392- TU TỨ NIỆM XỨ LÀM CHỦ BỆNH
*Trưởng lão*: Đấy
mục đích ở đây nó khác, nó không có ức chế, con hiểu không? Cho nên vì vậy đó,
mình không có dùng pháp để ức chế tâm, mà mình dùng pháp để xả.
Như bây giờ,
thân con đau, là ác pháp chứ gì? Ác pháp cái thân nó bệnh chứ gì? Thì người ta
dùng Tứ Niệm Xứ người ta đẩy lui cái ác pháp đó ra, thân không bệnh đau. Cho
nên cái người tu theo đạo Phật, người ta làm chủ được bệnh.
Cho nên
trong kinh Niết Bàn, đức Phật đau bệnh gần như chết. Đức Phật giữ tâm tỉnh,
Chánh Niệm Tỉnh Giác, không có để cho nó dao động ở trên cái đau. Đức Phật giữ
tâm Chánh Niệm Tỉnh Giác, tác ý đuổi bệnh ra đi liền, bệnh hết đau. Con thấy
trong cái đọc kinh Niết Bàn, con thấy rõ ràng chứ đâu phải đức Phật mà
nói "Ta đau lưng rồi để nằm chịu đau lưng đâu’’. Cho nên
người ta hiểu sai. Đau thì mặc đau, mình cứ đừng có động tâm đến nó. Không! Đẩy
lui ra chứ không có để đau. Cho nên đức Phật (vẫn đi) như thường, đau gần chết,
nhưng mà đẩy lui bệnh, hết bệnh rồi đi. Nhưng mà cái thân mình là thân cằn cỗi
mà, nó sẽ già mà, nó sẽ bệnh chứ sao. Nhưng mà cuối cùng thì vẫn đi hết, con thấy
không? Cho nên đến khi mà đức Phật nhập Niết Bàn, đức Phật dùng cái Tứ Thiền mà
tịnh chỉ hơi thở. Chỉ nhập Tứ Thiền mới tịnh chỉ hơi thở thôi. Khi hơi thở
ngưng thì Ngài mới xả cái trạng thái Tứ Thiền, mới nhập vào Niết Bàn, mới bỏ
báo thân, có đúng không? Nó là cách thức của người ta vậy, cho nên nó đâu có
cái mơ hồ đâu, nó rất là thực tế.
Đó, cho nên
trong khi đó Thầy dạy đó, thì con về tập kỹ những điều này. Nó có hai pháp. Một
cái pháp đi kinh hành 20 bước, rồi đứng lại hít thở.
Sau này Thầy
sẽ, khi mà tu thuần rồi Thầy sẽ thay đổi liền, tức là ngồi xuống chứ không có
được đi nữa. Mà sau khi mà đúng, con tu đúng hai giờ đồng hồ trên cái bước đi
mà 2 giờ đồng hồ, thì không tu pháp này nữa, đủ rồi. Thầy dạy cái pháp khác. Nó
có nhiều pháp, 37 phẩm trợ đạo người ta chứ đâu phải một pháp, con hiểu không?
37 phẩm, 37 pháp tu của người ta trong đó. Cho nên mình tu pháp này rồi, thì tức
là mình đạt được cái chất lượng, cái kết quả của pháp này, thì tiếp tục tới cái
pháp khác để cho mình tiếp tục mình tu tới. Còn cái kết quả của pháp này chưa
được, mà tu cái pháp tới là tu không được, mình tu không vô đâu. Con chưa có
phá hôn trầm thùy miên mà con ngồi con tu, thì con bị hôn trầm thùy miên không
có thế nào mà chạy đâu khỏi nó. Nó chưa đổ ra, mà nó đổ ra rồi sẽ biết. Nó đổ
ra thì mình thắng không nổi.
(02:05) Cho
nên bây giờ đó, thì con nhớ tập luyện những cái này đi, rồi do đó nó đầy đủ liền.
Khi mà con thấy khi mà đứng lên ngồi xuống, mà đi 20 bước ngồi lên ngồi xuống
nhọc nhằn lắm. Mà nó nhọc nhằn mà mình ráng mình tu 1 giờ, 2 giờ, thì cái sự
ráng của mình nó là cái nghị lực. Con hiểu chỗ Thầy muốn nói không? Chứ đâu có
cái gì khác hơn. Cho nên mình cố gắng mình tu cho được, đúng tới giờ đó mình
nghỉ, mà chưa tới giờ nhất định là chết bỏ, không nghỉ. Đó là cái nghị lực mấy
con, rèn luyện nghị lực.
Mà trong khi
đó rồi Chánh Niệm tỉnh giác nữa, con thấy không? Nó có lợi 2 phần, 1 phần để
rèn luyện nghị lực, 1 phần là Chánh Niệm Tỉnh Giác. Nhờ Chánh Niệm tỉnh giác
đó, mà chúng ta tu tập sau này nó rất dễ dàng.
Cho nên an
trú nhiếp tâm, an trú được rồi thì mới đẩy lui được bệnh. Còn mình nhiếp tâm
chưa được, an trú chưa được thì (không có) đẩy lui được bệnh.
Bây giờ thân
Thầy cái đầu nhức này, mà nhức thì nó làm sao nó an được, phải không? Cho nên
Thầy biết cách, bởi vì Thầy có tập rồi. Thầy nhiếp tâm trong hơi thở đi. Thì Thầy
an trú được trong hơi thở, cho nên Thầy nhắc: "An tịnh thân hành tôi biết
tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết…", Thầy nhắc nó, cái thân
của Thầy nó an ổn liền tức khắc, mà nó an ổn liền tức khắc thì cái đau trên đầu
Thầy còn không? Đâu còn.
(03:11) Cho
nên pháp Phật nó hay vậy đó. Đó nó như vậy, mà tu đúng thì con làm chủ được bệnh
đó, con khỏi cần đi bác sĩ, khỏi cần đi nhà thương đâu! Chứ không phải lúc nào
cũng uống thuốc, lúc nào cũng bác sĩ trị kềm cái thân mình. Người tu theo Phật
mà, làm chủ bốn chỗ sanh già bệnh chết. Tại sao không làm chủ được mà (gọi là)
theo Phật? Phải hiểu như vậy. Cho nên các con về đây là Thầy dạy các con, là
các con sẽ làm chủ được sự sống chết của các con. Mục đích của đạo Phật là đạt
được chỗ đó thôi! Bởi vì đức Phật ra đời là nhằm để giải quyết cái sự đau khổ của
chúng sanh là giải quyết bốn sự đau khổ này “sanh, già, bệnh, chết’’. Đó, nó là
cái mục đích rõ ràng mà.
(03:44) Mà
ở đây Thầy dạy mọi người ở đây ý, thật sự ra họ làm chủ được bệnh á. Mặc dù là
họ chưa có hoàn tất được, nhưng mà họ vẫn đẩy được bệnh, bởi vì nó ở trên pháp
Tứ Niệm Xứ rồi. Họ đẩy được bệnh đó là họ ở trên pháp Tứ Niệm Xứ. Còn người ta ở
Tứ Thần Túc á, tức là Tứ Như Ý Túc ý. Nếu mà có Tứ Như Ý Túc rồi thì không cần ở
trên Tứ Niệm Xứ nữa đâu, mà người ta chỉ cần người ta tác ý ra. Dục Như Ý Túc
mình, muốn không đau là không đau. Thấy cái lực của nó là như vậy đó. Cái lực của
cái thân chúng ta, cái lực của tâm chúng ta nó mạnh như vậy đó, kêu là Thần
túc. Tứ Thần Túc thông á, tức là Tứ Như Ý Túc ý. Cho nên ráng tu.
Bây giờ con
về con tập tu đi. Đừng có tu cái gì hết. Thầy dạy sao tu vậy, Thầy dẫn dắt từ từ
đi tới. Chứ còn tu khác thì thôi Thầy chịu đấy. Nhớ chưa? Cái gì mà con tu từ
lâu tới giờ, con bỏ hết đi. Rồi con sẽ ở đây sống một đời sống giới, ăn ngày một
bữa, phải không? Rồi có cái tâm trạng gì, có cái gì thì con trình cho Thầy, Thầy
sẽ sử dụng các pháp. Thầy sẽ dạy cho con cách thức con tác ý, con sẽ đuổi những
cái chướng ngại đó, chướng ngại đó để làm cho con, thân tâm của con nó rất an ổn
để mà con tiến tu. Chứ không khéo nó làm chướng ngại thì con tu khó lắm.
(04:55) Phật
tử: Con kính bạch Thầy, con là Nguyên Tánh. Ở cái tổ Bát Quan Trai Hà Tĩnh,
nghệ An. Hôm nay con được nhân duyên gặp Thầy lần thứ 5 và cùng với cháu là Trần
Văn Liệu ở chỗ khác về, thì cháu cho con đi máy bay vào đây để được gặp Thầy.
Thì con cũng có thời gian có hạn, mai, sáng mai con phải về. Thì hôm nay con
cũng xin Thầy để giúp con một cái phần, 1 số vướng, con mắc mớ trong cái tu tập.
Con thì con cũng nắm được qua loa rồi nhưng mà cái số Phật tử Nghệ An, hà Tĩnh,
họ vẫn còn, họ muốn, chưa theo chánh pháp, cho nên họ không biết cái pháp tu,
cho nên là họ hầu như bệnh tật. Đó thì ngay bản thân của bác đây cũng thế, vào
đây là vì giữ giới chưa thanh tịnh cho nên là bị cái bệnh ho, hen suyễn các thứ
rất là nhiều.
Cho nên những
cái đó mà con biết rằng, con có dặn là sau khi con phát nguyện giữ đúng giới,
giữ đúng giới thanh tịnh ăn một ngọ thì con lành được cái số bệnh, mà con kể với
bạn con làm bí thư tỉnh ủy đó. Thì hôm nay con chỉ báo với Thầy là sau khi con
phụ trách cái tổ này á, thì con phải đi nhiều nói nhiều, cho nên cái giới của
con bị, rõ ràng con bị phạm. Nhưng mà con trước tiên con xin sám hối Thầy. Để
con nay con xin phép, để sau này có ai mà lên phụ trách tổ, thì để con xin phép
về tại cốc để con tu tại gia. Để con tu, có gì con dẹp (Con đỡ đi lại, con lớn
tuổi rồi) Cho phép con, để con giải thoát là vì tuổi con thì yếu, mà con thì
thương binh nặng nên có những điều như thế.
Thì hôm nay
con cũng sám hối Thầy, thì từ ngày con đi thì biết rằng là Thầy dạy là tịnh chỉ
ngôn ngữ, cho nên con hay nói, thì con cũng thấy là không phải do con nói bởi
vì cái bản ngã, do vì con muốn mọi người được như con. Cho nên con xin phương
pháp Thầy và đặc biệt là con tính hay là có tính hay quên, hay quên nhiều và
hôn trầm nó phát mạnh, thời gian trước thì không có hôn trầm nhiều, mà giờ thì
con biết có lẽ là do con phạm giới nên hôn trầm. Thì xin Thầy chỉ dạy cái pháp
hôm qua cho anh em chúng con là vì hôm qua con lỡ lơ đễnh tại con không bấm cái
nút, con quên con không bấm cái nút ghi, cho nên là đài nó không phát, tại vì
nó (Trưởng lão: Nó không thu vô) nó không thu vô. Thầy nói lại.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét