389- PHÁP NHIẾP TÂM
(14:22) Trưởng
lão: Như hồi nãy, Thầy nói tu một phút tùy đặc tướng. Nãy Thầy có nói
về đặc tướng. Con có thể tu một phút hoặc nhiều con có thể tu năm phút. Con hiểu
không? Con có thể tu mười phút. Nó khác nhau. Bởi vì đặc tướng mỗi người có cái
sự nhiếp tâm. Người nhiếp tâm có một phút, mà còn đôi khi còn có niệm khởi. Người
nhiếp tâm năm phút mà đôi khi không niệm khởi. Con hiểu không? Đó, cái đặc tướng
riêng của mỗi người.
Thì khi mà
chúng ta thử, chúng ta xem coi, thử coi mình tu một phút hay là năm phút. Thì
trong khi đó mấy con thử, mấy con nhiếp tâm. Thì bắt đầu nhiếp tâm, thì mấy con
thấy dùng cái phương pháp nhiếp tâm, chứ không phải bỏ phương pháp nhiếp tâm.
Có phương pháp dẫn tâm hẳn hòi. Thì các con đơn giản. Nhiếp thì các con phải
nhiếp để cho nó kết quả cụ thể, rõ ràng bằng ý thức chúng ta tác ý.
Bởi vì, đề mục
của Định Hơi Thở đức Phật mỗi đề mục mình tu cách nào thì đức Phật đã cho chúng
ta cái câu tác ý. Như cái đề mục hơi thở để nhiếp tâm thì đức Phật dạy: “Hít
vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”. Rồi bắt đầu hít vô, thở
ra. Là đó là một hơi thở mình đã tác ý. Rồi tác ý lần thứ hai: “Hít vô
tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra” rồi hít vô, thở ra. Rồi
tác ý một lần nữa: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở
ra”, rồi hít vô. Rồi tác ý nữa. Cho đến mình tu một phút là nhìn một phút.
Thật sự ra,
vừa tác ý vừa hít thở vậy thì là không có niệm. Mà không có niệm, thì mình thấy
khả năng mình có thể tăng hai phút. Thì bắt đầu đó, mình dò lần để coi cái chỗ
nào, đến cái mức độ nào mà mình đứng lại để mình tập cho nó nhuần nhuyễn, thì bắt
đầu lên hai phút. Mà hai phút, mình cũng vừa tác ý vừa hít thở, vừa tác ý vừa
hít thở. Cho đến khi hai phút, mình thấy hoàn toàn mình không có niệm gì hết.
Không có hôn trầm, thùy miên gì xen vô đây, thì mình tăng lên ba phút. Tăng lên
ba phút được rồi, mình thấy được rồi, thì mình ngồi lên bốn phút. Bốn phút được
rồi, mình tăng lên năm phút.
Mình tới năm
phút. Tới năm phút này, bắt đầu mình rõ ràng nó có niệm xẹt. Thì mình dừng lại
chỗ năm phút có niệm xẹt đó. Bắt đầu tu năm phút, tu năm phút nữa. Do đó, mấy
con tập cho nhuần nhuyễn cho đến khi năm phút hoàn toàn không có hôn trầm,
không có niệm xẹt vào, do cái pháp Như Lý Tác Ý dẫn từng hơi thở. Rồi tu trong
một tuần lễ, tu trong một tuần lễ trong năm phút.
Tuần thứ
hai, mấy con tăng lên, tăng lên. Bắt đầu, mấy con tăng lên. Từ năm phút, mấy
con tăng lên sáu phút. Mà tăng lên sáu phút, thấy bởi vì nó nhuần nhuyễn rồi.
Tăng lên sáu phút thấy dễ dàng quá; các con tăng lên bảy phút; tăng lên tám
phút; tăng lên chín phút; tăng lên mười phút. Đạt được mười phút mà không có niệm
thì các con lần lượt tăng lên nữa. Tăng lên cho đến khi đúng ba mươi phút, mà
không có niệm thì đó là mấy con đã, đã nhiếp tâm được rồi trong pháp.
(17:12) Hễ
cứ mình tăng lên, mà hễ tăng lên tới cái chỗ đó, mà thấy có niệm xẹt ra thì dừng
lại. Bắt đầu tới đó tu một tuần lễ nữa thì hãy tăng lên. Tăng lên cho đến khi
ba mươi phút, dừng lại. Thì chúng ta bắt đầu trở qua một cái pháp an trú tâm,
an trú tâm.
Đó, thì do
coi như nhiếp tâm được ba mươi phút rồi bằng cái phương pháp Như Lý Tác Ý. Tu từng
phút trở lên cho đến khi đến ba mươi phút hoàn toàn không có niệm, không có hôn
trầm, không có vọng tưởng tuôn trào thì mấy con xả cái pháp này không nhiếp nữa,
mà lại pháp an trú.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét