234- PHẢI DỪNG TƯỞNG TUỆ
(46:53) Sư
Tuệ Duyên: Dạ, về hôn trầm, thì hôn trầm thùy miên thì nó không có đau tê
gì, chỉ cái phần nó không có gì. Ví dụ như nó sinh ra trạng thái nó lì lì, nó
chẳng có cảm giác một ngày.
Trưởng
Lão: Nó là Xúc
tưởng hỷ lạc đó con, nó bị Tưởng hết. Như con nói ra trong thời gian đó thì Thầy
biết nó bị Tưởng. Tất cả những cái này đều là lọt trong cái Tưởng hết rồi. Bởi
vì cái Ý thức nó bị dừng lại thì cái tưởng
(29:25) Tu
sinh Giác Thường: Kính thưa Thầy! Qua cái lời chỉ dạy của Thầy, con có
nghe rất rõ, để xét lại bản thân của con. Trình Thầy, thì nhất cách đây một tuần,
hơn một tuần, thì về cái an trú tâm, hàng phục tâm và nhiếp phục tâm và an trú
tâm, trước con rất lơi lỏng. Sau khi con xem qua giới luật và sự tu học của
con, thì con sẽ siết chặt về giới luật. Về giới luật xong rồi con sẽ an trú
tâm. Hiện giờ an trú tâm của con rất tốt, ba mươi phút con không có gì. Và là
nhiếp phục tâm của con, đầu tiên là phải nhiếp phục tức là vẽ cho nó nghe cái
đã, sau khi mà vẽ mới bảo hắn ngồi. Qua cái cách thức hai cái việc làm này con
thấy, cái an trú tâm giữ được của con cũng rất chính xác.
Mà hiện giờ,
cái vấn đề tâm mà phóng dật đó, thì nó không còn, thì con thấy là cái thân của
con, cái tâm của con nó thanh tịnh. Cho nên tâm nó không phóng dật. Và được
thanh tịnh là nhờ giới luật và an trú tâm vững, cho nên vì vậy con thấy con rất
phấn khởi là đã đánh dập hôn trầm để cho con chiến thắng, cũng có được kết quả
rất nhiều. Hôm nay hôn trầm của con không còn nữa, vấn đề trong sự tu học các
thời, không có hôn trầm tới, và ngoài thời chừ con cho nó ngủ nó cũng ngủ. Đến
trước khi ngủ con sẽ tác ý: "Giờ chừ nghỉ ngơi, ngủ!".
Như vậy thì
con thấy cái này, nhưng mà cái sự này không biết như thế nào? Cũng xin trình
bày với Thầy như vậy. Cho nên vì đó mà con thấy qua cái sự mà nhiếp phục tâm và
an trú tâm đó, hôm nay là con đã hôn trầm không còn nữa. Mà khi hôn trầm không
còn thì con sẽ có thể mở cái tư tuệ đó, nó sẽ mở ra nhiều cái, để cho con thấy
rõ được cái chuyện làm, để mà sửa sai, sửa chỉnh lại. Thì cái đó xin thưa với
Thầy có thể mình phát triển được không? Hay là trong lúc này mình không có phát
triển cái tư tuệ.
(31:58) Trưởng
lão: Không! Không nên phát triển. Trong cái giai đoạn này là trong cái giai
đoạn bất động tâm, không được phát triển. Phát triển cái tư tuệ của mình nó sẽ
làm động. Động mất cái trạng thái bất động của Tứ Niệm Xứ. Mà đức Phật dạy: “Giới
luật và Giáo pháp của ta”, mà giới luật là chúng ta biết rồi, giáo pháp
là Tứ Niệm Xứ. Mà Tứ Niệm Xứ là tâm bất động. Mà nếu mình để cái tư tuệ mình
phát triển trong đó là không phải lúc, nó sai pháp.
Cho nên mình
hễ phát triển tư tuệ là nó bị động. Nó hiểu, nó theo cái tưởng giải của nó, nó
hiểu ra. Chứ bây giờ mình chưa phải ở trong định làm sao có tuệ thật? Cho nên
cái tư tuệ đó là cái tưởng tuệ, cái tưởng giải. Cho nên con dừng lại không có
cho nó suy nghĩ gì hết. Chứ không khéo con xả ra thì bắt đầu nó nghĩ ngợi cái
này, cái kia, nó nghĩ pháp này nọ. Điều đó là một cái dẫn dắt con đi vào cái mê
hồn trận của Đại thừa rồi, con sẽ lạc vào trong đó.
Các tổ cũng
bị cái đó mà viết kinh sách ra, mà cuối cùng không làm chủ được sự sống chết.
Thầy biết rất rõ, mà số kinh sách đưa dắt người ta đi lạc đường, lạc pháp. Cái
tư tuệ đó, nó rất là nguy hiểm. Hồi đầu thì nó không có cái tư tuệ. Tu một thời
gian sau nhiếp tâm và an trú được. Bắt đầu không có người hướng dẫn đi vào Tứ
Niệm Xứ, cho nên nó phát triển cái tư tuệ, tức là phát triển cái tưởng tuệ. Cho
nên mới bắt đầu mới viết kinh sách, nó danh rồi. Thay vì mình phải ly dục, ly
ác pháp, dục là dục danh, nó ly .
(33:24) Còn
cái này đó, chưa có tới cái chỗ mà nó quét hết, trong Tứ Niệm Xứ nó quét hết
cái dục. Nó còn cái vi tế, cho nên bắt đầu nó đi qua cái góc độ của tưởng tuệ.
Tư tuệ nó phát triển ra, nó phát triển ra cái nó sống ở trong cái dục đó, cho
nên các ngài viết kinh sách ra. Cho nên hầu hết là những cái Phật pháp nó sai
là do cái tu sai, chứ không phải các ngài muốn như vậy. Các tổ không muốn như vậy,
khó lắm.
Cho nên bây
giờ con dừng cái đó đi. Chỉ có xét lại nhiếp tâm không vọng tưởng, an trú tâm
không hôn trầm thì ngay đó trên Tứ Niệm Xứ Tăng lên môt giờ cho Thầy, có vậy
thôi. Nếu mà nó không vọng tưởng, không hôn trầm, thì ở trạng thái bất động, chỉ
duy nhất biết hơi thở cảm giác toàn thân. Con biết cái chỗ đó không? "Cảm
giác toàn thân tôi biết tôi hít vô, cảm giác toàn thân tôi biết… ", đó
là cái trạng thái cái pháp tu Tứ Niệm Xứ.
Tu sinh
Giác Thường: Đó
là giai đoạn bốn mà …
Trưởng
lão: Đó! Thì bắt đầu
bây giờ nó mới ở trên Tứ Niệm Xứ. Lúc bây giờ nó chỉ duy nhất biết cái đó thôi,
chứ không có tác ý gì nữa hết, thì đó là an trú.
Tu sinh
Giác Thường: Khi
đó là để ý làm việc, thưa Thầy?
Trưởng lão: Bây giờ cứ biết bấy nhiêu đó, cứ biết hơi thở ra vô như vậy thôi, là một cái trạng thái an lạc bất động.
https://kettapphapbao23.blogspot.com/

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét