117-HƯỚNG DẪN ĐUỔI BỆNH
(46:19) Trưởng lão: À bây giờ dạy đẩy lui bệnh: “An
tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”. Phải
không con? Con thấy không? Bây giờ tâm con lo lắng cho cái bệnh con thì: “An
tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô”. Đức Phật đã dạy những cái điều đó
chứ Thầy có dạy đâu. Thầy chỉ dạy cho mấy con để làm cho thân mấy con an ổn trở
lại, tâm mấy con an ổn trở lại.
Nhưng mà trước khi mà muốn an ổn như vậy thì mấy con phải nhiếp tâm, phải
an trú tâm cho được ở trong hơi thở. Thì nó có những cái đề mục đầu của Định Niệm
Hơi Thở: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”. Tức
là nhiếp cho được, nhiếp là làm sao cột chặt cái tâm mình trong cái hơi thở. Rồi
bắt đầu dùng cái câu tác ý đó mà đẩy lui bệnh: “An tịnh thân hành tôi
biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”.
Thì mấy con cứ nhiếp tâm và an trú qua cái câu tác ý đó, thì cái bệnh con
sẽ hết. Bây giờ nó đang đau bệnh nè, thì mấy con cứ lì làm gan với nó. Đức Phật
đã nói rằng: “Khi mà cái cơn đau của nó, mà cái sức sinh mạng chịu đựng
của mình tận cùng thì cơn đau sẽ hết, mát lạnh”. Đức Phật đã nói vậy
mà. “Cho mày đau đó, tao ngồi dựng thân lên, tao không thèm nằm đâu”. Các
con ngồi kiết già hay hoặc ngồi bán già, ngồi thẳng lưng lên đàng hoàng, rồi
các con mới nương theo hơi thở. Bây giờ mình đang đau là đang bị cái cảm thọ rồi,
đang sắp chết rồi, nhất định là phải thắng giặc sinh tử. Thì phải thắng giặc
sinh tử là phải chiến đấu với nó, chứ mấy con nằm xuống mấy con chiến đấu được
không? Mấy con đi uống thuốc rồi chiến đấu đúng không? Chiến đấu là ngồi sững
lên, không có sợ nó đâu. Cho nên bây giờ mấy con gan dạ một lúc thì nó chạy mất
à.
Có vậy, Thầy bảo mấy con bệnh gì đi nữa mấy con đánh bật bay nó ra liền tức
khắc. Cứ hễ nó đau gì đó mấy con dựng cái thân ngồi sừng sững lên thì mấy con sẽ
đuổi hết bệnh. Nghĩa là bây giờ ví dụ như bệnh bán thân của mấy con đi. Nó sắp
sửa nó báo động cho mấy con biết bán thân nó như thế nào. Cái tay của mấy con
muốn liệt nó sẽ báo động như thế nào mấy con biết rồi. Nó sẽ bắt đầu cái chân của
mấy con nó bắt đầu nó nhức, nó làm gì ở trong đó, nó báo rồi. Cho nên bán thân,
nó trước tiên nó có cái hiện tượng của nó nó báo. Cho nên các con ngồi dựng
thân lên, nó chưa có tới bán thân, nó chưa có. Nó bán thân là nó hết cục cựa được
rồi. Cho nên vì vậy mà bây giờ nó còn cục cựa mà nó báo. Cho nên do đó mấy con
ngồi dựng lên, bắt đầu “an tịnh thân hành” đẩy lui.
Nghĩa là lúc bây giờ mình sắp chết rồi. Chỉ còn có duy nhất là cái hơi thở,
duy nhứt là cái hành động thân của mình, cái tay của mình, đưa lên, đưa xuống
hoặc đưa ra, đưa vô. Nếu hơi thở mình chưa có tập quen thì cánh tay của mình
đưa ra, đưa vô là đuổi bệnh đi hết. Không có bệnh nào là không đi. Thầy nói mấy
con tin Thầy đi, rồi mấy con sẽ thấy không có bệnh nào mà mấy con thua hết. Làm
chủ được bệnh hết. Mà làm chủ được bệnh là hạnh phúc lắm mấy con. Đừng có đi uống
thuốc, đừng có cầu bác sĩ. Bác sĩ nó cứu bệnh này là nó lòi bệnh khác ra. Nhất
là cái bệnh già mấy con uống thuốc rồi không có trẻ đâu. Đúng là phương pháp của
Phật đẩy lui bệnh rất hay.
(49:07) Và cái phương pháp của Phật để đối trị cái tâm tham, sân, si
của mình là giới luật mấy con. Về tâm là chỉ có giới luật thôi, mà về thân thì
chỉ có hơi thở thôi. Thầy nói để mấy con biết. Chứ không phải mình tu hơi thở để
mình vào định, để mình nhập định đâu. Không phải đâu. Cái mục đích của hơi thở
để giúp chúng ta nương vào cái Thân hành nội của chúng ta, để đẩy lui những cái
đau khổ ở trong nội thân, hay ngoại thân của chúng ta.
Bởi vì cái Thân hành nội là cái sự hoạt động, cái sự hoạt động của cơ,
tim, gan, phèo, phổi của chúng ta là cái hơi thở ra vô. Còn cái Thân hành ngoại
là nó hoạt động tay, chân cơ bắp của chúng ta. Cho nên đức Phật lấy cái hơi thở
để mà chúng ta sử dụng, để mà đẩy lui tất cả những cái bệnh đau ở trong nội tạng
của chúng ta ra hết bằng cái hơi thở.
Cho nên cái người mà người ta sử dụng, điều khiển được cái hơi thở. Muốn
thở dài thì người ta thở dài, muốn thở ngắn thì thở ngắn. Muốn thở bình thường
là bình thường. Mà người ta điều khiển hơi thở nào người ta không bị rối loạn
hô hấp. Là cái người đó đẩy lui bệnh dễ dàng nhất. Còn mấy con bây giờ thở dài
một hơi, mệt đó thì mấy con bị rối loạn hô hấp. Mấy con thở ngắn quá, mấy con
thở không hết nổi thì mấy con chưa có điều khiển được cái hơi thở, thì mấy con
còn lo lắng. Chứ còn cái người mà người ta sử dụng, người ta luyện tập hơi thở,
lúc người ta thở chậm thiệt chậm, mà thở dài thiệt dài. Lúc người ta thở ra vô,
ra vô nhanh như chớp mà người ta không sao hết, người ta không thấy mệt nhọc
gì. Là người ta phải luyện tập hơi thở.
Thầy nói chỉ có cái người nào muốn luyện tập hơi thở là ở gần Thầy, Thầy
dạy thì không rối loạn. Chứ ở xa Thầy là mấy con tập một hơi thì mấy con sẽ bị
rối loạn hô hấp, hoặc khô cô, hoặc tức ngực, hoặc thở mệt nhọc thì coi như là
thôi, hết. Hoặc mấy con bị căng thần kinh nữa, tập trung không đúng cách do đó
con bị căng thần kinh. Chỉ có gần Thầy, Thầy dạy hơi thở để mà điều khiển ba
cái bệnh đau này bằng hơi thở là tuyệt vời.
Mà Thầy dạy đầu tiên bắt đầu bây giờ tu cho Thầy một phút hơi thở đó, thở
mấy hơi thở là phải tập, rồi nghỉ sao, nghỉ sao. Thầy dạy mấy con tập dần dần
cái cơ thể của mình, cái phổi của mình nó sẽ quen đi với cái điều kiện tập. Chứ
mấy con vô cái mấy con tập cho nhiều là mấy con cũng chết với nó đó. Hễ tập sai
là chết rồi. Ham tu nhiều là cũng tiêu, không có ích gì hết. Mà tu ít thì nó
cũng không có kết quả gì, mà tu nhiều cũng không được.
Chỉ có cái người Thầy người ta biết, rồi người ta xét qua người ta dạy
cho mình một phút để cho mình nương vào hơi thở mình tu. Rồi người ta coi thử
coi cái sự hoạt động của cái hô hấp của mình, là sự hoạt động coi nó sao. Thì
người ta biết người ta tăng lên, người ta giảm xuống cho mình. Chứ tự mấy con,
là mấy con chừng nào mệt thì mấy con mới biết, chứ còn mấy con không biết gì hết.
(51:30) Phật tử 3: Dạ thưa Thầy. Những năm đầu
mà tụi con được sách, được băng của Thầy đó thì tụi con cũng tập theo băng Thầy.
Mà khi con về đây con thấy con tập trật lất à. Gặp trực tiếp Thầy rồi tụi con
biết rằng trước kia tụi con nghe băng sách con tập. Bạch Thầy con không chứng
được.
Trưởng
lão: Đúng vậy mấy con không chứng con, tu không không thì nó giậm chân tại
chỗ, tu có hình thức, nó không chứng. Còn được trực tiếp với một vị Thầy, người
ta biết cái sai người ta chỉnh mình lại. Người ta biết cái đó tu như vậy nó sẽ
dậm chân mà nó không chứng. Người ta sửa lại, để hằng ngày mình tu nó không mất
cái thì giờ mà nó chứng. Cho nên về cái hơi thở mấy con phải dạy tới khi mà mấy
con làm chủ hơi thở đó. Nghĩa là mấy con đẩy lui hết bệnh mình là thôi, mấy con
dừng lại không tu hơi thở nữa. Thì người ta dạy cái khác. Tới khi đó mình xả hết
thì tâm mình “bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Để nó sống
ở trong cái chân lý của nó, nó thực hiện Tứ Thần Túc. Bốn cái năng lực của nó để
nó làm chủ được sự sanh, già, bệnh, chết mấy con. Muốn chết hồi nào chết, muốn
sống hồi nào sống. Mấy con muốn nhập định nào cũng được hết, người ta sẽ hướng
dẫn mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét