228-TẬP NHIẾP TÂM TỪNG PHÚT
(00:00) Tu sinh 1: Trong đầu
cái vọng tưởng mình nó toàn hiện cái niệm, cái dục niệm nó phóng ra. Có những
niệm khen chê này kia rất là nhiều, mà con càng ức chế thì cái đầu nó càng
căng, nó rất nhiều cái tư tưởng nó phóng xuất. Nhiều khi con không có đủ cái
duyên lành, có thể con bị phạm lỗi hay giống như con bị điên vậy đó. Mà nhờ khi
lúc con về Tu viện con tập cái Định Niệm Hơi Thở thì tại sao con thấy nó tống,
nó tống những cái tạp niệm ra bớt. Nhưng mà hiện giờ sau ót con lâu lâu nó phát
ra một cái luồng, những cái tạp niệm như vậy, nó giật cái đầu con một cái, con
mới trả lại, nó phát ra một giây rồi nó giật lại, nó trả lại. Nếu mà con tác ý
thì con nhìn, con quan sát nó, dùng cái pháp Như Lý Tác Ý thì có thể dùng
là: “Tâm như đất ly tham, ly sân, ly si! Tưởng hành hãy đi đi!” Thì
nó bớt, mà nó cứ tái diễn đi tái lại hoài. Con muốn biết cách để khắc phục những
cái niệm dục của mình. Để nó còn hoài thì nó dễ phạm những cái lỗi lầm. Con
cũng muốn dứt trừ những cái ác niệm của mình. Xin Thầy chỉ dạy cho con?
Trưởng
lão: Cái đó nó
không khó đâu con. Bây giờ trong cái vấn đề đó thì mình sẽ tu tập cái Tứ Chánh
Cần, rồi mình chỉ nhiếp tâm ít thôi. Con chỉ tập nhiếp tâm trong vòng chừng một
phút thôi, chứ đừng có nhiếp tâm ở trong cái thời gian quá dài. Trong một phút,
ví dụ như con dùng cái hơi thở, con hít thở ra vô, con đếm cái số hơi thở của
con bao nhiêu hơi thở một phút, thì con nghỉ con không tu nữa. Và đồng thời khi
mà con tập một buổi vậy đó, thì con chỉ tu trong ba mươi phút. Mà ba mươi phút
vậy đó, con mỗi lần tu chỉ có một phút mà thôi. Cho nên mình tu suốt cái thời
gian một phút tu, một phút nghỉ, phút tu, phút nghỉ, cho đến đúng ba mươi phút
là nghỉ. Cả buổi đó con không tu cái pháp đó nữa, mà con lại tu cái pháp xả
tâm.
Bởi vì cái
trạng thái mà mình ức chế tâm của mình là do cái sự xả tâm của mình nó chưa có
sạch, giới luật của mình nó chưa có nghiêm chỉnh, cho nên tâm nó chưa có thanh
tịnh. Mà mình ép nó quá, ép nó đừng có khởi niệm, cho nên nó sinh những cái trạng
thái như vậy thôi, nó không có cái gì đâu mà sợ. Cho nên bây giờ thì sự nhiếp
tâm của con thì chỉ ở trong một phút thôi, không có nhiếp tâm nhiều.
Mà xuyên qua
trong cái thời gian còn lại ở trong cái khoảng thời gian tu ba mươi phút đó,
còn lại thì con sẽ tu Tứ Chánh Cần, ngăn ác diệt ác. Thì con nhắc: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, rồi con ngồi chơi chứ không tu gì hết,
không nhiếp tâm trong hơi thở gì hết, ngồi chơi cũng không động địa gì hết.
Nghĩa là tâm mình khởi niệm, niệm gì khởi ra thì quán, tư duy suy nghĩ xả nó,
chứ không có gì. Còn nó có niệm thiện thì mình tăng trưởng, mình tiếp tục.
Ví dụ nó khởi
cái niệm đó phải đi làm cái gì vậy, nhưng mà cái giờ này là giờ đang tu chưa
làm. Chừng cái giờ lao tác, cái giờ khác thì đúng cái giờ mình làm thì mình nhớ
lại những cái sự việc, những cái niệm đó hồi nãy mình đã hứa mình sẽ làm những
cái việc này không có để bỏ sót, có vậy thôi. Thì coi như hoàn toàn con tu ở
trong cái pháp Tứ Chánh Cần để lần lượt nó xả. Và học thêm những cái bài học giới
luật đức hạnh cho mình cố gắng giữ gìn những cái giới luật nghiêm chỉnh. Từ cái
ăn, cái ngủ đừng có phi thời. Từ cái đức nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng trước
các ác pháp. Để cho mình học tập, để cho mình vượt qua những cái ác pháp đó nó
có những cái khó khăn. Lần lượt nó quen đi, nó quen dần dần nó xả ra, thì chừng
đó mình mới nhiếp tâm cao hơn, thời gian dài hơn thì nó không còn bị trạng thái
gì mà nó có thể làm cho con chướng ngại con đường tu. Có vậy thôi. Cho nên bây
giờ con chỉ tu ít thôi, đừng nhiếp nhiều.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét