237-CHỐNG GIẶC SANH TỬ LÀM CHỦ BỆNH/ 3
Cái cần cổ
nó bị đờm chận, thường thường người chết là hay bị đờm chặn nghẹt cổ. Cho nên,
tác ý một hơi là thông đàm hết. Mà thật là như vậy, Thầy nói: Có pháp làm chủ bệnh
mà, tại vì mình không tu tập, chứ làm chủ thật sự!
Thầy nói hôm nay, tất cả mọi cái này, tiếng nói của Thầy các con thu ngàn năm
nó cũng còn, mà Phật pháp là Thầy chấn chỉnh nó như vậy. Cho nên bây giờ Thầy
nói con là, một là đừng có sợ chết, sớm muộn gì rồi con cũng chết. Tóc con đã bạc
trắng rồi, con ốm cũng như Thầy rồi, không có còn bao lâu nữa đâu. Thầy thì mạnh,
còn con thì rề rề…
Vậy thì con phải nỗ lực dập nó một trận coi thử con có chết không?
Không có sợ!
Nghĩa là nó làm gì nó làm, nó quay cái nhà này con chóng mặt, nó đảo lên đảo xuống…
Mặc kệ nó! Đảo gì đảo, tao ngồi đây, tao không nằm.
Mặc dù con nằm xuống thì con sẽ không thấy chóng mặt, không đảo lộn, nhưng mà
nhất định ngồi chết chứ không nằm.
Mặc kệ, nó làm cho con rất khó chịu, và nó làm cho con khổ sở nữa. Nhưng mà lúc
bây giờ con ôm chặt pháp, thì con sẽ vượt qua.
Thầy nói như
vậy, nếu lượng sức làm được thì làm; còn nếu lượng sức mà còn nhát gan thì đừng
có đổ thừa Thầy. Có chết lại đổ thừa Thầy: “Tại Thầy mà con chết”…
- Bạch Thầy,
con không dám đổ thừa… Con nghĩ rằng cái bệnh này là do cái nghiệp của con nó nặng
nên đi chậm thôi… Chứ con cũng tin tưởng pháp của Phật để lại, để con nhiếp tâm
đuổi bệnh. Thầy cũng dạy và Thầy để lại cho tất cả chúng sanh, và trong đó có
con. Con cũng kiên trì đuổi bệnh, không dám nghĩ gì… nhưng tại vì con thấy tác
ý thì nó tăng lên nên con xin Thầy xem xét và chỉ giáo lại cho con.
- Bây giờ,
cái hơi thở của con thì Thầy sợ nó bị rối loạn, vì nó là nội tạng.
- Bây giờ
con không dám sợ chết nữa…
- Thôi được
rồi, không có sợ chết thì con cứ dùng cánh tay của con. Bây giờ con cứ tập, con
biết dùng cánh tay đưa ra, đưa vô rồi phải không? Con cứ dùng nó đi, mà con thấy
dùng nó được rồi, thì con đánh nó một đêm thì nó tởn mặt, chớ có gì đâu mà sợ.
Con làm thử một đêm đi…
Nếu có chết thì chết đi cho rồi, cho khỏe cái thân chớ làm chi mà cứ kéo dài
cái bệnh như vậy, chết còn sướng hơn.
Thầy nói thật mà, có đau bệnh thà chết còn sướng hơn là nằm đó mà đau bệnh. Mặc
dù cái bệnh của con nó không là gì, nhưng nó cũng làm cho con khó chịu. Lúc thì
vầy, lúc thì khác, lúc thì ăn được, lúc thì không ăn được. Nó hành hạ mình dữ vậy!
“Tao nợ gì
mà dữ vậy? Tao cho mày một bữa là mày chết hết đó!”
Phật pháp
mà, Phật pháp dạy cho chúng ta làm chủ được những cái sự này mà, tao đâu có sợ!...
Hễ cái người
biết được Phật pháp là cái phước của họ quá lớn. Họ chuyển được nhân quả chứ
đâu có để nhân quả làm chủ họ. Cho nên, con đừng có sợ những điều đó, đừng có
nghĩ nghiệp này nó quá nặng. Bây giờ Thầy nói nghiệp như cái núi Hy Mã Lạp Sơn
đó, nghĩa là nó lớn như vậy đó. Nhưng mà đối với Phật pháp nó sẽ làm cái núi đó
đổ sạch hết không còn đâu, không còn chút nào hết.
Chính
Thầy biết, Thầy cũng đâu phải không có nghiệp, nghiệp lớn lắm. Nhưng mà đối với
Thầy bây giờ đó, không có cái nghiệp nào tác động được Thầy. Không làm gì được,
nghĩa là nghiệp nó bị đổ vỡ hết rồi. Cho nên đức Phật nói: “kèo cột…”, nghĩa là
khi đức Phật tu chứng rồi, ổng nói, kèo cột ổng đã bẻ gãy hết rồi. Còn Thầy
cũng đã bẻ gãy hết rồi.
Còn các con
bây giờ thì cứ cột kèo giăng sao mà các con không chịu bẻ. Phật pháp đó là dùng
để bẻ, còn gì nữa mà không chịu bẻ?
Lẽ ra các
con thấy các con ngộ được Chơn lý: Cái gì khổ? Tham, sân, si phải không? Nguyên
nhân nào sanh khổ? Các con biết rồi, là lòng ham muốn chớ gì?
Ham muốn sống tức là còn tham chớ. Còn không muốn sống thì đâu có sợ bọn giặc
này phải không? Mình xả bỏ hết đi, đó là một cái chơn lý rõ ràng mà. Vì vậy mà
cái tâm thanh thản, an lạc, vô sự các con cũng đã nhận ra rồi đó. Không có người
nào là không biết cái này, tức là cái chơn lý thứ ba: “Diệt đế”.
Còn Đạo đế là bao nhiêu pháp các con học rồi, còn gì nữa. Cái gì cũng thông hết
rồi, cái gì cũng biết hết rồi, bây giờ chỉ còn mở một trận đánh thôi. Các con
làm được là giỏi. Mà nghiệp thì làm gì mà nó đánh mình chết nổi!...
Các con nghĩ coi, Thầy nói nếu chết thì ông Phật đã chết lâu rồi. Nếu chết thì
Thầy cũng đã tiêu ma hồi nào rồi, chớ đâu còn, làm sao tới bây giờ còn ngồi đây
dạy Đạo nữa, có đúng không nào?
Thì như vậy các con có nghiệp cũng cỡ bằng sức nghiệp của Thầy, cỡ bằng sức
nghiệp của ông Phật thôi chớ có hơn được? Có cái nghiệp nào hơn. Nhân quả thì
nó có một cái từng lớp của nó là nhân quả như vậy thôi, chớ không có cái nào
hơn.
Bởi vậy, khi nhìn thấy nhân quả nó không phải dữ tợn đâu. Cũng như mình nói nếu
nó dữ tợn nữa thì cơn đau nó phải tăng lên, chớ sao nó chỉ đau tới đó, tới chớn
đó rồi đứng đó thôi à. Các con tréo hai chân coi đau thử sao, rồi nó đau tới mức
cuối cùng thôi, không tăng nữa, tới đó thôi rồi nó giảm xuống. Nó không có tăng
lên nữa đâu. Tại cái sức của nó tới đó là hết rồi. Rõ ràng cái nghiệp của nó chỉ
có một chút tới đó chứ đâu có hơn nữa. Chớ đâu có phải đau hoài, đau hoài, tăng
lên, tăng lên…
Đâu có đâu, nó chỉ tới mức cỡ đó thôi. Ban đầu các con thấy tê tê, sau đó nó nhức
nhức tăng lên, đau đau như là ai lấy dao mà xẻ thịt như vậy, phải không? Nhưng
mà nó đau tận cùng, tới mức đó nó hết rồi, nó không có tăng lên nữa. Các con bữa
nào ngồi kiết già các con sẽ thấy 2 chân các con sẽ đau. Nó đau tới một lúc, tới
đó rồi nó dừng ở đó. Nó đau hoài, đau hoài ở mức độ đó để cho mình ngán, lôi
chân xuống chớ không có gì. Nó khôn, nó kéo dài, nhưng mà nó kéo dài hoài, nó
thấy không được thì nó lùi, nó giảm xuống, từ từ nó giảm xuống. Cứ ngồi đi rồi
sẽ thấy nó giảm xuống. Cứ ngồi đi, ngồi kiết già một đêm đi, không có gãy giò
đâu mà sợ. Thầy nói thật mà, rồi nó lui dần xuống. Thí dụ, khoảng bây giờ là 7
giờ, các con ngồi đến 12 giờ bắt đầu nó lui rồi. Cái khoảng thời gian như vậy,
nó không thắng mình được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét