Thứ Hai, 18 tháng 3, 2024

391 -TRỊ BỆNH BẰNG NHƯ LÝ TÁC Ý/ 4

 

391- PHÁP AN TRÚ THÂN

(21:47) Rồi, còn Thầy nhắc lại an trú tâm, rồi còn an trú thân nữa. Khi mấy con ngồi mà an trú cái tâm của các con, nó không niệm. Nhưng cái thân con, nó bị tê, bị đau nhức đây sao? Phải an trú cái thân nữa chớ, để không nó tê, nó nhức rồi. Mình ngồi đây ba mươi phút, mà mới có hai mươi phút, mà tê cóng giò, nó đau nhức. Thì như vậy là mấy con bị cái trạng thái cảm thọ đó, nó làm cho con mất an trú. Buộc lòng mấy con phải an trú thân.

Khi mấy con thấy bây giờ an trú tâm mà không niệm rồi, tại vì mình an trú được cái tâm. Mình nhắc: “An tịnh tâm hành”. Cái tâm nó thanh tịnh, cho nên nó không có khởi vọng tưởng nữa. Thì biết rõ ràng đó là an được cái tâm rồi. Nhưng mà cái thân nó đâu có biết, cho nên, mình ngồi lâu thì nó bị tê, nó bị đau, nó làm cho mấy con khó chịu. Hay hoặc là nó đau lưng, hay hoặc là nó tức ngực. Thì bị ngồi thẳng quá, nó phải tức ngực chớ sao.

Do đó, muốn thân nó được an thì các con sẽ ngồi ngay ngắn. Đó, thì mấy con sẽ tác ý. Bây giờ, cái thân của mình muốn ba mươi phút, mà mới hai mươi phút mà nó bị như vậy, thì mấy con tác ý. Cái câu tác ý:

“An tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra”.

“An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”.

Các con dùng cái câu tác ý. Rồi bắt đầu bây giờ mấy con an. Sau đó, mấy con an. Mấy con tác ý vậy đó, thì tới đó thay vì hai mươi phút tê chân, mà hai mươi phút giờ nó hết.

Tại vì bây giờ, cái thân của con, nó nghe. Nó nghe được là tại vì con có an trú được tâm. Chứ còn con chưa an trú được tâm, chưa chắc cái thân nghe đâu. Nhưng mà an trú được rồi thì cái thân nó được. Tại vì hồi đó, mình không có nhắc nó. Cho nên, nó tới đó, nó bị cảm thọ, nó bị tê chân. Bởi vì, mình ngồi hai mươi phút rồi thì cái sức mà nó lưu thông cái máu, nó bị co, nó giữ lại. Nó không có cái chỗ lưu thông của nó.

Nhưng mà không ngờ cái pháp tác ý nó có sức đề kháng. Cho nên cái máu nó bị ngẹt, nó sẽ mạnh mẽ, nó tìm cách, nó vượt qua. Cho nên nó không còn tê chân mấy con nữa. Bởi vì cơ thể chúng ta, nó có cái lực, cái sức đề kháng rất mạnh mấy con. Tại vì mình không nhắc nó thì nó bị co là nó bị đọng lại. Cho nên nó bị mất cái máu lưu thông qua thì nó phải tê chân mấy con thôi. Nó không đủ cái máu lưu thông qua để nuôi cái bàn chân của tụi con. Cho nên nó cũng qua, nhưng mà qua ít. Cho nên nó vì vậy mà nó thiếu. Cho nên mình bị tê.

Mà nó tê thì nó sẽ kế đó thì nó bị nhức đau. Cho nên mình tác ý đi. Thì khi mà cái thân, nó nghe tác ý vậy thì nó có cái sức đề kháng, nó chống. Nó biết, nó bị kẹt cái chỗ đó rồi, thì nó sẽ đẩy lui cái đoạn đó. Nó làm cho những cái giọt máu nó mạnh hơn, nó đi qua cái chỗ co đó lại. Nó làm cho đầy đủ ở dưới cái bắp chân chúng ta. Nó không còn bị thiếu máu, nó không còn tê.

Cho nên vì vậy mà mình không có cách thức, thì mình ngồi, mình chơi, mình chịu đựng thì tự cơ thể nó cũng đề kháng, nó chống con. Cho nên thời gian sau, mình ngồi: “Sao mà tui ngồi ba mươi phút, giờ hết tê?”.

Nhưng mà mấy con tăng lên thì nó cũng. Bởi vì tăng lên thì nó lâu hơn. Cho nên cái sức máu, nó không có lưu thông qua được nữa, thì nó lại tê chân nữa. Và cứ như vậy, lần lượt cái nó hết tê. Nó đi qua luôn, chân nó hết tê mà, nó đau, nó đau.

(25:03) Thầy nói mấy người mà ngồi thiền, mà cứ ngồi lâu thì họ chịu đau rồi nó qua. Chịu đau rồi nó qua, chứ còn không có biết cách gì hết. Không biết cách để tạo được cái sức đề kháng của cái thân, nó lưu hành nhanh chóng. Còn mình có phương pháp. Cho nên, đức Phật mới dạy: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết…​”. Đó là những cái đề mục để mình nhắc cái tâm của mình bằng cái ý thức của mình. Để nhắc cho cái thân của mình, nó làm theo cái lệnh đó. Chớ ông Phật, ông dạy, mà nếu mà không có ích lợi, ông dạy chi cái điều này?

Khi không có mà nhiếp tâm, an trú tâm thôi. Còn bây giờ cái thân mặc tình nó, có gì đâu mà lại phải có cái đề mục tu kì lạ vậy? Nhưng mà không ngờ ông Phật đã là qua cái kinh nghiệm ổng biết. Khi mà thân nó bị chướng ngại, bị cảm thọ, bị tê thì phải an trú thân. Đó thì các con thấy ông Phật, ông chuẩn bị cho chúng ta các cái phương pháp nhiếp. Thì mấy con nhớ, khi mà mấy con tu thì mấy con an tịnh tâm được rồi, để mấy con kéo dài.

Hoặc tới có lúc, bây giờ nó ba mươi phút mà nó không có cảm thọ gì hết thì nó an tịnh, tức là nó vượt qua luôn. Thì mình khỏi cần: “An tịnh thân hành”. Mà nếu mà thấy nó trong ba mươi phút, mà mới hai mươi phút đã bị tê, đã bị nhức đau rồi, thì tác ý câu đó, thì mấy con sẽ hết. Phải không? Bởi vì, nó là cái phương pháp nhiếp tâm và an trú để đẩy lui cảm thọ, bệnh tật ở trên thân được mà. Thì cấm gì mà phải tê chân?

Cái đau mà co cái chân, hai chân tréo lên mà đau, mà lại đẩy lui không được sao? Cái bệnh, bây giờ như mình nhức đầu, như mình đau bụng là tất cả những cái đó là cái bệnh rồi. Mà nó còn đẩy ra được, thì huống hồ là cái thứ đau giả. Mà co chân lên đau như vậy, đau giả, chớ đâu phải đau thật. Còn cái kia như mình nhức đầu là đau thật. Đau do cái thân của mình, nó bị ảnh hưởng như thế nào đó, nó mới đau cái đầu, thì đó là đau thật. Còn cái này nó có đau đâu? Tại tui ngồi, tui co một hơi nó đau, thì cái này nó đau giả. Tui thả chân ra, nó hết đau. Cho nên vì vậy, tui biết đó là cái đau giả của nó thôi. Vì vậy mà, cái đau giả thì cái câu tác ý chúng ta sẽ hiệu quả đó. Ông Phật ổng chuẩn bị cho chúng ta đầy đủ những cái phương pháp để chúng ta còn có tập. Để gì? Để chúng ta tiến tới được Tứ Niệm Xứ, chúng ta đi vào đó, để đạt được cái chân lý, để làm chủ sự sống chết. Cái mục đích của đạo Phật mấy con.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

414- CÁCH THỨC ĐỐI TRỊ BỆNH TẬT

  414- CÁCH THỨC ĐỐI TRỊ BỆNH TẬT (59:10)  Phật tử 1:  Dạ thưa còn một câu hỏi nữa, do bà, coi như là cái này của Từ Tâm Tịnh. Thưa Từ Tâm T...