390- PHÁP AN TRÚ TÂM
(17:46) Trưởng
lão: Bắt đầu mấy con tập an trú. Vào cái pháp an trú thì mấy con tác ý
một lần mà thôi. Phải không? Bây giờ mấy con biết, các con để ý cái đồng hồ trước
mặt. Các con để cái khoảng thời gian đó bằng cái đồng hồ, nó chính xác. Do đó,
các con tác ý: “An tịnh tâm hành”. Bởi vì cái mục đích của các con
là làm cho cái tâm nó thanh tịnh trước.
Các
con: “An tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết
tôi thở ra”. Rồi mấy con hít vô, thở ra, hít vô, không tác ý nữa. Bởi vì
không tác ý thì nó không động. Nó không động thì cái tâm nó mới an được. Con hiểu
không? Và do đó, cứ chỉ nương vào hơi thở, hít vô thở ra nhẹ nhẹ lướt hơi thở
bình thường, đừng dài mà cũng đừng ngắn.
Bởi vì Đức
Phật dạy có ba giai đoạn tu tập. Giai đoạn thứ nhất là hơi thở bình thường, hít
vô tôi biết tôi hít vô, thở ra. Giai đoạn thứ hai là hít vô dài, thở ra dài.
Giai đoạn thứ ba là hít vô ngắn, thở ra ngắn. Nhưng bây giờ, mình chưa có tập tới
hai cái giai đoạn này, mà chỉ có nhiếp tâm được bình thường thôi.
Do đó khi mà
tập, khi mà các con tập tác ý một lần, rồi bắt đầu mình tu một phút an trú. Thì
cứ hít vô, thở ra cho đến khi thấy cái kim đúng một phút, xả nghỉ. Không có niệm,
không có hôn trầm gì, trong khi mình chỉ biết có cái hơi thở duy nhất, đó là an
trú được trong một phút. Con hiểu không?
Rồi bắt đầu
được một phút rồi, mình thấy như vậy là nó không có niệm, thì mình tăng lên hai
phút. Do đó thì mình tác ý: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết
tôi thở ra”. Rồi bắt đầu mấy con hít vô, thở ra. Cho đến đúng hai phút
không có niệm là mấy con tăng lên ba phút. Không có niệm, tăng lên bốn phút.
Cũng như hồi mấy con nhiếp tâm, nhưng kia tác ý từng hơi thở.
Còn cái này
chỉ tác ý lần đầu và kéo dài suốt năm phút. Không có niệm, tăng lên nữa. Tăng
lên đến khi mà có niệm thì mấy con dừng lại. Hay hoặc có hôn trầm thì ngưng lại
chỗ đó, để tập cái khoảng thời gian này cho nhuần nhuyễn. Mà khi tập nhuần nhuyễn
rồi thì mấy con mới tăng lên được, chứ chưa nhuần nhuyễn thì không nên tăng.
Mấy con tập
một tuần. Sau một tuần năm phút này, mấy con lên sáu phút, bảy phút, tám phút,
rồi mười phút. Nhiếp được, mấy con cứ tăng dần dần. Nhiếp được, mấy con tăng.
Tăng đến khi mà nó có niệm thì mấy con dừng lại chỗ đó, chỗ có niệm đó. Lấy cái
thời gian chỗ có niệm đó, mấy con tập, tập cho nhuần nhuyễn. Tập nhuần nhuyễn rồi,
mấy con (nghe không rõ) suốt ba mươi phút an trú.
(20:16) Khi
mà an trú xong rồi, khi mà suốt ba mươi phút trong một tuần lễ, lúc nào mấy con
tu tập, mấy con cũng an trú được. Tác ý một lần rồi hít thở cho đến ba mươi
phút. Nếu không có một niệm, không hôn trầm gì hết, tỉnh táo, rất rõ ràng dễ
dàng. Thời nào; buổi sáng; buổi trưa; buổi chiều; buổi tối; buổi khuya; lúc nào
cũng tốt như vậy hết thì bắt đầu mấy con gọi điện thoại liền: “Bây giờ,
con tu được như vậy rồi, thì bắt đầu bây giờ con tu như thế nào ở trên Tứ Niệm
Xứ?”. Thì chừng đó, Thầy mới bày cách thức để các con ở trên cái trạng thái
an trú đó đó, ở trên Tứ Niệm Xứ phải như thế nào, để rồi mới tăng cái thời gian
đến từ một giờ, hai giờ, ba giờ, bốn giờ, năm giờ, sáu giờ. Các con hiểu chưa?
Còn bây giờ
dạy thì mấy con nghe chơi, chứ còn mấy con chưa có đạt được cái chỗ mà an trú
này thì đâu có trèo lên Tứ Niệm Xứ. Con hiểu không? Cho nên, phải đạt được từ
cái chỗ nhiếp tâm mà kết quả được thì mấy con trở về an trú. Cũng như cái khoảng
các con nhiếp tâm vậy, cứ từ một phút mà đi lên. Các con hiểu cái chỗ Thầy muốn
nói?
Cho nên cái
chỗ mà nhiếp tâm thì tác ý. Mỗi hơi thở là tác ý, một câu tác ý. Còn an trú thì
chỉ một lần tác ý rồi hít thở, chớ không có tác ý nữa. Mình phân biệt được hai
cái pháp nhiếp tâm và an trú, nó không giống nhau đâu. Có phải không? Chớ không
phải lúc nào an trú với nhiếp tâm nó cũng có một cái biết hơi thở ra vô thì như
vậy sai, không đúng. Không đúng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét