227-THẾ NÀO LÀ NHIẾP TÂM?
(16:30) Tu
sinh 4: Kính bạch Thầy, mấy hôm nay con tu tập cái nhiếp tâm đó, mà con thấy
nó trừu tượng không có rõ, cho nên sự nhiếp tâm hổm rày (16:40) Con
không hiểu…
(Còn nước
nhiều lắm con, ít ít đó thôi, Thầy chỉ chừng nhiêu đây thôi, để thấm giọng
thôi, vì nói chuyện nó khô miệng chứ không có gì. Nhưng mà Thầy thấy nhiều quá
Thầy uống nước chắc nó no quá, không được).
Tu sinh 4:… con thấy con hỏi cô Út chỉ có một
phút thôi chứ không nhiều, bởi vì … không biết nhiếp tâm
Trưởng lão: Nghe chữ nhiếp tâm đó con không biết
hả con? ( Dạ, con hoàn toàn không biết)
(Còn nhiều
lắm đó con, lui lại chứ không lát mà Thầy rời khỏi phải uống hết, chứ không
khéo Thầy mang cái bụng nước vậy rồi đi nó ỏng ảnh, đi không nổi. Thầy muốn để
cho cái thân mình nó nhẹ đó mấy con, chứ nó nặng quá, đi mà mang theo cái thùng
nước nữa thì thôi mệt).
Cho nên vì vậy
khi mà không hiểu chữ nhiếp tâm đó, bây giờ con hiểu, nhiếp tâm có nghĩa là làm
cho cái tâm mình nó dính với cái hành động của cái thân của mình đó. Do đó khi
nó dính rồi thì không có một cái gì khác chen vô được.
Cũng như bây
giờ, thí dụ như cái phong bì này mà bên đây mà Thầy nhiếp cho nó dính với bên
đây, tức là dán cho dính bên đây thì bây giờ không có cái gì mà xen kẽ vô bên
này được. Mà nó còn xen kẽ vô thì không còn gọi là nhiếp tâm được, con hiểu
không? Đó, Thầy nói rõ ràng như vậy.
Cho nên bây
giờ cái sức của mình nó chỉ dán cho dính có bây nhiêu đây thôi, chứ mình đâu có
dán cho hết cái này được. Vì vậy mình chỉ dán chỗ này thôi, đó là cái sức của
mình. Rồi lần lượt bữa nay mình dán chỗ này rồi, mai mình dán thêm chỗ này một
chút, mốt mình dán thêm, tới cuối cùng mình dán hết cái phong bì thì đâu có ai
còn thấy được ở trong này nữa, kín mít như tường đồng, vách sắt mà.
(18:27) Đó
là cách thức nhiếp tâm. Cố gắng tập từng cái hành động tay của mình, một cái
hành động mà không lẽ hả. Bây giờ Thầy kê cái giọt hồ ở chỗ này, một chút ở chỗ
này, đây con nhìn giọt hồ ở chỗ này, thì Thầy dán nó dính ở chỗ này thôi chứ Thầy
đầu có cần dán hết cái này đâu. Nhưng ngày mai, ngày mốt cứ lần lượt Thầy dán
tiếp thì do đó một tháng sau Thầy dán hết cái phong bì, có phải không. Tháng
sau thì ba mươi phút Thầy đạt được chứ gì, dễ quá mà đâu có gì khó, có phải
không, các con thấy chưa?
Con thưa Thầy
đi con!
Tu sinh 4 : Thưa Thầy cái khó
là cái …
Trưởng lão:
Cái khó đó là cái chất lượng đó con. Mình phải đạt được chất lượng đó mà nó
không xảy ra cái cảm giác bị nặng đầu, tức ngực, đó nó không bị xảy ra những
cái cảm thọ, thì nhiếp tâm như vậy nó mới được. Còn nó xảy ra cảm thọ là không
được, phải đi vào các cái pháp khác nữa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét