305- PHƯƠNG PHÁP TRỊ VÀ NGỪA BỆNH
(25:55) Nhưng
mà chúng ta thấy bây giờ ở trên thân của chúng ta nè nó đau nhức, đó là bệnh rồi.
Thì nó cũng có cái phương pháp để mà đối trị đẩy lui cái bệnh đó ra. Nó cũng có
phương pháp chứ đâu phải không. Các con, bây giờ đau nhức cái đầu này nè, mấy
con nói: “Thọ là vô thường, cái đầu đau này đi đi. Ở đây là cái thân
không có đau bệnh nha!” Con chỉ nói vậy thôi chứ con làm gì nó được.
Con uống thuốc, uống gì đâu mà nó hết đau đầu. Nhưng mà con nói vậy thì con bảo: “An
tịnh thân hành”. An tịnh là cái thân của mấy con đó. Nó yên tịnh, nó an ổn,
không có nhức nhối nữa. “An tịnh thân hành, tôi biết tôi hít vô. An tịnh
thân hành, tôi biết tôi thở ra”, rồi mấy con hít vô thở ra 5 hơi thở. Rồi lại
tác ý nữa, cứ hít vô thở ra. Cứ chú ý ở trong cái câu tác ý, rồi chú ý trong
hơi thở, rồi tác ý, rồi trong hơi thở. Cứ tập như vậy ba mươi phút sau, cái đầu
mấy con hết đau.
Tại vì mấy
con chú ý ở trong trong cái hơi thở với câu tác ý của mấy con, mấy con không có
lưu ý gì cái nhức đầu của mấy con nữa. Các con hiểu không? Thì khi mà các con cảm
thấy như đầu mình không còn đau nữa thì mấy con xả ra, mấy con không tập nữa,
thì mấy con thấy nó hết đau rồi. Còn lúc bấy giờ mấy con đang thấy, còn mình
đang tác ý, mình đang hít thở mà còn nghe nhức là nó chưa hết. Mà cứ bền đi, bền
chí đi, cứ tác ý rồi hít thở, tác ý rồi hít thở. Đừng có lưu ý, một hơi nó quen
rồi cái bắt đầu nó an trú trong hơi thở nó quên cái đau rồi. Mà nó quên cái đau
thì con dừng lại, thì hết đau. Nó quên rồi, mà nó quên là nó hết đau. Nghĩa là
bây giờ con không thấy nó nhức nữa thì con xả ra, con không tu nữa thì nó không
còn đau nữa, không còn. Các con thấy nó đơn giản ghê gớm lắm. Phật pháp nó hay
vậy đó. Đó là con đang đau.
Còn bây giờ
con biết là cái thân mình bữa nay không đau chứ ngày mai đau. Con sẽ tác ý nó
không đau. Hàng ngày con chỉ tác ý một câu này rồi con tập, nó sẽ không có xảy
ra bệnh tật gì hết: “An tịnh thân hành, tôi biết tôi hít vô. An tịnh
thân hành, tôi biết tôi thở ra”. Mấy con cứ tập hít vô thở ra, hít vô
thở ra như vậy. Cứ 5 hơi thở rồi lại tác ý, 5 hơi thở tác ý, ít có khi bệnh nào
xảy ra trên thân con. Đức Phật đã nói: “Có như lý tác ý lậu hoặc chưa
sanh sẽ không sanh, mà đã sanh thì bị diệt”. Hễ nó có thì nó bị diệt, mà nó
không có cái đau đớn gì trong thân thì nó không bao giờ sanh ra, câu đức Phật dạy
mà.
(28:15) Cho
nên vì vậy mà sự siêng năng của mấy con, mấy con tập luyện nó giúp đỡ cho mấy
con rất lớn. Mà một ngày một đêm mấy con chỉ có tu tập buổi tối. Thay vì mọi
người trong nhà người ta đi xem ti vi rồi, thì mình bỏ cái giờ đó ra ba mươi
phút thôi rồi mình tập. Rồi khuya dậy, mình không ngủ được thì mình dậy, mình
ngồi dậy, mình tập ba mươi phút thôi. Mà ngày nào, đêm nào mình cũng dành cho
mình cái thời gian như vậy thì trong vòng một tháng hay đến ba tháng mấy con sẽ
thấy cái cơ thể mà nó bệnh đau thì mấy con thấy nó khổ. Là mấy con đi nhà
thương thì phải có người thân chăm nuôi, nó phải hai người, ít tệ nào hai người
chứ đâu có ít được. Còn mấy con nằm ở nhà thì phải rước bác sĩ này kia, rồi
chăm sóc, rồi phải nấu cơm nấu cháo, rồi cho mấy con ăn nữa. Cho nên mấy con bệnh
đau là một cái nỗi khổ, không phải riêng mấy con mà còn người thân của mình nữa.
Còn bây giờ
mấy con có đau bệnh, mấy con nằm nghỉ vậy thôi. Ở trong nhà cũng chưa biết. Con
cũng chẳng nói cho ai biết con nhức đầu hay đau bụng gì hết, hay hoặc đau một
cái thứ bệnh gì. Các con chỉ dùng câu tác ý mấy con đẩy lui. Chừng con nói lại
cho người thân ở trong nhà: “Hồi nãy tôi nhức đầu quá trời, tôi nằm tôi
đẩy nó hết”. Bây giờ cái chừng bà nói cái: “Trời ơi! Sao ông
không, hay hoặc là bác, hay là chú, hay là ba đau bệnh mà không cho con biết gì
hết?”. Nói: “Cần gì phải biết? Ba đuổi nó đi rồi, đâu còn gì nữa
đâu. Mà ba nói cho mấy con nghe đó là cái phương pháp. Chứ bây giờ ba nói cho
các con nghe, biết rằng ba đang bệnh thì mấy con lo. Mà mấy con có chịu thay thế
cái bệnh cho ba được đâu? Ba phải tự cứu ba”. Phải không? Mấy con thấy
không? Cho nên vấn đề đau bệnh thì chỉ có cái người đau bệnh chịu khổ đó thôi.
Còn cái người kia thì chỉ lo lắng. Lo lắng sợ đau đây rồi nó sẽ chết, mất cha mất
mẹ thì nó đau khổ, cho nên lo lắng rồi chạy bác sĩ này kia. Còn cái đau bệnh nhức
nhối thì cái người bệnh đó phải chịu toàn bộ. Cái điều đó không ai thay thế cái
đau nhức đó cho mình.
(30:13) Nhưng
đạo Phật lại giúp chúng ta làm chủ được bằng cái phương pháp đàng hoàng. Có bệnh
thì đuổi bệnh, mà không bệnh thì thôi. Mà không bệnh lại là có ngừa bệnh. Cứ
hàng ngày mình tác ý bảo cái thân này an ổn thì nó đâu có bệnh nữa. Cho nên cái
người mà người ta nhiếp tâm vô trong cái trạng thái tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự. Ngày ngày người ta ở trong đó, người ta ít có bệnh lắm mấy con,
như Thầy bây giờ đâu có bệnh. Các con thấy, không có bao giờ mà Thầy uống viên
thuốc bổ hay hoặc uống viên gì. Ai cho thì cám ơn gì chứ sự thật ra thầy không
có uống mấy con. Ăn ngày một bữa đủ sống rồi. Tự cái cơ thể nó tiết ra
đủ cái chất bổ để nuôi thân nó. Mà giờ nó không bệnh. Khi nào người ta
chết, người ta phải bệnh mà chết. Còn bây giờ mình không bệnh thì nó làm sao nó
chết.
Cho nên bây
giờ chỉ cần Thầy muốn chết là nó phải chết, các con thấy không? Cần nó muốn chết
thì nó chết. Mà giờ nó đâu có bệnh đâu mà nó còn làm sao nó chết được? Cho nên
Thầy mới ra lệnh: “Tịnh chỉ hơi thở, nhập Tứ Thiền” thì lúc
bây giờ nó có cái phương pháp mà, nó sẽ vào Tứ Thiền, nó tịnh chỉ hơi thở. Từ
đó Thầy mới ra khỏi Tứ Thiền mà Thầy vào trạng thái bất động, tâm thanh thản,
an lạc, vô sự của Thầy, thì lúc bấy giờ thân của Thầy nó lạnh ngắt. Còn hồi Thầy
vào Tứ Thiền thì hơi thở không thở nhưng mà thân Thầy còn nóng. Còn cái nhiệt của
nó còn nóng, cho nên nó còn giữ cái thân ở trong định. Nó không thở, coi như nó
chết mà nó còn nóng. Cho nên nó khi mà xuất thiền ra thì cái người đó sống lại
như thường.
Còn bây giờ
Thầy xuất ra khỏi cái trạng thái tứ thiền, Thầy vào cái trạng thái bất động của
Thầy thì coi như cái thân lạnh ngắt hết. Cho nên bây giờ là người ta sẽ đem
chôn hoặc người ta đem thiêu. Có tự tại không mấy con? Mấy con thấy không? Cuộc
sống như Thầy bây giờ thấy nó khỏe vô cùng, muốn chết thì chết, muốn sống thì sống,
chớ không phải đợi bệnh đau rồi mới chết.
(32:00) Ở
trên đời này người nào cũng phải bệnh đau rồi chết, chớ ít có người nào mà
không bệnh đau mà chết. Bây giờ có một người chết rất tốt. Họ ít ra họ cũng bị
cảm sốt hay hoặc một cái gì thình lình, họ nằm họ ngủ rồi ngủ quên. Tức là họ
ngủ, ngủ luôn, không phải có nghĩa ngủ luôn đâu. Trong khoảng thời gian họ chết,
họ rất đau khổ mấy con, chứ chưa hẳn đó đã là biết. Nhưng mà mình thức dậy mình
thấy nằm cứng ngắc đó rồi mình cho rằng chết tốt. Chứ sự thật trong cái giai đoạn
mà một tiếng, hai tiếng cho đến ba bốn tiếng đồng hồ mà chết cái người đó rất
là khổ mấy con, rất là khổ. Nghĩa là người nào chết cũng khổ hết, không có người
nào mà thoát khổ. Trừ ra có những người có thiền định là không khổ, nghĩa là nhập
Tứ Thiền là không khổ.
Bởi vì trạng
thái Tứ Thiền là trạng thái rất là an lạc, hơi thở ngưng rất là an lạc. Còn cái
kia nó lên nó chận, cái kia nó đứt mạch máu não, nó không hoạt động được. Những
người đó phải chết thôi, chết trong một cái đau khổ, một cái ghê gớm. Trong những
cái phút đó là những phút quá ngắn. Nhưng mà người đó chết không thể nào mà nói
ra được gì nữa hết. Đó là cái hệ thần kinh của họ đã bị, đã bị một cái sốc gì
đó, đã bị một cái gì đó mà nó dừng thình lình họ. Cho nên điều này làm cho
chúng ta không biết, tưởng là cái người này ngủ, ngủ luôn chứ không phải đâu.
Trong giờ phút mà họ chết là họ rất là đau khổ. Họ không còn thể báo cho ai được
hết mà họ đang lăn lộn trên sự đau khổ rồi mới chết mấy con.
Cái thân
chúng ta chết không phải dễ đâu. Nó đương mạnh say sảy vầy, như mấy con bây giờ
đi tới đi lui vậy được, mà giờ nó nằm xuống chết, nó không phải dễ đâu. Trong
người nhà, mọi người nhà đều ngủ quên hết thì lúc bấy giờ cái hệ mà bộ óc của mấy
con nó chỉ cần nó không hoạt động một cái là mấy con thấy cả cơ thể của mấy con
run lên bần bật hết, rồi nó mới chịu chết. Chứ nó không phải khi không mà nó chết
dễ đâu. Đó là một cái điều kiện rất là thiết thực, rất là cụ thể nó không thể
nào mà sai được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét