116- ĐẨY LUI BỆNH NHỜ SỐNG
THIỆN VÀ LUYỆN TẬP NHIẾP TÂM
(32:40) Phật tử 4: Dạ con bạch Thầy! Hiện nay, bình thường con
cũng học theo pháp của Thầy, con cũng biết là thân Ngũ Uẩn của mình do từ cái
tham, sân, si của mình mà nó mang bệnh, cho nên nhiều lúc con cũng học pháp của
Thầy con tác ý, nhưng vừa qua con khám bệnh người ta nói là con có khối u trong
người.
Con cũng quyết tâm tác ý không dùng thuốc, vì dùng thuốc là nạp những cái
chất không có lợi. Nhưng mà bản thân con cũng chưa có đủ sức để mà đẩy lui những
cái bệnh tật hay không. Thì con cũng có tập Định Niệm Hơi Thở, rồi cố gắng để
mà… (Không nghe rõ)
Trưởng lão: Nó chưa đủ lực để mà đẩy lui bệnh. Thầy sẽ chỉ cho mấy
con, khi mà mấy con thấy đủ cái lực để mà đuổi bệnh. Chưa đủ lực thì mấy con cứ
uống thuốc đi không có sao hết, không có gì đâu. Các con hiểu không?
Mình xét mình có đủ lực là mình thấy mình ăn ngày một bữa, phải không? Trị
bệnh thì ăn ngày một bữa, chứ mấy con ăn ba bốn bữa thì trị không hết đâu. Mình
thấy ăn ngày một bữa mà mình thấy không có đói, còn mình ăn ngày một bữa mà thấy
có đói thì mình chưa đủ lực, thì mình cứ ăn ba bữa đi rồi mình đi uống thuốc
không có gì hết.
Mà giờ mình thấy mình ăn ngày một bữa mà sáng mình không đói, chiều mình
không đói, trưa mình ăn một bữa thôi. Cũng như Thầy ăn ngày một bữa mà Thầy
không đói, thì Thầy lại còn phải nhiếp tâm và an trú tâm cho được một phút.
Khi mà nhiếp tâm an trú tâm được một phút mà không có niệm gì xen ra, xen
vô thì cái đời sống của Thầy ăn ngày một bữa giữ giới luật nghiêm chỉnh, có phải
không? Cho nên Thầy thấy đây là mình đủ lực đẩy bệnh rồi.
Còn con bây giờ ăn ba bữa con làm sao đủ lực?
(35:06) Phật tử 4: Dạ! Con cũng biết là do con chưa giữ được giới,
điều thứ hai nữa là con cũng chưa đủ năng lực, nên là cái tâm để cho con gặp được
Thầy.
Trưởng lão: Đúng rồi!
Phật tử 4: Cố gắng nguyện để giữ… (Không nghe rõ).
Trưởng lão: Thì mấy con thấy bây giờ mình chưa đủ lực, mình chưa sống
đúng giới, nhưng mình vẫn tập luyện con. À, mấy con tập luyện như thế nào mấy
con?
Bây giờ, ví dụ như mấy con sẽ tập luyện: “An tịnh thân hành tôi biết
tôi đưa tay ra! An tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay vô!" Bây
giờ, con thấy bây giờ mình chưa có bệnh nè mình tập đi, tập cho nó thuần cái
pháp này đi, mà khi mà mình tập dần dần giới luật mình nghiêm chỉnh, phải
không?
Mình tập thuần cái pháp này, bây giờ giới luật nó nghiêm chỉnh rồi, bây
giờ mình sống nghiêm chỉnh rồi, thì cái đầu mình đau mình bảo: “Thọ là vô
thường, cái đầu đau này không có được đau nữa nghe không!”, thì bắt đầu
giới luật mình đã sống giới luật rồi, chứ chưa phải là mình còn phạm giới đâu.
Cho nên mình tác ý mình đuổi nè: “An tịnh thân hành tôi biết tôi đưa
tay ra!” - các con đưa ra, chú ý cái hành động đưa ra. “An tịnh
thân hành tôi biết tôi đưa tay vô!” - con đưa vô. “An tịnh thân
hành tôi biết tôi đưa tay ra” - các con đưa ra, “An tịnh thân
hành tôi biết tôi đưa tay vô”.
Bây giờ đó mấy con đẩy bệnh nè, Thầy chỉ mấy con đẩy bệnh. Mấy con tác ý:
“An tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay ra! An tịnh thân hành tôi biết tôi
đưa tay vô!"
Bây giờ mấy con không tác ý nhưng khi đưa ra thì mấy con thấy cái đầu đau
này nó theo cánh tay này đi ra, các con cảm tưởng như cái bệnh đau của mấy con
theo cánh tay đi ra, khi đi vô thì mấy con thấy cái đầu không đau đi vô, mà đưa
ra thì cái đầu đau đi ra. Thì mấy con cứ làm như vậy chừng 5, 10 phút mà giới
luật mấy con sống đúng thì cái đầu mấy con hết đau.
Các con thấy nó có phương pháp chứ, chứ đâu phải không phương pháp nhưng
mà giới luật là thiện pháp chuyển ác pháp, thân chúng ta đau là do nghiệp ác mà
nó đau. Cho nên, chúng ta sống giới tức là chúng ta sống trong cái gốc thiện rồi,
cho nên chúng ta chuyển ác pháp.
(37:15) Bây giờ Thầy nói một trái cam chua, mà giờ mình muốn cho
trái cam nó ngọt thì mình phải bón phân gì cho cây cam nó ăn thì trái cam nó ngọt,
hoặc là mình sẽ lai ghép một cái nhánh cam khác thì nó cũng sẽ thành cái trái
cam ngọt, có phải không mấy con?
Thì nó là chuyển nhân quả nó chứ gì, nhân quả thảo mộc. Mà bây giờ mình
chuyển nhân quả thảo mộc được thì mình cũng chuyển nhân quả con người mình được
chứ. Các con thấy chưa?
Nhưng mà mình chuyển mình lấy gì? Lấy giới luật làm gốc, giới luật là thiện
pháp mấy con, có đúng không? Giới luật mình sống đúng, phương pháp đẩy lui bệnh
thì phải đẩy được chứ sao.
Con thấy chưa, Thầy dạy có căn bản lắm, có gốc gác đàng hoàng, nhưng bây
giờ mấy con chưa đủ lực, sống chưa đúng giới được, thì mấy con cứ uống thuốc
nhưng mấy con cũng vẫn tập chứ, chứ đâu phải chừng nào mấy con tập luyện đến một
mức nào đó, một thời gian nào đó mấy con thuần thục rồi: “Bây giờ tao
không cần uống thuốc nữa đâu, tao đủ lực đuổi mày nè!” Có phải được
không mấy con?
Chứ giờ nói đi uống thuốc: “Thôi tôi không tập!” Ngày
mai, ngày mốt, bữa kia nó còn đau nữa chứ đâu phải mấy con đi bác sĩ nó hết đau
luôn sao! Có phải không?
Cho nên, mình tập để về sau có đau bệnh nữa là đuổi, còn bây giờ mình đuổi
chưa được là tại vì mình sống giới luật chưa nghiêm chỉnh, pháp tu hành chưa
thuần thục, có phải không? Đưa tay ra, đưa tay vô có lúc nhớ bậy bạ, có lúc nhớ
chuyện này, chuyện kia chưa có nhiếp tâm, chưa an trú được mà. Các con thấy
chưa?
Bây giờ mình tập, tập cho nhiếp tâm, an trú được rồi để mà mình mới đẩy
lui bệnh được chứ. Phải không? Bây giờ cứ tập, còn bây giờ uống thuốc là cứ uống
thuốc mà tập thì cứ tập. Thì sau này mấy con sẽ thấy hạnh phúc vô cùng, có đau
cái mình đuổi bệnh.
Như Thầy bây giờ có đau Thầy: “Thọ là vô thường đi khỏi thân tao đi,
tao không chấp nhận mày”. Thầy ngồi chơi thanh thản, an lạc, vô sự Thầy
không đuổi đâu mấy con, không có dùng cánh tay đâu.
Bởi vì, mấy con chưa đủ đạo lực như Thầy, cho nên mấy con đâu có nói nó
đi được. Còn Thầy, Thầy nói nó đi, nó nghe lời, Thầy ngồi chơi. Thầy ngồi chơi
là Thầy giữ cái tâm thanh thản của mình, thanh thản, an lạc, vô sự như hồi nãy
Thầy nói đó, thì mấy con ngồi thanh thản, an lạc, vô sự cái đầu lần lượt nghe
cái đau nó tản đi mất nó, Thầy không còn đau nữa tức là thân của Thầy an lạc rồi.
Hạnh phúc ghê!
Còn mấy con thì phải cực khổ hơn là phải đi đưa tay ra vô, rồi phải tưởng
cái bệnh mình đi ra đó là mấy con mới giữ giới, biết không, giữ giới thôi chứ
chưa có đủ đạo lực của giới, mới giữ giới thanh tịnh chứ chưa đủ đạo lực giới.
Còn một người người ta sống từ lâu tới giờ, 5 năm, 10 năm, 20 năm cái cơ
thể người ta nó thành một cái đạo lực giới, nó thành một cái thiện pháp rồi cho
nên mọi ác pháp mà tác động vô nó thì nó đẩy đi được hết, đó là cái quy luật tự
nhiên như vậy.
(39:52) Mình sống trong thiện pháp thì nó chuyển ác pháp mà, như một
cái cây cam mình lai ghép cái giống ngọt rồi thì cái trái cam nó sẽ ra nó sẽ ngọt.
Mình chuyển, Thầy đã lại ghép được cây cam của Thầy rồi, cây cam của Thầy hết
chua. Còn cây cam của mấy con còn chua, có đúng không?
Bây giờ bắt đầu mấy con lai ghép nè, phải không? Mấy con bón phân, bỏ vôi
cho nhiều đi thì cây cam của mấy con sẽ ngọt chứ sao, mà mấy con không chịu
làm, không chịu bón, không chịu thay đổi thì mấy con làm sao nó cũng chua hoài
chứ làm sao hết chua, có đúng không mấy con? Nhân quả thì chuyển nó chứ!
Đó, nó theo cái duyên hợp và duyên tan, mà chúng ta tạo cho nó cái duyên
hợp đúng để chuyển đổi cái nhân quả tốt, để làm cho chúng ta được bình an sống
làm chủ sanh, già, bệnh, chết. Đó là đạo Phật như vậy đó mấy con!
Chớ đạo Phật ra đời để làm gì? Không lẽ để ra đời dạy mấy con cúng bái, tụng
niệm một cách thường như vậy sao? Mấy con đến chùa tụng kinh có bao giờ nó hết
bệnh không? Mấy con đến chùa cầu an có bao giờ được an trong gia đình không,
hay là lúc nào cũng có rầy ra, buồn phiền, cũng có bệnh đau?
Nếu mà đi chùa cầu an mà được an, người nào theo đạo Phật mà tụng kinh,
bái sám, cầu an mà được bình an không đau, không bệnh, không chết này kia… thì
chắc toàn bộ người ta đến chùa hết rồi mấy con.
(41:14) Bởi vì, mình đến mình có cầu khẩn không mà nó được bình an
thì nó khoẻ quá chứ gì? Nhưng mà đâu có được. Cho nên, chúng ta thấy cầu cầu để
tin thần chúng ta được an ổn thôi, nhưng mà đau bệnh là vẫn đau bệnh chứ!
Chúng ta cầu Phật để phù hộ mình cho bình an, nhưng mà sự thật đây là
tinh thần chúng ta an nhưng mà hiện tượng trong gia đình chúng ta bệnh đau là bệnh
đau, tai nạn là tai nạn chứ làm sao dứt được mấy con! Mấy con cứ suy ngẫm coi,
mấy con đến chùa mấy con thấy điều đó không?
Còn như Thầy bây giờ dứt ra mấy con, người ta chửi mình không giận, có phải
không? Thì mình dứt chứ đâu có đau khổ đâu. Mình đâu có giận thì làm sao mình
đau khổ.
Còn đau bệnh thì mình đẩy lui, đâu có gì đâu nó đâu có còn đau nữa. Chứ
nói thân tôi không đau thì nó sai, có đau nhưng tôi đuổi đi được, tôi có cái đạo
lực, tôi có cái giới luật tôi chuyển đổi nó được, tôi làm cho nó giảm nhẹ hoặc
là nó không có nữa, đó là cách thức tôi tu. Có phải không mấy con?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét