225- ÔM PHÁP TRỊ BỆNH
(00:00) Trưởng
lão: Đó là cách thức mà tu tập. Còn về Phước Tồn đó con, con bây giờ
thì chỉ ôm một pháp mà thôi, ôm một pháp trị bệnh. Coi chọn lựa cái pháp nào nó
phù hợp để mình trị bệnh thì mình ôm cái pháp đó mình trị bệnh, chứ không có
nên được mà tu nhiều pháp lung tung con. Do ôm một cái pháp, tức là dùng một
cái câu tác ý với cái nương vào một cái pháp nào để mà đối trị cái bệnh của
mình. Để cho cái bệnh của mình thật sự nó khỏe mạnh, để rồi mình mới tu tập tới.
Chứ còn nó bệnh như thế này, mà cho vô Tứ Niệm Xứ thì chắc chắn là không thể được
rồi. Bởi vì nó còn ác pháp, bệnh là ác pháp mà mấy con, ác pháp của thân. Còn
cái tâm giận hờn, phiền não, tham muốn nó là ác pháp của tâm. Còn cái thân của
mình mà bệnh nó là ác pháp của thân. Cho nên, vì vậy mình phải dẹp trừ cái ác
pháp của thân, để cho mình đi vào cái Tứ Niệm Xứ, mình mới đi vào cái sự giải
thoát mới được.
Cho nên bây
giờ dùng một cái câu tác ý để đối trị với cái bệnh của con. Chứ để bữa nay tu
được, cái bệnh nó tới, cái thì bắt đầu: “Trời ơi! Bây giờ con tu sao mà
nó tệ quá. Bây giờ nó hôn trầm, thùy miên mà không ngủ, thì chắc kiểu này, hơi
nó trào lên riết thì chắc tu chắc chết”. Thì như vậy là rõ ràng là cái bệnh
của con là phải trị cho nó được bằng cái phương pháp của trị bệnh trước cái đã.
Mà bằng phương pháp Tín lực - cái lòng tin của mình. Chứ còn mình bán tin Phật
pháp, không biết cái Phật pháp dạy như vậy, mà có đẩy lui được bệnh hay không?
Đó là mình không tin rồi, bán tin, bán nghi rồi. Còn mình tin vào Phật pháp dạy,
thà chết thôi, nhất định là ôm pháp Phật mà chết tốt hơn. Cũng như giới luật của
Phật dạy: “Thà chết chứ không phạm giới”, đó là cái tín lực. Cho
nên cái người mà tín lực như vậy đó, người ta sẽ đạt được cái kết quả làm chủ.
Còn mình thiếu cái tín lực, cho nên do đó mình đẩy lui bệnh, khi bệnh nó trở,
nó đau nhiều hơn, lúc bấy giờ đó mình bị thối tâm liền tức khắc. Mình thấy như
là cái pháp nó không có hiệu quả, cho nên mình mất cái niềm tin.
Còn bắt đầu
bây giờ đó, mình dùng một cái câu tác ý đối với cái bệnh của mình. Rồi mình
nương vào cái hành động nào đó cho phù hợp với cơ thể của mình, để cho mình tập
luyện cho nó. Nhất là mình biết tuổi trẻ nó dễ bị hôn trầm, thùy miên. Do đó
cho nên vì vậy mình phải sử dụng cái pháp nào để cho đối trị, vừa đối trị được
hôn trầm, thùy miên, cũng vừa là được xả cái bệnh của mình. Thì như vậy, con tu
tập như vậy thì kết quả nó mới tốt được. Nhớ! Nhớ để tập đối trị bệnh.
(02:32) Người
ta không bệnh thì người ta nhẹ hơn mình một chút. Mình bị bệnh thì như là người
ta đi bộ. Người ta đi thân thể người ta nó không có mang xách gì hết. Còn con bị
bệnh, coi như là xách thêm một xách đá. Thay vì người ta đi nó thư giãn, người
ta đi hai cái tay không, người ta đi coi nhẹ nhàng. Con lại thêm một cái xách
mà đem ba cái cục đá, ba cục gạch bể chi bỏ vô đây xách? Trời đất ơi! Nặng mà
không xách thì không được, cứ xách đi. Nó mệt gần chết mà cũng phải xách, thì
như vậy là con đâu có khỏe bằng người ta phải không?
Cho nên bây
giờ phải liệng cái xách này xuống, rồi mới đi như người ta mới được. Thì bắt đầu
bây giờ đó, tìm cách để liệng ra. Chứ nó treo, nó dính trong người con rồi làm
sao bây giờ? Có phải cái bệnh đó bây giờ nó dính trong người con như là cái dây
nó buộc cái dưới cái túi? Ở trên cái thân của con, nó dính được cái dây đó, nó
thành cái da thịt của con, nó dính luôn ở trong đó rồi, bây giờ đi đâu nó cũng
mang nặng đó. Bây giờ mình phải cắt cái dây đó ra, để cho mình xả cái túi đá, sỏi
đó xuống đi. Rồi bắt đầu nó nhẹ như người ta thì mấy con mới đi được. Con hiểu
không?
Thì bắt đầu
bây giờ đó, ôm một cái pháp cho nó chặt chịa, cứ một pháp đó chuyên cần, chuyên
cần nó mới có thành cái lực. Chứ bữa nay đuổi, rồi ngày mai thì không đuổi,
ngày mốt đuổi, bữa kia không đuổi, bữa nay đuổi bằng pháp này, ngày mai đuổi bằng
pháp khác … Trời đất ơi! Nó lộn xộn như thế này, nó cũng không biết làm sao mà
nó đuổi? Bữa nay thì đi kinh hành đuổi bệnh, ngày mai thì đưa cánh tay đuổi bệnh,
ngày mốt thì dùng hơi thở. Cái kiểu này trong cái thân con nó cũng rối loạn, nó
không biết làm sao mà nó đuổi. Con hiểu không?
(04:10) Cho
nên vì vậy, bây giờ đuổi theo cánh tay đuổi thì cứ theo cánh tay đuổi, chết bỏ, “Mày
bây giờ mày xì bao nhiêu hơi tao cũng không sợ, chết tao bỏ, gục đây thì tao gục.
Nhưng mà điều kiện là, tao còn cục cựa được là cục cựa cánh tay đuổi ra nữa.
Bây giờ mày tăng lên, bởi vì cái sức của mày, cái sức cảm thọ, tao biết cái sức
cảm thọ. Giờ mày đau như vậy, nó chưa phải hết cái sức của mày đâu, nó còn chừa
ở trong đó một số trong đó, mày chờ tao động động tới cái mày xì ra luôn”.
Vì vậy cho
nên, con biết cái sức bệnh của con, cái nghiệp của con nó còn nhiều lắm. Cho
nên hễ hở hở cái bệnh, cái bắt đầu thấy nó dập con dữ tợn. “Bây giờ
không biết làm sao bây giờ?” Con hoảng rồi! “Bây giờ tao cho
mày đem hết cái sức lực ra đây đi! Tao bây giờ tao cứ ôm cánh tay chặt tao đuổi
mày đây này”. Cứ như vậy đi, con cứ ôm chặt đi, bây giờ chết bỏ: “Tao
chỉ bây giờ chết tại Tu viện Chơn Như, tao xin cái lỗ thôi”. Nói với cô Út
đào sẵn cho cái lỗ. Coi như đào sẵn cho cái lỗ hoàn toàn, cho nó biết rằng: “Tao
nhất định là một là chết, hai là đuổi sao cho khỏi cái bệnh này. Mày có muốn chết
với tao thì tao xuống lỗ tao nằm đó tao chết chung với mày, chứ tao còn không sợ,
không uống thuốc gì hết”. Đừng có thèm uống thứ gì nữa hết.
Con thấy từ
lâu tới giờ con chạy con uống thuốc này, thuốc kia, nó có hết không? Nó vẫn
còn, nhất định là nó thuộc về nghiệp. Cho nên vì vậy ôm chặt pháp mà đuổi cho
Thầy, rồi con sẽ thấy có ngày con sẽ hết bệnh. Con tin đi! Phật pháp là nó như
vậy đó, bền chí là nó như vậy. Chứ còn đừng có sợ hãi, đừng có gì hết, đừng có
lo lắng. Nghe người ta nói: “Ờ thuốc này hay, uống cái hết.” Đừng
nói! “Giờ thuốc hay tao cũng không uống đâu. Bây giờ có bác sĩ thần tao
cũng không uống. Hoa Đà mà xuống đây trị bệnh, tao cũng không uống nữa. Tao
theo Phật chứ không phải theo Hoa Đà”. Con phải mạnh mẽ như vậy đó.
Nghĩa là con
biết rằng thần y Hoa Đà - trong cái thời Trung Quốc - là một cái vị thầy trị bệnh
rất là tài. Nhưng mà đặt thành vấn đề, ngay bây giờ có Hoa Đà mà xuống đây trị
bệnh con, con cũng không thèm. Nhất định là không uống thuốc: “Không có
cần ông, ông đi về đi, ông về nước Tàu đi cho rồi. Tôi Việt Nam, tôi không trị
bệnh Tàu đâu”. Con nói thẳng, nói thật như vậy đó: “Thà là tôi chết,
chứ tôi không trị bệnh. Bây giờ tôi đã biết Phật pháp rồi, là cái pháp để trị bệnh,
làm chủ bệnh, cho nên tôi ôm pháp này mà tôi trị.” Có như vậy thì con
mới hết.
(06:28) Cái
niềm tin của mình nó mạnh lắm con. Còn niềm tin mà nó yếu đuối, Phật đã dạy rồi: “Làm
chủ sanh, già, bệnh, chết”, rõ ràng mà! Tại sao chúng ta không ôm pháp
Phật mà chúng ta trị bệnh? Mà đi uống thuốc làm gì? Cho nên Thầy tùy thuận mấy
con, thấy tinh thần của mấy con yếu đuối, Thầy cho mấy con uống thuốc. Chứ sự
thật đối với Thầy, chết bỏ. Đứa nào mà theo Thầy thì đừng có mong đi uống thuốc.
Bác sĩ nó thất nghiệp, thuốc thang nó lỗ, nó chế ra có ai thèm uống? Thầy nói
thật ra, cái mặt mà tu sĩ mà gọi là đệ tử của đức Phật, là mấy ông thầy chùa
này, nhất định là không đi nhà thương. Bác sĩ đừng có nói chuyện mà rớ tay ở
trong mình nó, như vậy là mới đúng là người tu sĩ của đạo Phật.
Tại sao đạo
Phật là làm chủ sanh, già, bệnh, chết, mà giờ mấy ông mang cái đầu vô nhà
thương này à? Nếu vậy là ông có đệ tử của đạo Phật hay đệ tử ngoại đạo nè, nói
Thầy nghe đi? Phải không? Mấy con phải hiểu chỗ đó. Rõ ràng là đức Phật đã nói
rõ mà: “Làm chủ sanh, già, bệnh, chết”. Đạo Phật mục đích ra đời để
dạy con người làm chủ, mà bây giờ theo đạo Phật rồi đi uống thuốc à? Uống thuốc
cái thứ gì? Ba cái thứ đó nó hết bệnh không? Phải không? Hết bệnh sao mà cha
ông bác sĩ chết ngắc hà. Các con thấy cái điều đó chưa? Cho nên vì vậy chúng ta
có tin thuốc không? Hay là tin Phật? Phật đến khi mà già rồi muốn chết thì tự động
chết, có phải không? Còn bệnh đau gần như sắp chết, đức Phật đuổi bệnh ra liền
tức khắc, để đi đến cái chỗ mà mình nằm xuống mình thị tịch. Có phải không? Chứ
đâu phải chết trong bệnh đâu. Vậy mà có người dám nói đức Phật ăn thịt heo rừng,
ỉa kiết lỵ mà chết, cái điều đó là điều nói láo. Ông Phật mà ăn thịt heo rừng?
Vậy cái đức hiếu sinh của ông chỗ nào đâu? Cho nên mấy ông đừng có bày đặt nói
dóc ghê gớm lắm, phỉ báng Phật đó.
(08:16) Cho
nên ở đây, Thầy nói thực sự, bây giờ con, bây giờ coi như bước đường cùng rồi.
Một là chết, hai là đẩy lui bệnh. Nếu mà có duyên mà đẩy lui bệnh được thì vào
Tứ Niệm Xứ mà tu. Còn không duyên thì chết, chết cho rồi đi, để làm chi? Để mai
mốt đầu thai thằng bé nhỏ, nó còn đến đây, nó còn học đạo kìa. Chứ không lẽ bây
giờ theo Thầy, nó sanh ra nó chạy đi đâu nữa? Nó cũng phải chạy vô đây thôi chứ
làm… Có phải không?
Thì con tin
như vậy đi, bây giờ con đang đi theo Thầy mà. Con quyết tâm con tu, lỡ mà cái bệnh
nó, nó làm cho con chết đi. Thì tức là cái duyên mà con tu nó còn, thì con tái
sanh cái nhà bà nhà quê nào đó, không biết. Mai mốt bà đem con đến: “Thôi!
Tôi xin giao cho Thầy, Thầy nuôi nó giùm. Tội nghiệp! Sao mà nó lớn ra, bây giờ
nó không chịu uống sữa, mà nó không chịu ăn cơm gì hết mà nó chỉ ăn chay thôi”,
thì: “Thôi được rồi, thằng này là Phước Tồn chứ ai?”. Vô đây thì Thầy
sẽ dạy tu, biết tu thì cái thân thằng bé đó nó còn đau vậy nữa không? Hết! Có
phải không? Thôi rồi, thì cứ yên tâm đi, vô về ôm một pháp mà tu thôi, lỡ có chết
thì có Phước Tồn khác vô đây.
Tu sinh
Phước Tồn: Dạ,
mô Phật, kính thưa Thầy, như vậy là trong cái việc mà cái đuổi bệnh con liên tục
như vậy, thì làm nửa tiếng hay là làm trong thời gian bao nhiêu nhiêu hay như
thế nào ạ?
Trưởng
lão: Bây giờ,
coi như là bệnh thì liên tục đuổi, không có còn nửa tiếng, hai, ba tiếng gì hết.
Đuổi chừng nào hết thì thôi. Có như vậy thôi, tới chừng mà hết giờ đi ngủ. Thí
dụ như bây giờ bảy giờ cho tới mười giờ là chúng ta ăn cơm. Bảy giờ tu tới mười
giờ, tác ý đuổi. Ngồi chơi cũng tác ý đuổi bệnh: “Thọ là vô thường, cái thân
bệnh này thì theo hơi thở mà ra, cái thân không bệnh này mà theo hơi thở mà vô”.
Nó không phải là nhiếp tâm thường như người khác, mà nhiếp tâm trong tất cả các
thời bình thường cũng như trong cái thời tu. Nó nhiếp tâm luôn luôn, liên tục
nhiếp tâm, đừng có để tâm mình hở ra. Chứ không phải là cứ một thời rồi nghỉ,
nghỉ xả, rồi thời nữa …Không phải! Đây là tôi đuổi bệnh, không có để cho bệnh.
Bây giờ con tu trong cái thời ba mươi phút rồi, là cái thời nhiếp tâm theo cái
tác ý bệnh rồi. Sau khi xả ra, thì tôi ngồi nghỉ, nhưng mà tôi vẫn tác ý, thỉnh
thoảng tôi tác ý đuổi bệnh: “Thọ là vô thường, hãy ra khỏi cái thân này
đi, không có được mà ở trong thân này nữa”. Đó thì con tác ý như vậy rồi ngồi
chơi thanh thản.
Tu sinh
Phước Tồn: Kính
thưa Thầy, ví dụ như con đặt là ba mươi phút là thời đuổi bệnh, cái thời đó là
chính, thì trong liên tục ba mươi phút đó là con đẩy lui bệnh, chứ không phải
là tu tập từ một phút như nhiếp tâm?
(10:45) Trưởng
lão: Như nhiếp tâm nữa, đừng có như mà nhiếp tâm cái kia nữa, mà ở đây
đuổi bệnh. Có vọng tưởng hay không vọng tưởng, không cần thiết nữa, nhưng mà cứ
lo đuổi bệnh không. Mà xả ra thì trên Tứ Chánh Cần- ngăn ác, diệt ác mà xả. Chứ
không phải là xả ra là coi như mình xả thường mà trên Tứ Chánh Cần. Coi như là
mình xả ra là mình ngồi chơi, mình nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an
lạc, vô sự. Cái bệnh này phải theo ra ngoài, không được ở trong thân nữa!” Thì
lúc bấy giờ con ngồi im lặng, có niệm thì lại tác ý xả cái niệm đó ra, thì lại
tác ý cái bệnh xả ra. Thí dụ như bây giờ nó có khởi cái niệm gì, nó nhớ về gia
đình - ái kiết sử, thì con nói: “Đây là ái kiết sử, đi đi! Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự. Cái bệnh này cũng theo đó mà đi ra!”. Con cũng
thêm cái câu tác ý của cái bệnh con nữa. Cứ lúc nào mà hễ không tác ý thì thôi,
mà hễ tác ý là phải kèm theo cái bệnh của con. Chừng nào mà cái thân con hết bệnh
thì khỏi tác ý nữa, nhớ chưa?
Tu sinh
Phước Tồn: Dạ
Thầy
Trưởng
lão: Còn vô mà
nhiếp tâm thì luôn liên tục là tác ý xả. Tác ý theo hơi thở mình xả hoặc là tác
ý theo cánh tay, hay hoặc tác ý theo bước đi của mình mình xả. Mỗi bước đi là mỗi
một cái tác ý xả bệnh. Có vậy thôi! Nhớ không?
Tu sinh
Phước Tồn: Dạ,
con nhớ.
Trưởng
lão: Nhớ rồi
thì về làm, về tu tập. Thầy kỳ cho một tháng phải hết bệnh, mà nếu không hết bệnh
thì chết đi cho rồi đi.
Tu sinh
Phước Tồn: Dạ,
kính thưa Thầy, như vậy là bây giờ trong những thời khóa tu tập như vậy con có
cần viết bài hay không hay là việc riêng thôi?
(12:10) Trưởng
lão: Coi như là cái viết bài này kia thì con khỏi cần viết bài nữa,
lên nghe thôi, chứ không cần viết nữa. Lo mà đuổi bệnh, chứ còn bây giờ viết
bài, nếu chết thì mai mốt ai học? Phải không? Chỉ nghe thôi, hiểu thôi, chứ còn
khỏi cần mà viết bài, viết gì nữa: “Mày sắp sửa chết rồi, mày viết bài
chi nữa, không cần học nữa”. Phải không?
Tu sinh
Phước Tồn: Dạ,
kính thưa Thầy, như hiện tại, trong thời gian qua thì mẹ con thường hay gọi điện
lên, vậy con có nên tiếp duyên không?
Trưởng
lão: Tiếp, hoàn
toàn là mình phải sống… Bởi vì mẹ con gọi lên để cho biết, con thì con
báo: “Con đang đối trị bệnh để cho nó hết bệnh. Mẹ yên tâm đi, mai mốt
là Phước Tồn này không còn bệnh nữa đâu.”, cho bà vui đi. “Con quyết
định, một là con đuổi bệnh, hai là con chết để rồi con có Phước Tồn khác”.
Con nói với mẹ con vậy đi: “Mẹ yên tâm đi, con sẽ chiến thắng với bệnh
con, không có lo gì hết, mẹ đừng nghĩ mà lo thuốc thang gì cho con nữa, con tự
có thuốc thang rồi”.
Tu sinh
Phước Tồn: Dạ, kính
thưa Thầy, việc đó thì mẹ con hỏi thăm rồi, nhưng mà mấy hôm nay, khoảng chừng
gần một tháng nay, tự nhiên mẹ con mới chuyển sang ăn chay. Trước khi đó, mẹ
con làm sát sanh nhiều lắm. Sau khi mà ăn chay rồi thì bắt đầu có trường hợp mẹ
con nằm chiêm bao, thấy mình sát sanh cắt cổ gà, vịt, rồi sau đó thức dậy ói mửa.
Từ đó trở về sau, mẹ con ăn cơm ngày có một bữa trưa thôi, còn sáng thì uống cà
phê, vì từ hồi nào đến giờ mẹ con uống cà phê quen rồi. Cho nên, từ đó mà có những
lúc mẹ con thay đổi. Như trong thời gian qua, cái ngày hai mươi chín tháng hai
âm lịch vừa qua, trong gia đình, mẹ con làm đồ chay cúng giỗ luôn. Hiện tại cha
cũng ăn chay, mẹ cũng ăn chay, cả đứa em gái con nữa. Như vậy con trả lời là,
trong lúc này mẹ con nhiều lúc cũng ra phóng sanh. Có lúc mẹ con tự hỏi không
hiểu vì sao mà kỳ vậy, gặp cá, thịt thì ói mửa, không ăn cá, thịt được nữa?
(14:28) Trưởng
lão: Cái đó là cái duyên tốt rồi con, con sẽ báo rằng: “Đây là
duyên của gia đình mình nó đi vào trong cái thiện pháp.” Do cái sự
tích lũy của con cũng nỗ lực tu dữ tợn lắm mới chuyển được đó, thì do đó từ đó
nó chuyển được cả cái gia đình của mình. Là do con cố gắng con cũng thực hiện ở
trong đó, để con ước nguyện cho gia đình của mình nó chuyển được thiện pháp.
“Bây giờ nó chuyển được như vậy là cái mừng của gia đình của mình rồi. Mẹ cố gắng,
mẹ thực hiện được cái pháp mà ăn chay như thế này thì con tin rằng nó sẽ đem lại
cái thiện pháp cho cả gia đình của mình. Nó sẽ bắt đầu nó sẽ tốt ở trong cái
thiện pháp rồi.” Đó là cái sự nỗ lực tu tập từ bắt đầu mà con đã tu
đúng đạo pháp. Cho nên cái ước nguyện của con là chuyển được cái gia đình. Vậy
thì đây, hôm nay là chuyển được cái gia đình của mình và mong rằng ngày mai
này, gia đình của mình rất là hạnh phúc ở trong cái thiện pháp. Đó là một điều
tốt cho con và cũng là cái điều sách tấn cho con để mà đuổi bệnh.
Hôm nay con
đuổi bệnh được, cả gia đình của con nói: “Trời ơi! Phước Tồn cái thằng
này sao mà nó hay quá, phải bắt chước nó hết”. Thì bắt đầu mọi người ở
trong gia đình con ai cũng tập tu để đuổi bệnh hết, thì lúc bấy giờ nó ảnh hưởng
cả gia đình của mình chứ sao? Nếu mà con mà làm chủ được, đó là cái hạnh phúc
gia đình con rất lớn. Còn nếu mà con tập, lỡ mà có chết thì gia đình con cũng hết
hồn. Cho nên ở đây tập thật sự đó, tập làm chủ thật chứ không phải là tập để chết
nghe không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét