Thứ Hai, 22 tháng 1, 2024

235-CHỐNG GIẶC SANH TỬ LÀM CHỦ BỆNH/ 1

 

235-CHỐNG GIẶC SANH TỬ LÀM CHỦ BỆNH/ 1

- Thưa Thầy, tại sao con tác ý đuổi bệnh và tập trung an trú thì cái bệnh của con nó như là tăng lên vậy, nó làm cho con mệt hơn. Kính xin Thầy chỉ giáo cho con được rõ?

-  À, bây giờ con tập trung hít thở đi. Bởi vì con vận dụng, để tập trung an trú cho được đó, nhưng mà không ngờ cái sự tập trung của con nó lại tiêu hao năng lượng, cho nên cái bệnh nó gia tăng lên. Vì mình vận dụng thì nó phải tiêu hao năng lượng, vì nó phải sử dụng năng lượng con. Cho nên con thấy sao mà nó cứ tăng lên. Do đó con không thể sử dụng an trú trong đó để đuổi bệnh ra được.

  Bởi vì, theo Thầy thấy sức tuổi già của con nó không đủ sức, chớ đủ sức thì, Thầy nói thực sự cái bệnh gì, đau mấy đi nữa mà an trú trong hơi thở thì nó cũng bay đi hết. Nhưng mà con có dám đâu! Nghĩa là cái sức của con nó không đủ, vì con lớn tuổi rồi. Chớ mà tuổi trẻ như mấy chú này, mà đau như con thì Thầy nói “chết bỏ”! Một là chết, hai là đuổi bệnh đi, biết không? Vì đó là phương pháp của Phật mà! Đó là “Chánh niệm tĩnh giác”. Con đọc tập 4 “Những Lời Gốc Phật Dạy”, con thấy đức Phật bị bệnh sắp sửa gần chết, đức Phật “chánh niệm tĩnh giác” tác ý đuổi đi. Tinh cần, tức là tác ý đuổi đi. Nghĩa là an trú trong đó rồi tác ý, an trú trong đó rồi tác ý, như vậy thì cái bệnh gì nó cũng đi hết.

  Nhưng vì con sức khỏe không có, cho nên con giữ trong Tứ Niệm Xứ thôi: 

“Thanh thản, an lạc, vô sự” rồi tác ý. Tứ Niệm Xứ nó cũng tĩnh giác, nhưng mà tĩnh giác không phải an trú trong các pháp. Con hiểu chỗ Thầy muốn nói không?

  Con ngồi nghỉ chơi bình thường như thế này, bây giờ nếu Thầy nhức cái đầu thì Thầy bảo: “Thọ là vô thường, cái nhức đầu hãy đi đi!”. Bây giờ, Thầy để bình thường, Thầy không trú ở chỗ nào hết. Con hiểu ý Thầy muốn nói không? Do đó, Thầy nghỉ ngơi dưỡng bệnh, chứ không có gì hết mà lại có pháp đẩy bệnh thôi. Cho nên nó chậm nhưng mà nó lại hợp và dễ dàng với sức khỏe của con.

- Bạch Thầy, Thầy có dạy là trong khi nghỉ ngơi 10 phút, 20 phút, 30 phút rồi tác ý thư giãn. Thời gian thư giãn dài hơn, có nghĩa là nằm nghỉ ngơi hoặc ngồi nghỉ ngơi… thời gian thư giãn dài hơn… Con hiểu như vậy mà bây giờ đôi khi con tác ý thì gần như nó lại tăng lên. Con tác ý đuổi bệnh ra mà như ngược lại mình bảo nó lại vậy. Con tác ý thì nó lại lên; con bảo nó đi thì nó lại vô. Còn con không tác ý thì nó lại đi…

- Thật sự ra, con làm gan như thế này đi! Bởi vì theo như hôm mà thầy Thanh Quang ở đây, thầy cũng bị đau lên tăng xông. Thầy cũng tu tập nhưng mà còn khỏe hơn con nhiều, cũng lớn tuổi rồi nhưng còn khỏe hơn con, cho nên Thầy bảo: “Có chết, cứ chết! Cứ ngồi thẳng lưng lên rồi nhiếp tâm, an trú, quét cho sạch đi!”.

Rồi nó cũng tăng lên, tăng lên… Thầy nói: sao mà nó tăng lên dữ vậy?

Thầy mới bảo: “Chết bỏ!”.

Thầy Thanh Quang về làm tiếp thì nó tiêu mất! Không có sợ chết thì nó tiêu, bởi vì nghiệp nó chuyển. Còn nó không chuyển là do mình sợ, mình lui trở lại, nó dập mình xuống. Con hiểu không? Còn mình không sợ thì nó không làm gì được mình. Con có dám chết không? Làm gì thì sớm muộn con cũng phải chết một lần thôi! Chớ làm sao mà không chết! Tuổi con nay lớn rồi. Bây giờ mình làm gan một bữa thử coi!

     Bởi vì, như đức Phật nói: “Sức chịu đựng tận cùng của sinh mạng thì nó sẽ mát lạnh”. Nghĩa là trước cái cảm thọ nó đánh mình bất kỳ bệnh gì, mà mình chịu đựng cho đến khi mà sức tận cùng chịu đựng thì nó sẽ mất.

  Còn mình thấy nó hơi tăng lên cái mình sợ, mình lo, rồi giảm xuống, không dám đấu đá với nó thật sự. Còn bây giờ mình liều chết, nội nó nghe mình liều chết là nó cũng hoảng sợ rồi, chớ chi nói tới… Phải làm gan con, mình phải làm gan hơn con!

  Theo Thầy thiết nghĩ, theo đạo Phật chúng ta chọn lấy: Một là làm chủ sanh - già - bệnh - chết, trong đó là đã có cái bệnh rồi. Mà nó đánh mình bằng bệnh rồi, vả lại nó là cái nghiệp nữa, không phải ít đâu.

 Cái lực của nó ghê lắm! Vì vậy mà chỉ còn có cái chỗ là mình phải quyết định: Một là chết, chết trên bồ đoàn, chớ không chết nằm trên giường, cho nó làm gì nó làm…

  Vì vậy cho nên mình quyết tâm, quyết định như vậy thì con sẽ thắng được nó, và thắng được nó thì lần sau con coi nó quá thường! Còn mình chưa thắng nó thì mình thấy nó e sợ mãi thôi: “Nó làm cho mình chết đó, hết tu”. Nó lí luận hay lắm: “Chết hết tu”!

  Không ngờ tôi tu nên tôi chết, còn sướng hơn là tôi nằm nhà thương tôi chết, tôi sợ… Con hiểu không?

  Cho nên đối với Thầy, làm gan thì nó qua khỏi, còn mình không gan thì thôi, đầu hàng thì thôi, sợ thì thôi… Cho nên vì vậy, đến đây Thầy dạy: “Chết chôn!”.

  Làm gì sớm muộn rồi cũng chết, Thầy cũng chết, con cũng chết, không có người nào không chết. Sống thêm chi một hai ngày mà cứ đau bệnh hoài có phải khổ không? Đánh một bữa cho nó tan nát hết đi! Nó xách gói nó chạy, mình sung sướng cái thân.

   Thà là nó độc lập! Đất nước nó độc lập được thì nó hòa bình, dân tộc nó trong đó sung sướng. Chớ đất nước gì mà cứ bị người ta cai trị. Người ta muốn đau mà mình cứ chịu đau; người ta bảo chết thì mình cũng chịu chết, chớ mình không dám cãi nó, thì thôi đất nước đó bị nô lệ rồi.

   Như bây giờ con đây là bị nô lệ, nô lệ giặc, có phải không? Cho nên bây giờ mình phải quyết tâm một bữa, mình mở màn đánh nó một trận, nó sẵn sàng nó đánh mình rồi. Cho nó chết một bữa!

   Con cứ ngồi bất động như thế này, ngồi thẳng xương sống lên. Nó có đau chân đau tê gì, kệ cha nó. “Chết bỏ!” tao kỳ này tao chết. Thà chết một đêm!

  Thay vì con tu một ngày vài ba giờ, bây giờ bệnh nặng con tu suốt đêm. Suốt đêm chưa hết thì một ngày nữa. Chừng nào con tu không nỗi nữa, con nằm bẹp xuống đó thì có Thầy tới. Con dám không?... Dám chớ! Cứ làm một bữa, một trận con sẽ biết, Thầy không có sợ đâu!

  Không phải mình tự tử đâu, mà mình có pháp. Bây giờ con về nương như vậy đi. Hơi thở của con có bị rối loạn không? Có bị tức ngực không? Có bị nặng đầu chưa?

- Bạch Thầy, đầu thì chưa nặng nhưng như bị khô phổi, cho nên không còn tu được nhiều, sau này chỉ còn có 30 phút thôi…


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

414- CÁCH THỨC ĐỐI TRỊ BỆNH TẬT

  414- CÁCH THỨC ĐỐI TRỊ BỆNH TẬT (59:10)  Phật tử 1:  Dạ thưa còn một câu hỏi nữa, do bà, coi như là cái này của Từ Tâm Tịnh. Thưa Từ Tâm T...