224-CÁCH THỨC NHIẾP TÂM ĐUỔI BỆNH
(24:02) Trưởng
lão: Gia Lộc con.
Tu sinh
Gia Lộc: Kính bạch
Thầy! Con…..
Trưởng
lão: Trong cái
vấn đề mà con ghi ở đây thì con tu con đuổi bệnh. Thì hiện giờ con nhiếp tâm và
an trú để đuổi bệnh. Nhưng mà nếu mà cái thân bệnh của con nó đang bệnh thì
theo Thầy thiết nghĩ thì con dùng cái câu tác ý bệnh, đuổi nó ra. Ví dụ như con
dùng cái câu, cái hơi thở để mà đuổi bệnh, thì con sẽ tác ý: "Cái
thân bệnh này theo hơi mà ra, và cái thân không bệnh này theo hơi thở mà
vào". Rồi con thở ra, con hít vào. Rồi con tác ý nữa: "Cái
thân có bệnh này theo hơi thở mà ra, còn cái thân không bệnh này theo hơi thở
mà vào". Thì lúc bây giờ con hít ra, thở vào. Rồi cứ thở ra, thở vào
như vậy cho đến khi con tu tập cái sức nhiếp tâm của nó, thì con đừng có nhiếp
suốt ba mươi phút. Mà con chỉ nhiếp, đầu tiên thì con chỉ nhiếp năm phút mà
thôi. Đừng có một cái niệm nào mà xen vô trong đó hết. Vì mỗi câu con đều tác ý
dẫn tâm của mình, rồi hít, thở. Để coi năm phút được không. Mà nếu năm phút
chưa được thì con lui lại một phút. Rồi khi tập một phút, rồi lần lượt tăng
lên. Con hiểu không? Chứ đừng có làm một loạt mà ba mươi phút như thế này,
không có được. Rồi vọng tưởng nó xen ra, xen vô như vậy thì không được. Nhưng
mà dùng cái câu tác ý đuổi bệnh, mà nhiếp tâm. Đuổi bệnh mà nhiếp tâm trong hơi
thở. Nó có lợi cho con là về cái ý thức lực thì nó đuổi bệnh, mà lại được cái sự
nhiếp tâm trong hơi thở.
Thân bệnh,
cái bệnh gì của con cũng được, mà nếu không thì con nói: "Thân bệnh
này theo hơi thở mà ra và thân không bệnh này theo hơi thở mà vào".
Thì con sẽ thở ra, hít vào. Rồi tác ý nữa. Cứ mỗi hơi thở thì con lại tác ý một
lần. Cứ mỗi hơi thở tác ý một lần. Vừa trừ bệnh mà vừa nhiếp tâm. Con hiểu
không?
(26:22) Chứ
đừng có tác ý không: "Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết
tôi thở ra". Rồi lát lại nói đuổi bệnh, đuổi bệnh rồi tác ý lại là hít
vô, thở ra nữa. Bây giờ chuyên vào cái câu tác ý đuổi bệnh mà không cần phải
nói hít vô, thở ra. Con hiểu không?
Bây giờ
chuyên vào cái câu tác ý đuổi bệnh. Duy nhất về ghi nhớ, không được lộn xộn, về
lát tác ý hơi thở, về lát tác ý bệnh. Trời đất ơi! Nó cái thân, cái tâm của con
nó không biết, cái ông này ông sao kỳ? Mình bệnh đau thì lát ông biểu đuổi đi,
rồi lát ông bảo thở, đây không biết đuổi hay là thở. Nó lộn xộn ở trong đó.
Thôi bây giờ chuyên một cái thôi. Phải không? Đó nhớ chưa?
Nhớ về tập,
nhưng mà tập mới đầu năm phút. Nếu năm phút không được đó, thì lui lại một phút
cho Thầy. Tập nhiếp tâm như người ta nhiếp tâm. Hiểu chưa? Nhiếp tâm để đuổi bệnh
đó. Chứ không phải là nhiếp tâm để đi vào Tứ Niệm Xứ được. Hiểu chưa?
Muốn vào Tứ
Niệm Xứ thì chừng nào mà hết bệnh rồi, Thầy mới dạy cho tu những cái pháp khác
để rồi mới vào Tứ Niệm Xứ mới được. Chứ bây giờ chưa có biết pháp nào hết mà
vào Tứ Niệm Xứ, rồi nó trục trặc ở trong đó, rồi chừng đó ra không được, rồi nó
chết ở trong đó rồi sao?
Tứ Niệm Xứ
là bốn chỗ. Mà nếu mà bốn chỗ, nó không chết chỗ này, nó chết chỗ khác rồi, lúc
bây giờ nó kẹt ở trong đó cũng như là vô bát quái đồ trận vậy rồi làm sao con
ra? Có phải không?
Phải cho con
luyện tập, nó đủ binh cơ, đủ sức lực của nó, để nó vô trận nó đánh mới được. Tứ
Niệm Xứ đâu phải là chuyện dễ, phải không?
Cho nên bây
giờ đó đuổi cho hết bệnh. Làm cho lực lượng của mình mạnh lên. Vũ khí của mình
phải đầy đủ tối tân. Chuẩn bị hẳn hòi. Sau đó mới vô Tứ Niệm Xứ mà mở mặt trận
mà đánh, càn quét nó đuổi giặc nó ra. Thì lúc bây giờ giặc Sanh Tử nó hoảng hồn
nó chạy thì mình mới làm chủ được cái ngôi nhà của mình chứ. Đất nước mình mới
thanh bình. Lúc này bây giờ muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống, chứ
nó đâu có dám làm chủ nữa. Đó thì bây giờ phải tập đuổi bệnh trước cái đã.
(28:27) Giặc
nó đang kề cổ, nó đang kê súng ở trong đầu, nó đang kê dao ở cổ mình, nó đòi cắt
mình chết. Mà không đuổi nó bây giờ thì nó sẽ cắt cổ con chết sao? Còn nó là
đang bệnh mà, con hiểu không? Cho nên phải tập ngay từ bây giờ là đuổi bệnh. Đó
rồi.
Bắt đầu bây
giờ con về, tập một câu tác ý đó thôi, rồi hít vô, thở ra. Để mà đuổi cho hết
cái bệnh đó, rồi chừng nào hết bệnh, Thầy dạy tới. Chứ bây giờ hỏi lăng xăng
quá, rồi lúc bệnh, lúc không bệnh, lúc tập cái này, lúc tập cái kia, nó lung
tung như vậy. Thân người ta mạnh, người ta tập luyện đủ thứ. Mình yếu yếu, mình
tập một thứ thôi. Thân đang bệnh mà tập nhiều quá thì cái bệnh đó nó đánh chết
con, phải không?
Cho nên về tập
đuổi bệnh thôi. Hôm nay mấy con mà bệnh thì mấy con chỉ cần tập một pháp thôi,
đừng có tập nhiều. Tập nhiều đây rồi mấy con bệnh thêm nữa, đủ thứ bệnh làm sao
người ta trị được? Bệnh này chưa hết mà đòi thêm bệnh khác nữa thì làm sao mà
trị? Bây giờ thôi cứ lo trị cái bệnh đó đi con. Rồi, về đi.
Gia Lộc: Kính thưa Thầy cho con hỏi.
Trưởng
lão: Rồi!
Tu sinh 2: Tại vì con thấy nếu như cái nhiếp
tâm của con là con coi như là cái phương pháp mà để đuổi bệnh đó, thì nhiếp tâm
nó dễ hơn là cái nhiếp tâm bình thường.
Trưởng
lão: Thì vậy là
quá tốt rồi! Rồi, cứ đuổi bệnh mà nhiếp tâm.
Tu sinh 2: Dạ con muốn hỏi vậy.
Trưởng
lão: Ừ! Rồi, được
rồi. Vậy là tốt rồi con.
Tu sinh 2: Con xin đội ơn Thầy!
Trưởng
lão: Rồi rồi,
nhớ nghe, về một pháp thôi nghe. Kỳ này một pháp phải thuần thục.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét