379- KHÔNG NÊN ĐỌC KINH SÁCH, NHIẾP TÂM ĐUỔI BỆNH.
(1:04:07) Tu
sinh: Con kính bạch thầy! Trong trường hợp … (không nghe rõ) con đạt được
mục đích, trong thời gian tu tập được ngắn nhất.
(1:04:20) Trưởng
lão: À, trong thời gian tu tập này con chỉ còn có dùng pháp này để đối trị
cái bệnh thôi con, chứ còn không có đọc kinh sách gì hết; lúc này lúc bệnh rồi
mà còn đọc kinh sách để làm gì. Mạnh hãy đọc, giờ đau ốm thì không có đọc nữa,
coi như đương nhiên là con chỉ lo ôm pháp mà đối trị được cái bệnh. Chừng nào hết
bệnh đã. Cũng như cái gánh nặng mà mình để xuống rồi, thì bây giờ đọc sách nó mới
ra, còn bây giờ mà con đọc sách thêm thì coi như cái gánh nặng nó chưa có bỏ xuống
được. Con đang ở trong cái thế bệnh con; phải nỗ lực đối trị cái bệnh đó, ôm chặt
pháp để mà nhắm vào cái đối tượng đó, cũng như một người đi đánh chiến trận mà
đem theo tiểu thuyết đọc thì chắc chắn là không đọc đâu, khi súng nổ rồi thì
không còn đọc nỗi đâu, chỉ còn có nước là bắn nhau thôi chứ còn con bây giờ là
chiến trận nó đang mở để đánh con từng giờ, từng phút. cho nên vì vậy mà con
không thể nào mà đọc sách được, con bây giờ đừng đọc gì hết, coi như là đừng đọc
gì hết. Thay vì bây giờ Thầy sẽ trao cho con cuốn sách để đọc, nhưng mà đọc để
làm gì đây. Mình đang là trong cái mặt trận sanh tử nó đang đánh con quá ngặt
nghèo, phải diệt cái bệnh thừa hơi của con cho thật sạch. Con như cái bình gas
vậy, hễ lúc lắc cái nó lên hơi, cho nên phải diệt cho sạch hết cái bình này đi
thì như vậy mới được, thì cứ ôm pháp mà tu thôi. Chừng nào mày hết bệnh thì chừng
đó tao sẽ đọc kinh sách còn bây giờ chưa hết bệnh là chưa đọc. Thậm chí như bộ
Giới Luật mà Thầy viết rồi mà nhất định tao cũng không đọc, tao trì độn công
phu. Như ông Châu Lợi Bàn Đặc: “Tao ngu quá tao học không thuộc, thôi
tao không thèm đọc nữa. Bây giờ tao chỉ quét đầu mày cho sạch thôi”. Còn
con thì quét bệnh cho hết. Như bây giờ Thanh Quang đó, nó đối trị được bệnh nó
thì bắt đầu bây giờ nó còn đọc sách được, chứ còn con thì đọc sách không được.
(1:06:05) Tu
sinh: Kính bạch Thầy! trong trường hợp của con tu tập pháp Thân Hành Niệm,
thì có thể con đi suốt hai tiếng đồng hồ, trong đó có vọng niệm khởi lên, thì
con thấy đi suốt hai tiếng đồng hồ, để ngăn chặn cái cơn đau … (không nghe rõ)
Trưởng
lão: Không, bây giờ
trong khi con cái cơn đau của con nó như vậy đó, mà nó còn niệm chứ phải chi nó
không niệm thì khoảng hai tiếng đồng hồ thì bệnh con nó cũng đã hết rồi, thấy
không? Bây giờ đó con thấy khoảng thời gian ba mươi phút mà con có niệm không?
Ba mươi phút đó, rồi từ đó mới tăng dần lên một giờ. Bây giờ chuẩn bị mặt trận
này đánh là kỹ lưỡng lắm đó con, chứ không phải! Đánh mặc trận này là phải nhiếp
tâm cho được trong thân hành, rồi nhiếp phục cho được, rồi an trú cho được
trong thân hành này, trong cái pháp thân hành này rồi mới đánh bệnh. Tức là
tăng giờ lên liền tức khắc đánh, còn bây giờ mà mình nhiếp tâm chưa được, mà an
trú chưa được mà đánh giặc thì khó mà thắng nó lắm, mình đánh nó vậy chứ nó hao
quân mình nhiều. Cho nên vì vậy mà bây giờ con thử bây giờ ba mươi phút tu tập
kỹ trong pháp Thân Hành Niệm, hoàn toàn thấy không niệm tạp, một vài bữa thấy
nó không niệm nữa tăng lên một giờ, tăng lên một giờ được rồi không niệm nữa
tăng lên một giờ rưỡi. Mặt trận của mình vừa tập mà vừa đánh chứ không phải là
đang đánh giặc đâu; đang đánh giặc mà súng của con là loại súng cây thì chắc bắn
không ai chết đâu; súng phải súng đồng đại bác chứ còn súng cây đó thì bắn thứ
gì. Người ta đánh xì hơi thì con chết luôn với nó, không được! Cho nên mình phải
tập cho kỹ, tập cho rất kỹ cái pháp Thân Hành Niệm lại. Thứ nhất cái pháp Thân
Hành Niệm nó sẽ cán nát cái bệnh của con đó; con tập kỹ lại nó cho ba mươi phút
xem coi: bây giờ buổi tối, buổi khuya, buổi sáng, buổi chiều, bốn cái thời công
phu mỗi buổi vậy đó tu ba mươi phút, xem coi ba mươi phút mình có đạt được cái
chất lượng không.
Rồi bây giờ
con thay đổi, thí dụ như ba mươi phút này con tu một giờ đồng hồ Thân Hành Niệm,
tu cái pháp kia nhiều hơn chút. Con tới một giờ rồi, bắt đầu con tu lại cái
pháp Thân Hành Niệm, rồi thay đổi cái Tứ Niệm Xứ. Cứ như vậy mà con tu tập, cứ
ba mươi phút của pháp Thân Hành Niệm để xem coi nó có niệm không. Nếu ba mươi
phút mà không niệm thì con sẽ tăng lên; mà tăng lên đó là mặt trận con vững
vàng với cái khẩu súng của con rồi đó, nghĩa là ba mươi phút là vững vàng với
khẩu súng rồi đó, nó nổ là chết người ta đó, chứ không phải! Mà nếu mà ba mươi
phút mà còn niệm đó, còn niệm xen vô là nó nổ trật đó, nó bắn trật, nó nhắm
không đúng đó. Cao xạ mà bắn máy bay bay bên nay, mà bắn bên này thì không
trúng, uổng đạn!
Nó phải hoàn
toàn, nó phải chính xác, nghĩa là không có niệm khởi trong đó, kiên cố như cỗ
xe mà, con nhớ kỹ cái câu của phật dạy mà, đâu phải thường đâu. Cho nên vì vậy
mà phải tập cho kỹ, Thầy nói ba mươi phút mà tập rất kỹ rồi bắt đầu đó mới tăng
lên, tăng lên như căn cứ địa rồi đó; bắt đầu mới mở mặt trận đánh với chúng đó.
Bây giờ cái bệnh tui, tui thấy tui đánh được rồi, bây giờ con như sĩ quan mới tập
trong trường chưa dám vác súng bắn bậy bạ đâu, phải cho thiện xảo, bắn cho thiệt
chính xác đường hoàng rồi thì lúc bây giờ mới tăng giờ lên mà đánh nó.
(1:09:30) Tu
sinh: Mô Phật! cho con hỏi cái thời gian tu và nghỉ nó tương đương hay sao?
Trưởng
lão: Đúng rồi tương
đương đó con, hễ mình tu một giờ thì mình nghỉ, ba mươi phút thì nghỉ ba mươi
phút mà một giờ thì nghỉ một giờ, nó tương đương với nhau.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét