236-CHỐNG GIẶC SANH TỬ LÀM CHỦ BỆNH/ 2
- Vậy thì,
con sẽ dùng cánh tay con để đuổi bệnh. Đưa ra, con sẽ thấy cái bệnh đi ra,
như nó không đi ra, mà cứ đi vô thì cứ tác ý đuổi đi ra. Cứ đưa ra, đưa
vô như thế này, phải không?
Bây giờ con bảo: “Thọ là vô thường!”, bệnh của con là bệnh gì, con phải nói cái
tên cho rõ ràng cho nó nghe: “Đi ra khỏi thân ta.” Mày không ra thì phải theo
cánh tay này tao đuổi ra. Rồi con tác ý: “An tịnh thân hành tôi biết tôi đưa
tay ra”. Rồi con đưa tay ra như vầy, thì con thấy cái bệnh của con nó theo ra.
Rồi nó có theo ra hay không ra cứ kệ nó. Nó có tăng lên cũng kệ nó, con cũng cứ
thấy nó đi ra thôi. Rồi con đưa tay vô.
Đây là Thầy dạy con đòn cuối cùng, chứ thật sự ra Thầy dạy hôm rày cho con cái
pháp đánh nó bằng Tứ Niệm Xứ trên tâm thanh thản mà thôi. Nghĩa là con cứ nghỉ
ngơi mà đánh, cứ mỗi lần tác ý mà thấy nó vô là đánh. Vì nó là phương pháp nhẹ,
nó thư giãn để mà đuổi bệnh thôi, nhưng mà nó không được thì đây là đòn chót.
Vì trên Tứ Niệm Xứ mà người ta gặp bệnh là người ta ôm Định Niệm Hơi Thở mà người
ta quét chớ người ta không có đầu hàng nó đâu. Chỉ có nương hơi thở, mà hơi thở
của con thì nó khô, con dùng cánh tay thì dễ hơn.
Khi đó con mới: “An tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay ra”, rồi con đưa tay
ra. Con dùng cái tưởng con đưa cái bệnh theo ra. Rồi con đưa tay vô, con đừng
có nghĩ gì hết và con đưa tay vô.
Rồi con đưa tay ra và nghĩ cái bệnh của con đi ra, cứ nghĩ cái bệnh đi ra. Con
nghĩ cái bệnh của con đi ra, … con cứ làm hoài.
Cái bệnh của con nó có tăng lên thì mặc kệ nó, “chết bỏ!”, tao cứ biết
cánh tay đưa ra, đưa vô thôi. Và con trú như vậy, làm riết.
Một giờ chưa
xong, hai giờ chưa xong, ba giờ chưa xong, bốn giờ chưa xong… một đêm! Sáng ra
con hết bệnh. Mà không hết thì con ngồi đó con chết cho Thầy! Không! Phải vậy
chớ! Mình tu hành, mình phải nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ chết, mà chết thì phải
làm chủ bệnh. Một lần chết mà sau này nghiệp nó sẽ không tới con. Còn nếu
không, chớ không thì con chết không khéo con sẽ mang theo nghiệp đó, nó đi theo
con, rồi con sanh lên con cũng bị bệnh đau nữa, không có chạy khỏi đâu.
Còn nếu mà con chết đi mà con chiến thắng được nó như vậy, không có đầu hàng
nó, thì sau này nó không có đeo theo con được. Cho nên con đừng có sợ. Con đừng
có nghĩ rằng: Giờ mình chết thì vợ con nó sẽ khổ. Không có lo, không có nghĩ đến
cái thứ ái kiết sử này nữa. Tôi đi tu rồi, tôi phải thắng giặc sanh tử của tôi
chớ. Bây giờ thương tụi bây, tụi bây có đỡ bớt cho tao được gì không? Tụi bây
có đỡ bớt cho tao lúc chết này không? Nương tựa tụi bây, tụi bây có làm gì đỡ bớt
cái cơn bệnh đau này?
Cũng như con bệnh mà con cái nó có đỡ bớt cho con được bệnh không? Nó có thương
con thì nó mua cho con vài ba viên thuốc để cho con uống thôi, chớ nó không làm
sao mà chịu cái bệnh khổ thay cho con được. Mà chính cái pháp này nó sẽ chuyển
cái bệnh khổ đau cho con. Cái pháp của Phật con dám làm một đêm thì sáng hôm
sau con sẽ hết bệnh, không có còn bệnh nữa. Thầy nói: “Phải gan ruột!”…
Hễ đến với Thầy, thứ nhất là phải gan. Gan ruột rồi thì Thầy nói không có cái
gì mà chướng ngại hết. Chẳng hạn như bây giờ mà các con bị hôn trầm thì quyết định
đi sáng đêm cho mày chết. Tao có pháp mà!
Bây giờ các con bị bệnh đau, thì các con có pháp các con quét. Một đêm chưa
xong thì các con tu liên tục, chừng nào xong mới ra khỏi nơi đây thôi. Tôi nhất
định không thèm ăn cơm nữa. Phải như vậy đó, vậy đó.
Còn bây giờ các con mà thấy loạn tưởng, thì các con thấy đó là đồ bỏ, các con đừng
có nói chuyện, các con đừng có sợ. Thầy nói thật: “An tịnh tâm hành tôi biết
tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra”. Tất cả những niệm khởi này
phải dừng lại hết, tao cho mày biết. Mình điểm mặt nó vậy, rồi bắt đầu an tịnh
tâm hành, nương theo đó rồi cứ tác ý: “Mày không có vô nữa!”.
Hễ thấy nó vô thì dừng lại tác ý: “Dừng lại, không được vô chỗ này nữa!”. Các
con nỗ lực, các con làm như vậy, một đêm hôm sau không còn một cái niệm gì xen
trong đầu hết. Bởi vì đức Phật đã trang bị cho chúng ta đủ pháp hết. Nhìn Định
Niệm Hơi Thở là các con thấy mỗi đề mục là đem lại sự an lạc cho thân và cho
tâm của ta, cái nào cũng có hết. Tâm tham, tâm sân, tâm si, cái gì cũng đủ hết,
tại vì chúng ta còn nhát gan, chưa đủ sức chiến đấu. Cái phương pháp đức Phật
đã trình bày cho chúng ta, đem cho chúng ta đủ hết, không có còn cái pháp nào
mà đức Phật không giúp cho chúng ta, để chúng ta chiến thắng giặc sanh tử.
Nó lòi cái mặt nào thì đã có pháp ở đó rồi. Bởi vì ngăn ác diệt ác, sanh thiện
tăng trưởng thiện; mà ngăn ác không có pháp ngăn thì làm sao? không có pháp diệt
thì làm sao mà diệt được?
Bây giờ, cái thân con đau là ác pháp chớ gì, mà không có pháp thì làm sao con
ngăn được? Phải có pháp chứ. Mà pháp thì đức Phật đã trình bày cho chúng ta ở
trên Định Niệm Hơi Thở rồi. Đề mục nào nó cũng rõ ràng hết, chớ đâu có phải ngồi
lảm nhảm ba cái đề mục đó để mà chơi đâu. Mà chính những cái đề mục đó là những
phương pháp đối trị đó.
Các con thấy tại sao đức Phật bảo: “An tịnh thân hành” ? Tại cái thân không an
thì bây giờ phải bảo nó an. Thì như vậy phải nhiếp tâm trong cái hơi thở để rồi
nó sẽ an, chớ có gì đâu. Vì đó là mục đích của đạo Phật dạy cho chúng ta rõ
nghĩa như vậy. Thế mà đọc không có ai hiểu nghĩa, không rõ nghĩa, không biết
pháp đối trị bệnh!
Còn tâm của mình cứ trạo cử lăng xăng, thì đức Phật dạy cho chúng ta cái đề mục:
“An tịnh tâm hành” bảo cái tâm nó phải an ổn và thanh tịnh. Chớ tại sao cứ để
lăng xăng lộn xộn trong đó hoài, cứ để nghĩ như thế này, ngợi như thế kia hoài.
Cho một phát mày tiêu luôn, phải không?
Pháp của Phật nó có ý nghĩa chứ tại sao chúng ta không biết dùng nó? Mình nhiệt
tâm. Trong khi nó lăng xăng, lộn xộn thì mình nhiệt tâm mà đập, dùng pháp mà đập,
cũng như dùng vũ khí mà đánh, mà diệt. Nó phải tiêu đi chứ, đâu có đầu hàng
chúng nó đâu. Cho nên, người biết Phật pháp, biết tu là không bao giờ sợ giặc
sanh tử, nó không đến.
Ví dụ, nói như bây giờ nó làm cho con mệt, sắp sửa muốn chết, nó làm cho co tay
giật chân thì ngồi lại, ngồi cứng ngắc lại, cắn chặt răng rồi nhiếp tâm vô cái
đề mục nào đó, để làm cho cái thân nó an ổn trở lại, nó sẽ chạy qua hết, nó
không chết được.
Còn người ta nằm xuống, thở ọc ạch hơi thì nó sẽ chết, không chạy đâu khỏi, nó
chận nghẹt cổ. Còn mình không sợ, ngồi thẳng lên, cho mày nghẹt cổ tao hít thở
nè. Rồi bắt đầu nhắc trong đầu: “An tịnh thân hành”.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét