124-TU TẬP LÀM CHỦ BỆNH
(37:06) Bây
giờ Thầy dạy mấy con kế tiếp để làm chủ bệnh. Mọi người ở xung quanh đây ai
cũng đều có bệnh và bây giờ không bệnh thì ngày mai sẽ có bệnh. Vậy thì các con
sẽ nhớ kỹ, Thầy sẽ dạy mấy con đẩy lui bệnh, cố gắng nhiếp tâm mấy con.
Bây giờ Thầy
ngồi như thế này, ngồi xếp bằng hoặc ngồi ở trên ghế như thế nào cũng được hết.
À! Bây giờ thì ai cũng có bệnh, khi mà có bệnh rồi, mấy con ngồi xếp bằng như
Thầy, ngồi thẳng lưng đàng hoàng, để tay. Mới đầu vô các con sẽ tập luyện cho
nó quen, mấy con tác ý câu đầu:
“Đưa tay
ra, tôi biết tôi đưa tay ra", thì mấy con sẽ đưa tay ra, để ở trên đầu gối.
“Đưa tay
vô, tôi biết tôi đưa tay vô", thì mấy con sẽ đưa tay vô.
Đó! Mấy con
làm như Thầy: “Đưa tay ra, tôi biết tôi đưa tay ra", thì mấy
con đưa tay ra.
“Đưa tay
vô, tôi biết tôi đưa tay vô", thì mấy con đưa vô.
Rồi mấy con
cứ để cái đồng hồ cho nó reo 5 phút, cứ làm, tới chừng đồng hồ reo 5 phút thì mấy
con xả nghỉ. Xả nghỉ chừng 5 phút rồi trở vô tập 5 phút nữa, cứ tập 5 phút đưa
ra, đưa vô thôi. Sau thời gian tập nó thuần quen rồi thì mấy con tăng dần lên, từ
5 phút tăng dần lên 10 phút, 10 phút mấy con tăng dần lên 15 phút, 15 phút rồi
mấy con tăng dần lên cho đến 30 phút, 30 phút thì mấy con dừng lại. Nghe không?
(38:21) Bây
giờ đó thì mấy con thấy, mấy con tập đưa ra, đưa vô quen rồi thì bắt đầu bây giờ
mấy con sẽ đuổi bệnh đây. Bây giờ cái đầu mấy con nhức hay hoặc cái chân mấy
con nhức, thì mấy con sẽ ngồi cũng xếp bằng như vậy:
“Thân bệnh,
cái đầu đau này phải theo cánh tay mà ra”, thì con sẽ đưa cánh tay ra.
“Thân
không bệnh này, theo cánh tay mà vào", thì con đưa vào.
“Cái thân
bệnh, cái đầu nhức này phải theo cánh tay mà ra”, mấy con đưa ra, phải
không?
“Cái thân
không bệnh này theo cánh tay mà vào", mấy con đưa vào.
Rồi tay bên
đây cũng vậy: "Cái thân bệnh, cái đầu đau này phải theo cánh tay mà
ra", con đưa ra.
"Cái
thân không bệnh theo cánh tay mà vào”, con đưa vào.
Rồi tay bên
đây cũng vậy. Mỗi lần vậy phải tác ý. Bây giờ các con đau nhức cái
đầu thì nói: “Cái đầu đau này phải theo cánh tay mà ra”.
Mà bây giờ
nhức cái chân thì mấy con sẽ nói, cái chân mặt hay chân trái mấy con phải nói
rõ: “Chân mặt này đau nhức ở trỏng, phải theo cánh tay này mà ra, cái thân
mà không đau nhức này theo cánh tay mà vào”. Phải không?
Mà bây giờ mấy
con bệnh bán thân, mấy con nằm, mấy con nằm mấy con không có thể mà đưa tay ra
vô được, thì mấy con lấy ngón tay co lên, co xuống như vầy thì mấy con cũng đuổi
bệnh được. Nghe không? Mấy con cũng nhắc: “Ngón tay này thẳng ra”, thì
các con sẽ đưa ra, “Ngón tay này co lại”, thì các con sẽ co lại. Cứ
như vậy!
Thì sau khi
mà cái thân mà các con bị cái bệnh bán thân mà nằm đó: “Cái bệnh bán thân
này phải theo cái ngón tay này mà đi ra”, mình đuổi ra. Mình nằm là bởi
vì mình không thể… Bán thân là còn ngón tay co ra, co vô được, còn cái tay kia
thì mấy con bị liệt thì mấy con không có làm sao được hết, thì do đó thì mấy
con có thể làm.
Còn không
thì mấy con sẽ nương vào hơi thở, mấy con thở. Nhưng mà nó nằm đó nó bất động,
bởi vì nó liệt hết nửa người, thì mấy con sẽ nương vào, mấy con sẽ tác ý:
(40:03)
“Cái thân
bất động này theo hơi thở ra mà ra”, thì con thở ra.
“Cái thân
không bệnh này theo hơi thở mà vào", thì con hít vô.
Con cứ như vậy,
theo hơi thở ra vô mấy con nương vào câu tác ý, đuổi bệnh. Mấy con sẽ tập, tập
cho dần quen rồi, sau đó thân có bệnh mấy con sẽ dùng cái câu tác ý, bệnh mấy
con sẽ hết liền tức khắc.
Còn các con
đau quá mấy con biết sao không? Bây giờ nó đau quá, nó dằn vặt, nó đau bụng, nó
đau chịu không nổi, không thể nào mà nằm yên được hết, thì mấy con nói: “Thầy
ơi!”. Kêu tên Thầy đi, mấy con cứ kêu tên Thầy: “Thầy ơi cứu con!
Con sẽ cố gắng ôm chặt pháp của Thầy, chết bỏ!”. Con nói vậy để kêu cứu.
Thì lúc bấy giờ mấy con cố gắng mấy con giữ tâm bất động, thanh thản, khi mà
nói vậy thì mấy con tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, thì
mấy con sẽ giữ bất động thanh thản, thì mấy con sẽ tiếp nhận cái từ trường
thanh thản, an lạc, vô sự của Thầy.
Mà khi được,
cái tâm thanh thản của mấy con nó có chút xíu à, nhưng mà tiếp được cái từ trường
thanh thản của Thầy thì sẽ kéo cái sự an lạc của con nó dài ra, thì nó đẩy lui
được cái bệnh đau của mấy con. Ghê gớm lắm mấy con! Vì nó giảm xuống đi, nó giảm
xuống đi, mấy con thấy cái cơn đau quằn quại thì nó giảm xuống, nó còn đau sơ
sơ. Các con nhớ kỹ để cứu khổ mấy con trong cái lúc cấp thời để mà cứu mấy con
thoát ra khi nó quằn quại quá, nó đau lòi ruột, lòi gan mấy con quá thì mấy con
kêu Thầy.
Rồi mấy con
cố gắng giữ gìn cho được 1 giây, 1 phút bất động, thanh thản. Để cái trạng thái
bất động, thanh thản của tâm mấy con, trong cái lúc cái nghiệp mà nó hoành hành
như vậy mà mấy con giữ được như vậy đó, thì nó tương ưng với cái từ trường bất
động, thanh thản, an lạc của Thầy. Khi tương ưng được thì cái từ trường của Thầy
nó sẽ hỗ trợ cho cái từ trường thanh thản của con nó sẽ kéo dài ra, nó mạnh
hơn, cho nên cái cơn đau của mấy con nó sẽ giảm xuống liền. Mấy con hiểu cái hỗ
trợ đó!
Thầy không cứu
được mấy con đâu! Nhưng mà mấy con chết đuối thì mấy con đưa tay Thầy lôi lên
được, Thầy cứu mấy con khỏi chết đuối thôi, chứ còn không có cứu luôn mấy con
được. Mấy con hiểu chưa? Thầy trợ giúp cho mấy con ngay lúc mà mấy con sẽ sắp
chết đuối, mà bằng cách là mấy con phải đưa tay lên, chứ mấy con chìm xuống nước
thì Thầy không biết cái tay mấy con ở đâu mà Thầy nắm, Thầy lôi lên được. Mấy
con nhớ như vậy! Nó tương ưng là coi như mấy con đưa tay với lên để mà bắt gặp
cái trạng thái của Thầy, thì từ đó hai cái nó tương ưng thì nó hỗ trợ cho mấy
con, mới lôi được mấy con lên bờ. Mấy con hiểu chưa? Nó không bị chết đuối!
(42:12) Đó
là cách thức để hỗ trợ giúp mấy con trong cấp thời thôi, chứ còn đức Phật đã
nói: “Các con tự thắp đuốc lên mà đi”. Thầy không thể mà tu tập cho
các con được, không thể giúp các con trọn vẹn được mà chỉ cấp thời để giúp các
con vượt qua cái nghiệp của mấy con thôi, vượt qua cái nghiệp đau khổ của mấy
con, đang quá ngặt nghèo. Giúp mấy con vượt qua cái khổ đó, để rồi từ đó mấy
con sẽ tự nỗ lực tu tập kế tiếp nữa, chứ còn không thể cứu các con được. Các
con phải hiểu điều đó!
Cho nên vì vậy
mà Thầy nói thẳng, nói thật để mà trợ giúp cho các con có cái duyên về thăm Thầy.
Nó không phải dễ đâu! Bởi vì từ lúc mà Thầy đã nhận chúng mà vào đây mà tu tập
để làm chủ sự sống chết đó, thì Thầy không tiếp khách ở đây. Bởi vì tiếp như vậy
sẽ làm động chúng. Các con hiểu không? Cho nên Thầy không có tiếp ở đây.
Thầy có tiếp
thì ở ngoài kia có một cái giảng đường, hoặc là ở trong tu viện có một cái giảng
đường thì mới tiếp. Nhưng mà lần lượt Thầy cũng khuyên cô Út là nên đưa cái giảng
đường ra ở ngoài cái khu vực, ở ngoài ruộng mà cô Út đang cất đó, đang xây cái
hồ nước đó mấy con, cái chỗ đó, để khi đó Thầy có thể đi ra đó để giảng dạy
pháp. Chứ khi mà vô tu viện thì mấy con sẽ đi thì quý thầy tu tập sẽ bị động. Bởi
vì cái số người mà đi đông và sau này tu viện của mình thì Phật tử sẽ đến đông
lắm. Hễ càng có người tu mà chứng được, mà làm chủ chừng nghe năm, mười người
đó là bao nhiêu người, người ta tập trung về tu viện của mình.
Thậm chí như
Thầy nói Tây, Mỹ nó cũng qua nữa chứ đừng có nói Việt Nam mình không. Bởi vì ai
cũng sợ trên cái sự sanh, già, bệnh, chết hết, mà ở đây người ta tu người ta
làm chủ những cái sanh, già, bệnh, chết, cho nên do đó thì làm sao mà con người,
người ta không lo cái điều đó. Ai ở trên thế giới này người ta cũng sợ hết, những
bốn cái đau khổ này, nhưng mà từ lâu tới giờ người ta chưa có tìm ra được cái
phương pháp làm chủ nó, mà ở đây người ta làm chủ được như vậy thì ở đâu lại
không đến. Chừng đó mà muốn gặp Thầy đâu phải dễ!
(44:00) Lúc
bấy giờ mà quý thầy mà tu chứng rồi thì có cái nhiệm vụ là sẽ tiếp Phật tử rồi,
chứ còn Thầy mà tiếp nữa thì chắc là Thầy đi mau, chứ không sống được. Thầy chỉ
bây giờ còn có cái là ngồi lại soạn thảo, viết những cái bộ sách đạo đức cho nó
xong rồi, sau khi có người tu chứng là Thầy ra đi. Để lại cho mấy con phải thay
Thầy làm cái công việc hướng dẫn cho những người tu tập, những đạo đức cho mọi
người, người ta sống đúng cái đạo đức đó. Chứ còn Thầy thấy cái duyên Thầy cũng
sắp sửa đi rồi đó. Mà nếu mà Phước Tồn tu xong rồi là Thầy đi đó, không có thể
nào mà ngồi đây. Bởi vì sức Phước Tồn còn trẻ mấy con, sẽ thay Thầy làm công việc.
Mà Phước Tồn thì hôm nay bệnh cũng đỡ rồi, Thầy thấy nó đỡ là có thể tu được rồi.
Mà còn cái nghiệp thì khó tu lắm chứ không phải dễ! Ráng cố gắng nỗ lực tu!
Đó! Mấy con
thấy chưa? Bây giờ về cái phần Thầy đã nói rồi, hồi nãy dạy về cái tâm để mấy
con bất động được giải thoát. Rồi, dạy cách thức sống để mấy con chuyển được
nhân quả. Tức là 5 giới hồi nãy đó để chuyển nhân quả gia đình của mấy con. Kế
tiếp, dạy mấy con trị bệnh, đuổi trị bệnh phải không? Là như vậy đủ rồi! Chứ dạy
mấy con mà chứng quả A La Hán nữa thì thôi không được. Bởi vì mấy con còn gia
duyên nhiều quá mà làm sao chứng được! Phải không?
Cho nên bây
giờ về cái phần cuối cùng của mấy con là cái phần hỏi, mấy con muốn hỏi về điều
gì thì hỏi, Thầy trả lời. Phải không? Tuần tự, giảng dạy mấy con cách thức thực
tế, cụ thể những cái phương pháp tu tập, nó đâu có gì khó đâu mấy con, nó dễ ợt
chứ đâu có gì. Chỉ mình bỏ thì giờ, một ngày mình bỏ năm, mười phút ra mình tu
tập thôi, có gì đâu, không có khó!
Rồi, bắt đầu
tu tập như vậy nó lợi ích cho mấy con. Còn bây giờ về cái phần mà mấy con hỏi
là vì mấy con có những cái điều kiện muốn biết, muốn thưa hỏi những gì thì mấy
con cứ thưa hỏi, Thầy sẵn sàng trả lời hết. Có những chỗ nào con cứ hỏi. Con cứ
ngồi đó hỏi đi, tự nhiên con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét