381-NƯƠNG THÂN HÀNH TRỊ BỆNH
(28:34) Trưởng
lão: Còn riêng con thì con ngồi xếp bằng vầy. Phải không? À, con ngồi
xuống đi. Con ngồi đi, đừng có ngồi vậy. Con ngồi xếp bằng như thế này, con.
Con nhắc: “Đưa tay ra tôi biết tôi đưa tay ra.” thì con đưa
ra. “Đưa tay vô tôi biết tôi đưa tay vô.” thì con đưa
vô. “Đưa tay ra tôi biết tôi đưa tay ra.” thì con đưa
ra. “Đưa tay vô tôi biết tôi đưa tay vô.” thì con đưa vô. Con
nhớ không? Con tập như vậy thôi.
Rồi con tập
ba mươi phút cứ đưa ra đưa vô vậy, nhắc. Cứ mỗi đưa ra đưa vô con nhắc, con tập
trung trong đó. Rồi ngày mai Thầy kiểm điểm coi đưa ra, đưa vô vậy có vọng tưởng,
có nghĩ ngợi gì trong đó không. Rồi Thầy sẽ xem, Thầy sẽ xác định cho. Phải
không? Con nhớ tập đi.
Tu sinh
2: Con bắt đầu
khởi tâm, khởi niệm làm thì đưa tay nào trước, tay phải trước hay tay trái trước?
Trưởng
lão: À, tay nào
mà hợp. Con làm mà con thấy nó thuận là con đưa nó trước.
Tu sinh
2: Tay nào trước
cũng được?
Trưởng
lão: Cũng được
hết, nhưng mà nó thuận của con thì con cứ đưa.
Tu sinh
2: Với thời
gian thì trước đây, con chưa ngộ thiền thì con chỉ làm với năm lần, tức là năm
lần tác ý. Trong một lần tác ý là con thở năm hơi rồi tác ý làm năm lần như vậy,
tức là năm lần tác ý tay trái, rồi lại năm lần tác ý tay phải, rồi lại trở lại.
Trưởng
lão: Bây giờ
con làm vậy quen chưa?
Tu sinh
2: Một tay như
vậy thì con lại một lần tác ý là…
Trưởng
lão: Năm lần.
Năm lần đưa ra đưa vô. Rồi.
Tu sinh
2: Nay hết bệnh
đưa tay ra vô thì là đó là cơ hội tiện. Như vậy là con làm một lần tác ý như vậy
thì lại thở năm hơi, nhẹ.
Trưởng
lão: À, năm lần
con đưa ra đưa vô vầy, phải không?
Tu sinh
2: Tay trái hết
năm lần như vậy thì đến lượt chuyển sang tay phải. Như vậy là được, đúng chưa ạ?
Trưởng
lão: Đúng. Con
làm vậy được rồi. Bây giờ để rồi Thầy sẽ kiểm lại. Kiểm lại cái đó coi thử coi
nó. Con sẽ… Ngày mai. Con bây giờ con tập đi.
Về cái vấn đề
mà đưa tay ra vô vầy, ngày mai con sẽ ngồi con tập cái đó, Thầy sẽ xem coi như
thế nào, Thầy chỉnh lại cho đàng hoàng. À, con làm đúng vậy phải không? Cứ tác
ý một lần: “Đưa tay ra tôi biết tôi đưa tay ra, đưa tay vô tôi biết tôi
đưa tay vô.” Rồi con đưa ra, đưa vô năm lần phải không? Rồi, bắt đầu
bây giờ tay này cũng năm lần, tay này năm lần, phải không?
Rồi ngày mai
rồi Thầy sẽ kiểm lại con thử coi cách thức tu đúng hay sai. Rồi lần lượt con đã
tu có cái gì mà có căn bản rồi thì Thầy tiếp tục cái căn bản đó, Thầy đưa lên.
Chứ không có bỏ cái căn bản đó. Con hiểu không? Bởi vì nó đã quen rồi mà Thầy
thấy đúng là phải dạy con lên, chứ không phải là dạy ở chỗ đó. Hiểu không?
(31:55) Tu
sinh 2: Dạ bạch Sư Ông cho con hỏi. Đây là mới về riêng một cái pháp
là pháp trị bệnh hiện tại đây mà thôi. Chứ còn như người tu lâu thì như con
trình bày … cái quá trình cũng có năm bảy tháng rồi. Cho nên con cũng có đọc
được năm bảy tập sách. Thì trong đó cũng còn nhiều cái điểm mà được về đây thì
con cũng …
Đầu tiên là
con đọc cái tập về Cẩm Nang, hành đúng theo cái chương trình bốn thời của Tu viện
đề ra, một thời đó là có ba tiếng. Ngày đêm thì có bốn thời, thì trong bốn thời
đó, thì con cũng hành tổng hợp theo đúng với thời khóa biểu ấy.
Sau một thời
gian, gần đây thì là có hai tháng đây thì con mượn được một số sách giáo lý.
Thì như con đọc cái Mừng Ngày Phật Đản của năm 2005, rồi mừng tập của Truyền Thống,
thì con thấy có dạy thêm trong cái bài kinh của quyển, của Đức Ông dạy thì bài
kinh đó có mười bảy điều thì con cũng thấy là căn bản. Ngay như là cái đầu
tiên, cái bài thập thiện thì đi sâu vào là, cũng là nói chung là đi về là cùng
một cái pháp là …
Ba giới là dạy
từ cái thân hành kiết sử và thân tham, sân, si với cái giới là cái danh từ
đúng, nhưng mà nội dung là dạy từ cái, là mấy cái ở bên Đại thừa là tu theo hạnh
con bò, con chó rồi là hạnh đứng hạnh ngồi ba năm đó. Rồi, cái nớ dễ.
Nhưng mà
theo trong giáo lý của Đức Ông dạy thì khó khăn nhất là một cái giới, là thân
tham, đầu tiên là khó bỏ. Mà muốn làm được cho mau thì là phải là … về pháp là
cũng là kiên trì vào định là Tứ Niệm Xứ. Kiên trì thì mới giải quyết được,
không thì… không phải là dễ. Không vì … thứ mười một ấy, thì là cũng là có
nói tóm lại là phải hành Tứ Niệm Xứ cho nhiều. Đó, thân, thọ, tâm, pháp, bốn niệm
đó là căn bản, chứ không phải là dễ. Như còn nếu mà hành ít ấy, thì Tứ Niệm Xứ
với lại căn bản là phải đi Thân Hành Niệm.
Nhưng mà vì
là nếu con đi, như đã trình bày với Đức Ông để sau khi nhiễm bệnh thần kinh, nhập
viện vài tháng chưa khỏi. Cho nên là cái Thân Hành Niệm thì con đi lúc được,
lúc không cũng như chuyện trời nắng, chuyện trời mưa thì đứng một chân lên này,
nhón chân lên mà giở chân lên thì đứng không nổi. À, có những khi thì đi rất
bình thường. Có những khi trời chuyển trời thì thần kinh là yếu thì nó…
(34:18) Trưởng
lão: Cho nên được rồi. Thầy đã biết rồi. Bây giờ Thầy dạy như vậy, là
cái mục đích, đầu tiên Thầy biết rằng, Thầy kiểm điểm lại coi cái bàn tay có để
đúng cách để mà đưa bệnh được không? Bởi vì Thầy biết cái bệnh của con rồi. Và
đồng thời Thầy sẽ dạy cho con. Bởi vì tuổi già rồi, sức yếu, bệnh tật, không thể
tu lung tung được. Con hiểu không?
Bắt đầu bây
giờ Thầy mới dạy cái pháp cho con để giữ được cái tâm của con bất động, để cho
con ở trên cái chỗ tâm bất động thôi. Còn khi mà cái thân nó bị bệnh là dùng
cánh tay này. Mà chính con đã đang ở trong cái bệnh chứ chưa phải là hoàn toàn
hết bệnh.
Cho nên Thầy
muốn dạy cho con là tùy theo cái căn cơ con để con tu tập cái bàn tay của con
đó, cái đưa ra, đưa vô để con đối trị cái bệnh của con sắp sửa… Khi mà tâm con
đã giữ được thanh thản, an lạc, vô sự, thì thân con đang bệnh, chứ không phải
là hết bệnh. Cho nên khi mà tâm thanh thản, an lạc, vô sự, con tác ý, con giữ
được rồi thì con đưa tay ra, con mới thấy cái thân bệnh của con này nó sẽ đi
theo đó mà nó ra, để trợ giúp cho con, cái thân nó trở về nó bình phục, nó bình
an.
Rồi, con
cũng từ ở trên cái pháp mà thanh thản, mà gọi là Tứ Niệm Xứ đó. Nhưng mà Tứ Niệm
Xứ của cái người già nó không phải là Tứ Niệm Xứ của người trẻ. Con hiểu không?
Nhưng mà người già, người trẻ, cái trạng thái đều giống nhau. Thanh thản, an lạc,
vô sự, người nào cũng giống nhau. Nhưng mà cái người trẻ người ta còn tu những
cái pháp này, pháp kia thêm để cho người ta đối trị những cái chướng ngại của
thân người ta. Còn con thì bây giờ chỉ còn có cái bàn tay đưa ra, đưa vô thôi.
Chứ con mà dạy hơi thở nữa thì chắc nó có rối loạn thêm. Con hiểu không?
Cho nên vì vậy
đó, thì con hãy tu tập cái bàn tay đi. Rồi Thầy dạy một cái pháp nữa để con giữ
được cái tâm thanh thản, an lạc, vô sự của con thôi. Con tu. Rồi kế đó Thầy sẽ
dạy cho những cái giới gì mà con giữ. Bởi vì giới, con thấy mười bảy cái điều lợi
ích của giới mà. Con đọc cái tập sách đó rồi mà.
Cho nên vì vậy
mà Thầy phải dạy cho con giữ gìn những cái giới để nó chuyển cái nghiệp của cái
thân con đang thọ bệnh. Cái giới nó mới là thiện pháp, nó chuyển ác pháp. Con
hiểu không? Cho nên lần lượt, Thầy sẽ dạy cho con đầy đủ. Khi mà con trở về,
con có pháp để mà đối trị.
Chứ bây giờ
con đọc sách, con tập lung tung. Con bây giờ tuổi già mà tập cho hết những cái
pháp này chắc con chết mất. Không có kịp! Hiểu chưa?
(36:40) Tu
sinh 2: Bạch Thầy! Cũng vì chưa hiểu, gần được rồi hay là nếu xem…
cái nào mà đọc mà thấy chọn lọc là con hành theo. Như ví dụ như trong những khi
đi, đêm khuya, cái buổi khuya, sáng 2 giờ, 5 giờ sáng thì thường thường là bị
cái hôn trầm. Thì con đọc ở trong giới hành đức hạnh sa di thì có cái câu pháp
là Đức Ông dạy là hành đuổi sạch hôn trầm, thùy miên, vô ký thì con cũng hành.
Nhưng mà có lúc được, mà có lúc vẫn không được …
Trưởng
lão: Không được.
Con bị bệnh mà. Con hành theo kiểu mà người ta không bệnh thì đâu được con.
Tu sinh
2: Nhưng mà có
những buổi thì là…
Trưởng
lão: Bởi vậy.
Không được đâu. Khi mà nó không có thì con hành được. Cho nên Thầy không có dạy
những cái điều kiện mà đối với cái cơ thể của con. Cái đặc tướng của con bây giờ
là đặc tướng của người bệnh rồi. Đọc sách mà con tu lung tung thì không có được
đâu. Để Thầy dạy cho. Hiểu không? Có Thầy mà.
Tu sinh
1: Mô Phật. Con
bạch Thầy, như Thầy dạy cho con lúc nãy là con tu một phút sau đó con nghỉ mấy
phút rồi con lại tu tiếp phải không Thầy?
Trưởng
lão: Ờ, con cứ
nghỉ rồi vài phút rồi con tu tiếp con. Cứ như vậy cho kỹ lưỡng hẳn hoi. Tu
chuyên là một pháp là phải tu kỹ, đàng hoàng đó, đặng cho nó có chuyên môn, nó
đi lên. Nhớ Thầy dạy rồi mấy con tu. Thầy coi từ đặc tướng của mọi người mà Thầy
truyền cho cái pháp cho nó hợp. Mấy con tu cho nó kết quả nó nhanh, con. Hiểu
không? Con về, con nhớ về con tu đi.
Tu sinh
1: Còn thắc mắc
là để người ta, họ nghiên cứu thêm. Về tập cái đó rồi mai lên Thầy chỉ cho
con…
Trưởng
lão: Lên rồi lần
lượt Thầy dạy thêm con.
Tu sinh
3: (…)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét