126-NHIẾP TÂM BẰNG PHƯƠNG PHÁP NHƯ LÝ TÁC Ý ĐỂ AN TRÚ TÂM
(10:358) Cho
nên gian khổ bền chí, kiên cường tác ý hàng ngày, không hề rời câu tác ý mấy
con. Thầy dạy mấy con nhiếp tâm bằng phương pháp tác ý: “Hít vô tôi biết tôi
hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”, chú ý ngay cái câu tác ý của
chúng ta chứ không phải chú ý cái hơi thở, rồi hít vô thở ra một cách nhẹ
nhàng, rồi tác ý nữa: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở
ra” rồi hít vô, thở ra. Khi hít vô, thở ra rồi thì tác ý nữa đừng có
làm thinh mà ngồi hít vô, thở ra như thế này.
Ngày xưa Thầy
dạy mấy con hít vô, thở ra năm hơi thở rồi mới tác ý một lần, tại vì đó là pháp
tập cho mấy con làm quen hơi thở, để coi cái hơi thở đó nó có rối loạn hô hấp mấy
con không. Bây giờ nó không có rối loạn gì thì phải tập như thế này nè, chứ
không thể tập chung chung như vậy được nữa.
Các con thấy
Thầy dạy rất cụ thể, nhiếp tâm bằng phương pháp Như lý, chứ không phải nhiếp
tâm bằng cách hít vô - thở ra, hít vô - thở ra năm hơi thở rồi tác ý một lần,
đó là tập làm quen. Thầy nhắc mấy con, chứ không phải là pháp đó đi tới nơi tới
chốn đâu.
Còn an trú,
không phải mấy con tu một lèo vầy, 10 phút, 20 phút, 30 phút để nó có tự động
an (thì) không phải đâu, chỉ có một phút an trú mà thôi. Nhắc ba câu: “An
tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra”.
“An tịnh
thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”.
“Với tâm
định tỉnh tôi biết tôi hít vô, với tâm định tỉnh tôi biết tôi thở ra”.
Ba câu tác ý
này để chỉ cho chúng ta hàng phục cái gì?
- Thứ nhất: An tịnh tâm là hàng phục
những niệm ở trong đầu chúng ta.
- Thứ hai: Là an tịnh thân của chúng ta để
nhiếp phục những cảm thọ.
- Thứ ba: Là để nhiếp phục sự hôn trầm,
thùy miên của chúng ta.
Các con thấy
rõ không?
(13:02) Rồi
bắt đầu chúng ta ngồi đây mà hít thở trong một phút mà thôi. Có an thì chúng ta
kéo dài, mà không an thì chúng ta tiếp tục tác ý lại, để cho nó thực sự nó hiện
ra cái tướng an trú. Có phải không? Mới đầu có ai mà tác ý nó một phút mà an
trú liền bao giờ. Cho nên chúng ta tác ý hoài chừng nào 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày,
5 ngày, 10 ngày mà chúng ta tác ý có 1 phút thôi, tu có một phút thôi mà nó an
trú được rồi. Bây giờ bắt đầu tác ý lần thứ hai coi thử coi ra sao, trong 1
phút coi ra sao? - An trú nữa. Đúng rồi mình tác ý nó chịu nghe rồi, nó an trú
rồi. Nó có cái trạng thái an trú chứ đâu phải ngồi yên lặng như thế này, nó
không an không trú gì cũng cho nó an sao!?
Rồi bắt đầu
phút thứ ba cũng thấy an trú được rồi, bây giờ nói nó nghe rồi, nó hiện ra cái
tướng của nó mà. Cho nên khi hiện ra tướng thì tăng thời gian lên cho Thầy, từ
1 phút tăng lên 2 phút, 5 phút cho Thầy. Sau khi 5 phút được rồi phải hỏi
Thầy: “Bây giờ con còn tăng nữa hay không?” Thầy cho tăng thì
tăng, mà Thầy bảo không tăng phải tập như thế này thế này thì chừng đó cái quyền
của Thầy, chứ nếu mấy con tự tăng là mấy con bị lọt trong tưởng sao! Các con hiểu,
nó an trú rồi nó chưa hẳn nó nằm yên đó cho mấy con đâu.
(13:59) Cho
nên mấy con hỏi Thầy, Thầy hỏi: Bây giờ nó an như thế nào? Thầy kiểm nghiệm,
còn ngồi đó đi, Thầy xét coi thử coi cái sự an trú của mấy con ra sao. Mà mấy
con an đúng thì cho tăng lên, mà an sai thì tức là có tưởng xen vô rồi, Thầy bảo
dừng lại tác ý cái đó bỏ xả đi cho rồi, thì lúc bây giờ cứ tác ý để xả bỏ cái
trạng thái đó đi rồi Thầy sẽ hướng dẫn. Các con hiểu chưa?
Chứ mấy con
tự tu mấy con lọt vô trong đó 30 phút, bây giờ nó có 18 cái loại tưởng nó hiện
ra rồi, trời đất ơi, một cái loại tưởng gần chết người ta xả, 18 cái thì mình
làm sao đây? Nó đâu có đơn giản đâu mấy con. Đâu có phải khi mà tâm mình nó
không có vọng tưởng nó an rồi, nó hiện ra những cái tướng khác chứ đâu phải nó ở
yên một chỗ sao, cho nên tu thì phải có bạn, có Thầy chứ không phải tu tự tu được.
Mỗi phút
giây muốn tăng lên đều phải thưa hỏi kỹ lưỡng, chứ không phải muốn ngồi tu
trong thất ngồi đại đó thì nó tới cho mấy con à!? Cái chuyện đó không bao giờ
có đâu mấy con. Cho nên tu phải có thiện hữu tri thức người ta kèm ở một bên,
mà càng tu cao thì càng phải có thiện hữu tri thức ở sát một bên, chứ không phải
tự tu tự chứng. Tự tu tự chứng thì từ lâu tới giờ thì người ta đã chứng hết rồi.
Có ai tu chứng
chưa mấy con? Ngoài Thầy ra thì chưa có ai đâu, một người mà dám sống dám chết
như Thầy chưa hẳn ai dám làm được điều này! Mà bây giờ có Thầy mà lại không
nương vào Thầy thì mấy con biết đường ở đâu mà mấy con tránh. Thầy đã lạc vô ở
trong biết bao nhiêu cái trạng thái tưởng chưa? Gần như cái người đã chết mấy
con, mấy con đâu có hiểu được cái này. Cho nên mấy con là những người có đủ
phước, có một người tu làm chủ được như vậy hướng dẫn, thì tại sao mấy con
lại lìa Thầy mà tự tu được!?










