380- ĐẨY LUI BỆNH NHỜ TIN CÂU PHÁP HƯỚNG
(19:04) Sư
Phước Nhẫn: Còn cái bữa, con thấy ông già đi làm cỏ, con mới hỏi thăm,
con nói ông bệnh mà sao đi làm? Ổng nói nó hết bệnh đó, mà ông nói ổng dùng
pháp hướng, ông chưa có định mà sao ông trị cái bệnh đái đường được, hay quá vậy
Thầy? Cái đó là nhờ nguyên nhân nào?
Trưởng
lão: Cái nguyên
nhân nó là cái tín lực, cái niềm tin của họ trong đó.
Sư Phước
Nhẫn: Chớ không
phải là do cái định lực… ?
Trưởng
lão: Không, đây
là do cái niềm tin, cái tín lực nó làm, cái lòng tin của ổng tin cái câu, nó đặt
trọn cái niềm tin, nó dùng cái câu pháp hướng đẩy lui bệnh.
Sư Phước
Nhẫn: Bởi vậy
con nói sao mà ông đi ra ngoài ông làm được mà trời mưa lất phất vậy? Ổng nói
bây giờ “tui hết rồi”, hỏi sao hết, ông nhờ ông tu cái pháp hướng ông nhắc
hoài, cái bây giờ ông đi tới đi lui, cái gì nó cũng bình thường hết trơn hết trọi.
Con nói không hiểu sao mà ngộ vậy?
Trưởng
lão: Ổng chưa
có định, bởi vì Thầy dạy ổng chỉ có tu tập về cái nghị lực, và ổng ngồi xuống,
đi kinh hành, hoặc là thời gian chuẩn bị đi kinh hành, tập siêng năng, qua cái
thời gian của nó, nó có cái nghị lực của mình.
Sư Phước
Nhẫn: Thành ra
cái hết bệnh đó là do cái tín lực chứ không phải là do…
Trưởng
lão: Tín lực,
do tín lực của ổng đó. Tại cái người nào mà Thầy dạy pháp hướng mà họ chưa có định,
mà họ tin vào cái pháp đó họ dùng để trị bệnh, cái pháp hướng mà, nghĩa là nhất
định chết bỏ đó.
Thì ổng, ổng
có thuốc đem theo chớ không phải không đâu, mà thuốc của ổng là phải dể trong tủ
lạnh cho nên cô Út cô gởi ở trên nhà trên kia kìa, có cái tủ lạnh, gởi ở trển.
Khi nào mà ổng cần thiết ổng dùng uống một tuýp đó, thì ổng cho cô Út hay cô Út
lấy. Nhưng mà từ ngày ông vô tới giờ, ổng tin cái pháp hướng của Thầy dạy, nhờ
niềm tin của ổng mà ổng đẩy lui được cái bệnh, khỏi uống thuốc.
Sư Phước
Nhẫn: Thấy cái
bệnh mà nan y mà ổng hết trơn, hay quá!
Trưởng
lão: Cái niềm
tin, khi mà ổng đọc sách Thầy ổng thấy câu, cái pháp hướng hay quá ổng tin. Cho
nên nghe nói Thầy cũng trị bệnh bằng cái pháp hướng, bằng này kia, hoặc mấy cô
rồi cũng trị bệnh bằng pháp hướng, cái niềm tin đó là niềm tin sâu, thành ra
không cần uống thuốc nữa. Rồi nó có, mới đầu thì nó cũng hoành hành lắm, nhưng
mà ổng tin lắm, nên không sợ.
Sư Phước
Nhẫn: Vậy là thời
gian sau nó hết luôn nó không còn trở lại?
Trưởng
lão: Nó hết
luôn mà. Nó hết luôn, nó đi vào cái định. Bởi vì từ cái tín lực đó mà nó đi vô,
nó đẩy lui tất cả mọi cái. Ổng tin được cái này rồi, thì Thầy dạy cái gì ổng
làm, sau này tới cái giai đoạn mà Thầy giảng, ổng quan sát trên bốn chỗ Tứ Niệm
Xứ mà ông tu thì ổng sẽ đi vào.
Sư Phước Nhẫn: Vậy là ổng có cái căn bản vô Sơ
Thiền mau phải không Thầy?
Trưởng
lão: Mau đó, bởi
vì cái tín lực nó hay lắm!
Sư Phước
Nhẫn: Vầng, con
cũng nghĩ ông này cái vô Sơ Thiền trước tụi con!
Trưởng
lão: Cái tín lực.
Sư Phước
Nhẫn: Giờ thấy ổng
lẹ quá!
Trưởng
lão: Có niềm
tin. Mà hễ cái lòng tin rồi thì nó, bởi vì nó đặt thành cái vấn đề nó đem hết cả
cái khả năng nó đi vào cái đó, nó không phải lơ lỏng đâu!
Cho nên vì vậy
mà cái người mà nghe Thầy nói cái pháp hướng mà nó hết bệnh, mà người đó đặt trọn
niềm tin, đừng có bán tin bán nghi, thì cái người đó hết bệnh tật.
Thầy sắp tới
cũng về ở cái thất của ổng đó ha, ông lo ông tu, mà thầy nói con ráng ôm cái
pháp Như Lý Tác Ý mà tác ý nó ra, tác ý một cái tướng khác cái tướng bệnh này,
đừng có sợ đau gì hết. Mà ông này chịu đựng được, cho nên ổng chịu mà. Hễ đủ niềm
tin của cái pháp hướng rồi thì chắc chắn là những cái cơn đau nó sẽ hết. Cái lực
của nó mạnh lắm, cái lực của nó, bởi vậy Thầy nói, nó siêu việt.
Chỉ vì mình
chưa biết cho nên mình chưa có thấy nó thôi chứ còn, còn ông này thì ổng nghe
nói thôi nhưng mà niềm tin ổng, bởi vì họ là cái người bệnh, họ khổ rồi!
(23:02) Sư
Phước Nhẫn: Ổng khoe con ổng nói bây giờ cỡ này ổng hướng mạnh lắm.
Cũng như cái đi, cái chân ông đang đi vậy, cái chân ổng nó muốn sút ra như sút
bù lon vậy, cái ông nói: "Không sút”, cái chút xíu nó gắn vô cái ổng đi lại,
nó trật. Thần thánh! Cái ông đang đi cái nó đói cái bụng, đau cái đầu, ông hướng
một chút nó hết.
Thì con cũng
vậy đó, con cũng làm nó hết vậy đó, mà nó không có hết luôn, giờ nó cứ tái đi
tái lại. Còn của ổng cái bệnh đái đường ổng làm hết luôn hay thiệt tình!
Trưởng
lão: Không cái
bệnh đái đường là cái bệnh của ông nó bị ngặt nghèo. Còn cái thứ mà nghiệp lặt
vặt, coi vậy chứ nó tới lui.
Bởi vì cái
thân bệnh của mình, những cái ngặt nghèo, cái người mà tu mà cái bệnh ngặt
nghèo nó không khó đâu, mà nó khó là tại vì cái tâm của mình không xả. Chớ mình
quyết tâm mình xả là hết bệnh ngặt nghèo, bệnh lặt vặt, bệnh kêu là bệnh nhân
quả đó.
Nghĩa là cái
thân mình nó còn vô thường cho nên nó hay bệnh, nhưng mà bệnh lặt vặt nó không
có bệnh đến đỗi mà khổ sở. Còn người đời người ta tích ác cái bệnh nó quá khổ,
còn mình thì …
Do như vậy
mà cái bệnh lặt vặt nó cứ dùng pháp hướng đẩy lui nó, tới nữa đẩy nữa, cứ hoài
thôi, tới chừng mình chết nó hết thôi chứ còn đừng nói hôm nay mình không đau
đâu. Cái đó nói pháp hướng đó. Hễ mang cái thân nhân quả là nó có bệnh thôi, bởi
vì nó vô thường lắm, thay đổi, nó thay đổi thì tức là, nó thay đổi tới cái chỗ
đó đó, rồi cái thân của mình nó bị thay đổi nó phải đau thôi, có gì đâu!
Và do đó thì
mình cứ dùng cái pháp hướng để đẩy lui nó hết, nó có nữa đẩy lui nữa chứ đâu có
gì, cái tụi lặt vặt …
Sư Phước
Nhẫn: Con nghĩ
là đẩy một cái là nó hết luôn đó, vậy con mới không làm.
Trưởng
lão: Nó là cái
bệnh nhân quả, mình là thân nhân quả mà mình làm sao mình bảo nó hết đau được?
Chớ phải chi mình, cái thân mà không đau là cái thân của chư thiên, nó là còn
cái trạng thái trong đó rồi. Mình mang cái thân…
Sư Phước
Nhẫn: Cô Út cổ
nói là hướng một ngày mà không hết là phải uống thuốc, hướng một ngày nó hết
thì thôi. Hướng mà nó hết thì ngày mai nó trở lại nữa rồi làm sao?
Trưởng
lão: Cứ hướng,
cứ hướng nó hết rồi cái nó trở lại, hướng nữa hướng nữa, cứ cái nó, nó là cái
thân nhân quả mà. Cứ là mình có cái thân này, có người có thân người ta ít bị bệnh,
còn có người thân bệnh hoài, mà mình nhờ mình tu mình hướng nó hết, hướng nó hết,
cho nên mình thấy nó an ổn nó thanh thản.
Cho nên Đức
Phật bảo mình đẩy lui các chướng ngại pháp mà. Nếu mà không có thì Đức Phật đâu
có nói chướng ngại pháp, nhưng mà chướng ngại pháp thọ là chướng dữ lắm chứ!
Sư Phước
Nhẫn: Ông này ổng
hết luôn cả cái bệnh đái đường đó là nhờ tín lực đó!
(25:35) Trưởng
lão: Tín lực, cái niềm tin ổng. Tín lực ổng nhiều. Nói ra Thầy biết liền.
Chính Thầy ngồi tu được mà nhập được cái Sơ Thiền là nhờ cái lòng tin vào Sơ
Thiền… Thầy gặp cái pháp hướng thấy nó hay. Từ lâu tới giờ mình tu tất cả các
pháp mà không hay cái pháp này.
Mà chính Thầy
hiểu nó qua cái danh từ “ám thị", khi mà đọc đến cái chỗ Như
Lý Tác Ý - cái pháp hướng - dùng cái chữ “ám thị”, coi nó làm sao. Bởi vì hồi
đó Thầy đọc sách bên Thiên Chúa của ông Cha ông bác sĩ, ổng hay nói về tự kỷ ám
thị. Ổng có kê lên một cái, nhưng mà Thầy đâu có ngờ cái tiếng Pháp nó..
Khi mà Thầy
đọc kinh sách Nguyên Thủy, nhờ đọc bên Thiên Chúa cũng biết một chút, chứ không
phải không đâu, cho nên vì vậy mà Thầy, chính như vậy mới trị được cái nội tâm
của mình. Cứ ở ngoài mà dòm ngó ở ngoài không làm sao mà … được. Mà tự kỷ ám
thị tức là nội tâm của mình.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét