Thứ Năm, 14 tháng 9, 2023

233- TƯỞNG HOẠT ĐỘNG KHI MẤT Ý THỨC

 

233- TƯỞNG HOẠT ĐỘNG KHI MẤT Ý THỨC

(46:53) Sư Tuệ Duyên: Dạ, về hôn trầm, thì hôn trầm thùy miên thì nó không có đau tê gì, chỉ cái phần nó không có gì. Ví dụ như nó sinh ra trạng thái nó lì lì, nó chẳng có cảm giác một ngày.

Trưởng Lão: Nó là Xúc tưởng hỷ lạc đó con, nó bị Tưởng hết. Như con nói ra trong thời gian đó thì Thầy biết nó bị Tưởng. Tất cả những cái này đều là lọt trong cái Tưởng hết rồi. Bởi vì cái Ý thức nó bị dừng lại thì cái tưởng thức nó phải hoạt động thôi. Cho nên nó sẽ không đi vào luyện Tứ Thần Túc được, nó trật, nó sai pháp. Cho nên nó có cái quy định của nó, từ cái chỗ đó nó phải đi vào cái chỗ pháp nào, xác định cái thời gian. Cho nên pháp Tứ Niệm Xứ thì Đức Phật xác định: “Bảy ngày, bảy tháng, bảy năm” thì vào Tứ Niệm Xứ. Cái người mà giới luật chưa nghiêm chỉnh, chưa xả được trên Tứ Chánh Cần mà đi vào Tứ Niệm Xứ thì không tu tập được.

Bởi vì Tứ Chánh Cần nó nằm trong Chánh Tinh Tấn. Cái Bát Chánh Đạo đó thì Chánh Tinh Tấn là Tứ Chánh Cần, mà Chánh Niệm nó là Tứ Niệm Xứ, thì Chánh Định là Tứ Thánh Định. Ở đây đạo Phật đã xác định cho chúng ta rõ ở trên cái Bát Chánh Đạo rồi. Cho nên chúng ta tu tới đâu, chúng ta phải biết cái lớp lang của chúng ta tu cái pháp gì, pháp gì? Ba mươi bảy phẩm trợ đạo, nó phải từ cái Chánh Kiến, mà cho đến cái Chánh Định thì nó phải tu cái pháp nào, pháp nào nó cụ thể, nó rõ ràng. Chứ nó không thể nào gọi là khi không mình vô trong mà nhiếp tâm ở trên cái hơi thở.

(48:24) Hơi thở là dùng cái Thân Hành Nội, để luyện cái Tứ Thần Túc. Chứ không phải hơi thở để dụng, để mà ức chế cái ý thức của mình, để đi vào cái chỗ trạng thái Tưởng, không bao giờ có đâu, nó sẽ còn (thành…​.) Cho nên vì vậy mà con tự tăng thì không được rồi, con tu như vậy thì nó sai pháp con. Mặc dù là nó phá hôn trầm, nó phá thùy miên, bởi vì nó bị Tưởng rồi thì nó không bị hôn trầm thùy miên đâu. Nó bị cái trạng thái, con lọt vô trong cái Tưởng cho nên nó Xúc tưởng hỷ lạc rồi, nó an lạc bằng cái Tưởng của nó rồi.

(48:54) Cho nên vì vậy con không có hôn trầm thùy miên, nhưng mà không phải. Do chính cái chỗ mà ý thức của mình điều khiển cái pháp thân hành, nó không có, không còn thùy miên mới đúng, nó đang ở trên cái ý thức của chúng ta. Bởi vì Đức Phật nói: “Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp”, mà mình tu mất cái ý của mình, để cái tưởng nó dẫn thì nó sai rồi, phải không con? Thầy giải thích cho con hiểu biết cái pháp của Phật nó cụ thể. Bởi vì trong kinh Pháp Cú Đức Phật đã xác định rất rõ ràng: “Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp”, cái ý của chúng ta. Mà bây giờ mình ngồi, mình nhiếp tâm không bao giờ có vọng tưởng, mà lại kéo dài từ một giờ, hai giờ ra mình mất Ý rồi. Cái Ý thức nó mất thì buộc lòng cái Tưởng thức nó phải hoạt động. Cho nên cái Xúc tưởng hỷ lạc, cái cảm giác an lạc của mình, cái cảm giác mà mình tỉnh đều hoàn toàn ở trong Tưởng hết, nó không có thật, cái Ý nó mất.

Sư Tuệ Duyên: Như vậy mà bây giờ con bỏ cái đó, thì con ngồi bao lâu? Một tiếng đồng hồ?

Trưởng Lão: Bây giờ con tập trở lại, nhiếp tâm cho đúng theo cái phương pháp Nhiếp Tâm của hơi thở, phải không? Bắt đầu bây giờ con phải tu tập, phải được kiểm tra lại kỹ. Chứ con giao mà con nhiếp tâm thì nó cũng không được, bởi vì con bị lọt ở trong cái Tưởng mất. Phải nhiếp tâm, con nhiếp tâm rất dễ dàng không có niệm rồi, nhưng mà điều kiện là lọt trong Tưởng mất, không được.

(50:17) Cho nên bắt đầu bây giờ cho con đi vào Tứ Chánh Cần, “ngăn ác diệt ác, sanh thiện, tăng trưởng thiện”. Con chỉ tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Con ngồi đây không nhiếp trong hơi thở gì hết, để xem từng cái tâm niệm của con nó khởi phát. Con ngồi đó con có pháp mà, không có hơi thở gì hết, con không có nương chỗ nào được hết. Cho nên vì vậy đó, bây giờ con mới ngồi con quan sát coi thử coi tâm con nó có sanh niệm hay không?

Mà có niệm, còn niệm tức là còn tham, sân, si. Mà còn tham, sân, si thì quán xét xả tâm, con hiểu không? Chứ còn nếu mà không kéo thì nó rớt trong Tưởng thì nguy hiểm lắm! Để cho coi mình không có cái chỗ mà nhiếp tâm để ức chế cái ý thức của mình nữa, mà nó hoàn toàn ở trên ý thức. Thì do đó cái ý thức của mình có còn niệm hay không niệm?

(51:03) Nếu mà nó không niệm là do cái chỗ mà ly dục ly ác pháp, nó xả tâm. Còn nếu mà nó không có niệm là do cái chỗ mà giới luật, cái pháp của mình, do đó nó sẽ vô giới luật, nó xả tâm thì nó không niệm. Mà không do giới luật mà xả tâm thì nó sẽ có niệm, không thể nào trật. Bởi vì nó không có pháp Nhiếp mà, cho nên nó có niệm. Mà nó có niệm thì lúc bấy giờ đó, mình mới dùng cái tri kiến mình quán, mà xả thôi, chứ không được ức chế nó.

Mà trong cái thời gian mà quán xả nó cho đến khi mà hoàn toàn nó không niệm là mình không có nương vào chỗ nào ức chế tâm của mình hết: không được nương vào hơi thở này, không nương vào Thân Hành Niệm này, không nương vào bước đi này. Thì lúc bấy giờ đó, thì mình mới được Thầy đến trắc nghiệm lại coi thử coi đúng vậy hay không? Mà đúng vậy thì tức là sẽ hướng dẫn con đi vào Tứ Niệm Xứ, cái chỗ bất động đó chính là cái chỗ mà không nhiếp tâm, cái ý thức nó vẫn còn. Do đó Thầy dẫn họ vào tu. Tới giờ rồi hả con? Rồi, rồi Thầy ra.

(52:04) Sư Tuệ Duyên: Con còn luyện tập vào buổi khuya đó, con ba giờ buổi khuya thì nó cũng không có rơi vào buồn ngủ. Mỗi khi con thức dậy ba giờ, con ngồi lên là nó không có buồn ngủ, mà nó thanh thản, rất là tỉnh táo tu tập. Để cho con ngồi tới mười, tới giờ đi ngủ rồi, thì con phải tác ý đi ngủ để hai giờ dậy, thì con lúc đó con mới nằm xuống ngủ. Tức là con thực tập liên tục cái pháp mà quán niệm hơi thở mà theo như con trình bày hồi nãy, thì nó rất là tỉnh táo.

Trưởng Lão: Không. Cái tỉnh đó là nó tỉnh ở trong cái Tưởng của con bởi vì ý thức của con không còn vọng tưởng nữa phải không? (Dạ) Nó không còn vọng tưởng ra là con bị lọt Tưởng rồi bởi vì nó kéo dài.

Các con lưu ý này: khi mà chúng ta tu ở trên cái pháp có cái đối tượng hơi thở để mình nhiếp tâm như cái pháp Tùy Tức hoặc như pháp Sổ Tức, mình nhiếp tâm mà không có niệm nó ở trong ba mươi phút. Mà, trên ba mươi phút như Thầy cấm mấy con là không được tăng đó! Mà trên ba mươi phút là mấy con bị lọt trong Tưởng.

Bởi vì cái ý thức của chúng ta nó không có Niệm là ý thức nó mất rồi. Các con nhớ! Ở đây “ý làm chủ, ý tạo tác”, mà mất cái ý rồi thì cái tưởng của chúng ta làm việc. Chúng ta cũng tỉnh bơ chứ chúng ta có gì đâu, nó không có cái mất gì hết, nhưng mà cái Tưởng làm việc. (Dạ) Bởi vì ý thức nó không có vọng tưởng, con hiểu không? Mà nó không phải từ cái pháp xả tâm ly dục ly ác pháp. Cái pháp xả tâm ly dục ly ác pháp này là do giới luật, mình sống đúng cái Giới luật Đức hạnh, tự nó xả chứ không phải nhiếp tâm, phải không? Con thấy không?

Mấy con lưu ý, mà trên ba mươi phút thì nó xảy ra những cái trạng thái tưởng như Xúc tưởng hỷ lạc. Mình nghe an lạc, không phải là do tự ý thức của mình dẫn nó vào an lạc, thì nó không phải là an lạc của pháp của Phật mà là an lạc của tưởng. Con thấy con tỉnh, không buồn ngủ, cái không có hôn trầm thùy miên này là do cái Tưởng. Mà cái Tưởng làm sao nó có buồn ngủ hôn trầm được? Con hiểu không? Nó chỉ còn có mộng thôi.

Cho nên vì vậy mà nhiều khi con ngồi đây, nó làm con tỉnh ở trong cái giấc mộng, thật sự mà con không có ngờ. Con không ngờ đâu, cho nên nó bị lọt trong Tưởng, nó chưa thực hiện những cái tưởng.

Nhiều khi, trong khi mà bị lọt tưởng cái ngã lớn. Coi như ngã nó lớn, nó to, nó coi như là mình đã đạt được. Cho nên hầu hết các pháp thiền của ngoại đạo mà tu, cái ngã của các thầy lớn lắm. Cho nên nó rất khó con. Cho nên vì vậy mà các con lưu ý, ba mươi phút chứ không được tăng, khi nào tăng là phải nằm trên Tứ Niệm Xứ. Khi nào mà Thầy cho các con lên Tứ Niệm Xứ thì mấy con mới được tăng lên.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

414- CÁCH THỨC ĐỐI TRỊ BỆNH TẬT

  414- CÁCH THỨC ĐỐI TRỊ BỆNH TẬT (59:10)  Phật tử 1:  Dạ thưa còn một câu hỏi nữa, do bà, coi như là cái này của Từ Tâm Tịnh. Thưa Từ Tâm T...