229-CẢM NHẬN KHI NHIẾP TÂM
(17:02) Tu
sinh 2: Con cũng xin, hôm Thầy cũng có định gặp con, con muốn trình về
cái pháp tu của con là, Thầy bảo là đưa cánh tay ra vô một chỉ lần thôi. Thì
qua mấy ngày nay con thực tập thì con mới thấy rằng bấy lâu nay tu nó lơ mơ,
không có nhiếp tâm kỹ. Cho nên mấy ngày nay con có nhiếp tâm một lần mà con gom
vào một điểm thôi trên bàn tay thôi, thì con thấy lúc này là “đưa ra” là
con chú tâm vào chỉ có một điểm trên cánh tay, mà hầu như là cảm nhận, cảm giác
được nó là nó hơi nặng nặng, thì trong khi đó tâm nó bám chặt vào, cũng như giữ
giọt nước đừng cho nó đổ vậy đó, thì con thấy một lần là con nghỉ. Mà con tập
ba mươi phút như vậy, thì con thấy buông ra thì con thấy nó khỏe hơn mọi lúc
nào hết. Cho nên con không biết cái cảm giác như vậy có phải là nhiếp tâm không
vậy Thầy?
Trưởng
lão: Nhiếp tâm
đó con, nhiếp đúng nó vậy. Bởi vì Thầy nói thà nhiếp một hơi thở, thà nhiếp tâm
một cánh tay đưa ra vô thôi, đừng có nhiều mà đạt được cái chất lượng của nó
thì nó sẽ dễ dàng hơn. Cho nên phải rút tỉa từ kinh nghiệm. Thầy nói là một lý,
nhưng mà phải mình thực tập, rồi mình rút tỉa kinh nghiệm bản thân của mình,
cái đặc tướng của mình thì mình thấy nó an trú được, nó nhiếp được. Thì nó an
trú được, thì nó thấy khỏe lắm, nó không có mệt nhọc. Cho nên mấy con tập kỹ lại.
Những gì mà
Thầy nói là một cái danh từ, còn cái tu tập là phải phần của mấy con. Rồi có
cái gì thì cố gắng sửa lại, coi thử coi. Như thế này tại sao mà nhiếp không được?
Như thế này tại sao mà được? Là lúc bây giờ đó mình rút ra từ cái kinh nghiệm bản
thân của mình tập tu. Chứ Thầy dạy cái kinh nghiệm của Thầy mấy con tu không nổi,
đó là cái đặc tướng của Thầy mà. Còn cái đặc tướng của con, bây giờ nhiếp có một
cái mà con nhiếp theo Thầy ba mươi phút thì chắc con tiêu rồi, làm không được
đâu. Mỗi người có một cái đặc tướng khác nhau. Cái nghiệp lực của cái thân của
mình, cái tâm của mình, mình sinh ra đó là một cái đặc tướng rồi.
Cho nên
các con phải nghe chung một pháp, nhưng mà tập tu phải qua kinh nghiệm của bản
thân mình, nó không giống ai hết đâu!
Tu sinh
2: Con thấy mấy
ngày nay con mới cảm nhận được cái cảm giác này thôi, chứ bấy lâu nay con tu nó
không có cảm nhận được, cho nên là nó không rút tỉa được kinh nghiệm đó bạch Thầy.
Trưởng
lão: Đúng rồi!
Nó kêu là nó cầm chừng, cầm chừng, có tu vậy chứ còn nó không tới đâu, nó không
tới… Ráng tập con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét