thân, cái tâm của con nó không biết, cái ông này ông sao kỳ? Mình bệnh đau thì lát ông biểu đuổi đi, rồi lát ông bảo thở, đây không biết đuổi hay là thở. Nó lộn xộn ở trong đó. Thôi bây giờ chuyên một cái thôi. Phải không? Đó nhớ chưa?

Nhớ về tập, nhưng mà tập mới đầu năm phút. Nếu năm phút không được đó, thì lui lại một phút cho Thầy. Tập nhiếp tâm như người ta nhiếp tâm. Hiểu chưa? Nhiếp tâm để đuổi bệnh đó. Chứ không phải là nhiếp tâm để đi vào Tứ Niệm Xứ được. Hiểu chưa?

Muốn vào Tứ Niệm Xứ thì chừng nào mà hết bệnh rồi, Thầy mới dạy cho tu những cái pháp khác để rồi mới vào Tứ Niệm Xứ mới được. Chứ bây giờ chưa có biết pháp nào hết mà vào Tứ Niệm Xứ, rồi nó trục trặc ở trong đó, rồi chừng đó ra không được, rồi nó chết ở trong đó rồi sao?

Tứ Niệm Xứ là bốn chỗ. Mà nếu mà bốn chỗ, nó không chết chỗ này, nó chết chỗ khác rồi, lúc bây giờ nó kẹt ở trong đó cũng như là vô bát quái đồ trận vậy rồi làm sao con ra? Có phải không?

Phải cho con luyện tập, nó đủ binh cơ, đủ sức lực của nó, để nó vô trận nó đánh mới được. Tứ Niệm Xứ đâu phải là chuyện dễ, phải không?

Cho nên bây giờ đó đuổi cho hết bệnh. Làm cho lực lượng của mình mạnh lên. Vũ khí của mình phải đầy đủ tối tân. Chuẩn bị hẳn hòi. Sau đó mới vô Tứ Niệm Xứ mà mở mặt trận mà đánh, càn quét nó đuổi giặc nó ra. Thì lúc bây giờ giặc Sanh Tử nó hoảng hồn nó chạy thì mình mới làm chủ được cái ngôi nhà của mình chứ. Đất nước mình mới thanh bình. Lúc này bây giờ muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống, chứ nó đâu có dám làm chủ nữa. Đó thì bây giờ phải tập đuổi bệnh trước cái đã.

(28:27) Giặc nó đang kề cổ, nó đang kê súng ở trong đầu, nó đang kê dao ở cổ mình, nó đòi cắt mình chết. Mà không đuổi nó bây giờ thì nó sẽ cắt cổ con chết sao? Còn nó là đang bệnh mà, con hiểu không? Cho nên phải tập ngay từ bây giờ là đuổi bệnh. Đó rồi.

Bắt đầu bây giờ con về, tập một câu tác ý đó thôi, rồi hít vô, thở ra. Để mà đuổi cho hết cái bệnh đó, rồi chừng nào hết bệnh, Thầy dạy tới. Chứ bây giờ hỏi lăng xăng quá, rồi lúc bệnh, lúc không bệnh, lúc tập cái này, lúc tập cái kia, nó lung tung như vậy. Thân người ta mạnh, người ta tập luyện đủ thứ. Mình yếu yếu, mình tập một thứ thôi. Thân đang bệnh mà tập nhiều quá thì cái bệnh đó nó đánh chết con, phải không?

Cho nên về tập đuổi bệnh thôi. Hôm nay mấy con mà bệnh thì mấy con chỉ cần tập một pháp thôi, đừng có tập nhiều. Tập nhiều đây rồi mấy con bệnh thêm nữa, đủ thứ bệnh làm sao người ta trị được? Bệnh này chưa hết mà đòi thêm bệnh khác nữa thì làm sao mà trị? Bây giờ thôi cứ lo trị cái bệnh đó đi con. Rồi, về đi.

Gia Lộc: Kính thưa Thầy cho con hỏi.

Trưởng lão: Rồi!

Tu sinh 2: Tại vì con thấy nếu như cái nhiếp tâm của con là con coi như là cái phương pháp mà để đuổi bệnh đó, thì nhiếp tâm nó dễ hơn là cái nhiếp tâm bình thường.

Trưởng lão: Thì vậy là quá tốt rồi! Rồi, cứ đuổi bệnh mà nhiếp tâm.

Tu sinh 2: Dạ con muốn hỏi vậy.

Trưởng lão: Ừ! Rồi, được rồi. Vậy là tốt rồi con.

Tu sinh 2: Con xin đội ơn Thầy!

Trưởng lão: Rồi rồi, nhớ nghe, về một pháp thôi nghe. Kỳ này một pháp phải thuần thục.


223- ĐẨY LUI TỪNG BỆNH MỘT

 

223- ĐẨY LUI TỪNG BỆNH MỘT

(28:30) Tu sinh 2: Con thấy Thầy nói con có kết quả vậy con cũng mừng. Về cái chứng bệnh mộng tinh con chưa có đẩy nó.

Trưởng lão: Chưa! Bây giờ con lo mấy cái kia đi, rồi tới đây rồi nó sẽ đẩy lui hết. Nó làm cho cái thân của con nó thanh tịnh, nó không có còn mộng tinh gì nữa hết, không có để ba cái thứ này. Một người tu sĩ là nhất định không mộng tinh. Chứ không phải là như ngài Đại Thiên nói, bây giờ chứng quả A La Hán cũng còn xuất tinh. Thầy nói, A La Hán mà xuất tinh? Mấy ông tâm còn dục mới còn xuất tinh, chứ ở đó A La Hán dục ở đâu mà còn, để mà xuất tinh? Mấy ông nói chuyện, nói chơi không. Mấy ông không chứng quả A La Hán mà nói bậy bạ, làm phạm tội với những người mà người ta tu chứng quả A La Hán. Tâm người ta vô lậu, người ta còn lậu hoặc đâu mà xuất tinh? Chứ đừng nói chuyện mà mộng tinh.

Thầy nói thật sự, theo Thầy dạy pháp tránh xa cái đó hết, con đường đó là con đường sinh tử. Nhất định là phải đập dẹp nó hết, không có để. Triệt tiêu nó, cái tâm nó không còn ham muốn nữa. Đứng trước phụ nữ nó thấy như là một cái đống thịt thối, nó không còn mà gợi nó một cái gì được hết. Như vậy mới là người tu Phật giáo con.

Tu sinh 2: Mà kính thưa Thầy, theo mà nó có kết quả như vậy thì con có thể là nó đẩy từng cái chứng bệnh được không Thầy? Hay là mình đẩy hai, ba cái vậy Thầy nó có hay?

Trưởng lão: Coi như là mình thấy cái nào mà quan trọng trước thì mình tập trung cái lực lượng mình đẩy cái bệnh đó ra đi, cho nó ly cho ra hết. Chứ còn cái nào mình cũng đẩy, đẩy nó ra, nó cũng phục hồi, nó cũng ra chứ không phải ít. Nhưng mà nó bị nhiều thứ bệnh quá, cái nào quan trọng thì con đẩy cái đó cho bay cái đó đi, rồi tập trung cái khác. Bởi vì giờ nào mình cũng tập trung cho ông, ông phải đi thôi. Còn lát nữa giờ này con tập trung đuổi bệnh này, lát nữa tu tập trung đuổi bệnh kia, nó lung tung, nó đủ thứ. Nó cũng giảm xuống, nhưng mà nó quá nhiều, nó không có tập trung cái lực lượng nó đẩy. Mà đẩy lui được cái bệnh này thì bệnh kia nó giảm, chứ nó không phải không giảm đâu. Bởi vì cái nghiệp, một chùm nghiệp của nó đánh mình, nó đánh bệnh này tới bệnh kia.

Cho nên mạnh mẽ đi, coi cái nào quan trọng nhất là đẩy cái đó bay trước cái đã. Còn nếu mà đánh du kích thì coi cái nào yếu thì đánh trước. Còn hễ mình mạnh, mình có đủ lực thì mình đánh thẳng cái đau khổ nhất ở trong thân của mình. Còn hễ mình thấy mình chưa có đủ lực thì mình nhắm cái chỗ nào mình đau sơ sơ, ít ít đó mình đẩy cái đó trước, nó bay cái đó rồi thì mình tới cái kia. Con dồn cái lực lượng, con tác ý giờ nào, phút nào cũng dồn lực lượng đuổi một cái bệnh đó thì bệnh sẽ đi hết.

Tu sinh 2: Con thấy là con chỉ mới tác ý thưa thôi thưa Thầy, hai, ba hơi thở con mới tác ý một lần.

Trưởng lão: Mà nó còn có hiệu quả đó. Cái lực của ý thức nó mạnh lắm con! Mình không tập thôi, chứ mà tập rồi mới thấy Phật pháp hay thiệt. Sao mà ông Phật, ông biết cái pháp Như Lý Tác Ý mà ông dạy mình cũng giỏi thiệt chứ. Còn nếu mà ông Phật không dạy thì không ai biết cái pháp Như Lý Tác Ý như thế nào hết. Pháp hay thiệt! Lấy cái ý thức mà đẩy đi những cái đau khổ, cái nghiệp ở trên thân con người. Thậm chí như cái tâm tham, sân, si của mình cũng vậy con. Khi mà đang giận, mình nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Không có giận hờn ai nữa hết, ác pháp đó”, vậy mà nó hạ xuống chứ. Mình tác ý, vậy mà cái tâm mình hồi đó đang sân dữ tợn, mà tác ý một cái nó hạ liền, thấy nó hạ rất nhanh chứ đâu phải.

(32:16) Bởi vậy Thầy nói hay thật, pháp Phật hay thiệt! Chỉ cần tỉnh nó một cái, là nhắc nó một cái, tác ý một cái là thấy nó buông xuống liền trong lúc mình đang tức giận đó. Như điên vậy mà thế mà nhắc một cái mà nó hạ xuống liền. Mình mới thấy khi mà vậy, mình mới biết trước ác pháp, cái pháp của Phật hiệu quả vô cùng. Mình tu gì rồi mới thấy cái pháp của Phật nó hay!

Bởi vậy Thầy muốn truyền dạy cái pháp này để trước khi mà Thầy ra đi rồi, cái pháp này nó còn lại mãi mãi. Để con người ở trên trái đất này nó đỡ khổ biết bao nhiêu, được an vui, được hạnh phúc lắm! Thầy mong những cái pháp của Thầy còn lại, để dựng lại cái chánh pháp của Phật, đừng mất! Con thấy trước khi chưa có Thầy, có ai mà nhắc đến cái pháp Như Lý Tác Ý đâu, không ai nói hết! Tu là cứ tu, chứ không có biết Như Lý Tác Ý chỗ nào hết. Tu hoài có vậy thôi, được cái nào thì được, không được thì thôi. Còn Thầy bây giờ có pháp dẫn, có pháp đánh đàng hoàng, mà Phật đã dạy cụ thể quá rõ ràng.

Cho nên ráng tu mấy con. Mấy con ráng về tập tu. Thôi bây giờ mấy con vô con. Ráng tập, tập rồi ghi nhận những kết quả. Một tháng, nửa tháng thì có Thầy vô, chứ Thầy đâu bỏ đâu! (33:41)

HẾT BĂNG


414- CÁCH THỨC ĐỐI TRỊ BỆNH TẬT

  414- CÁCH THỨC ĐỐI TRỊ BỆNH TẬT (59:10)  Phật tử 1:  Dạ thưa còn một câu hỏi nữa, do bà, coi như là cái này của Từ Tâm Tịnh. Thưa Từ Tâm T...