306- AI CŨNG LÀM CHỦ ĐƯỢC BỆNH
(11:34) Phật
tử: Bây giờ người đang sống ngoài đời mà nhiều phiền não nhất là đau bệnh,
mà mình làm chủ được là mình giải thoát rồi.
Trưởng
lão: Thầy nói nếu
mà mình tu tập ờ mấy con.Thầy nói nếu mà mình tu tập, mình làm chủ được bệnh,
thì cái bệnh viện Chợ Rẫy nó không có cái số tiền đó mấy con. Cho người làm từ
thiện lớn lắm, nhiều lắm à. Mà tiếc vì cái phương pháp của Phật nó không được
phổ biến cho rộng. Ai cũng biết hết, thì không có ai…
[Mấy con
ngồi ghế đi!]
Ai cũng làm
chủ được mấy con. Ai cũng làm chủ được bệnh mấy con. Thì Thầy thấy cái số tiền
đó mà dành đi để cho những người bất hạnh trong xã hội thì lợi ích lắm, rất lợi
ích. Nhưng mà làm sao phổ biến bây giờ? Người ta cứ đau bệnh, cứ chạy đi bệnh
viện, không biết cách thức để mà đuổi bệnh. Mà trong khi mỗi người có nhiều người
đến với Thầy, những người mà nhiệt tâm họ làm chủ được bệnh. Mặc dù cư sĩ như mấy
con đó, chứ không phải là tu sĩ đâu, mà đuổi bệnh. Nhưng mà những người cũng đến
nghe rồi, về cũng tác ý một hai câu rồi thôi. Mấy người đó không có quyết tâm.
Phật tử: Mình ở xa không có điều kiện đến
thì mình có thể học qua kinh sách… ?
Trưởng
lão: Thầy biết
rất rõ cách thức để mà tụ tập đó. Từ cái giới luật để mình giữ gìn những cái
thiện pháp, để cho cái đời sống của mình trong cái thiện pháp đó. Rồi mình tập
những cái pháp đó làm chủ mà đem lại kết quả rất tốt. Mình chỉ ra công thôi nên
nó cũng không có tốn hao cái gì nhiều, mà kết quả thiệt. Thầy tiếc… Thầy tiếc
sao cái pháp của Phật như vậy mà mọi người lại tu tập không nhiệt tâm, quá uổng!
Có nhiều Thầy
đến đây, Thầy nói thật sự Thầy đã nói cái nội quy ở trong Tu Viện, cái nơi như
thế này thì ăn ngày một bữa. Thế mà có quý thầy đi ra ngoài kia đón người ta
mua thêm đồ ăn. Đó là (mình chưa làm chủ). Cái ăn mình không làm chủ,
mình làm chủ cái gì nữa? Rồi ngủ, bảo là ôm cái pháp đi kinh hành, pháp Thân
Hành Niệm để phá cho sạch cái ngủ. Giờ ngủ cho nó ngủ, mà giờ thức thì phải thức,
chứ không được ngủ gà ngủ gật. Thế mà người nào cũng vậy. Thầy không đi kiểm
tra thì thôi, kiểm tra thì ngồi gục tới gục lui vầy.
Thầy bảo đừng
có ngồi! Đi! Đi thì làm sao ngủ? Mà không chịu đi. Lười biếng cách gì, Thầy nói
thiệt, quá tệ! Đã muốn đến đây làm chủ sự sống chết thì ít ra mình cũng phải
làm chủ cái ăn, cái ngủ trước cái đã. Mà khi làm chủ được cái ăn, cái ngủ rồi,
thì mình phải tập sống độc cư. Chứ độc cư nó cũng khó lắm, nó cô đơn, nó buồn
bã. Rồi mình sống được một mình rồi bắt đầu Thầy mới dạy pháp tu, có nhiêu đó
thôi à. Mà cái hạnh sống không được thì dạy pháp tu mất công.
(14:34) Bây
giờ Thầy dạy mấy con tu để làm chủ bệnh, mà Thầy bảo các con giữ gìn ăn ngày một
bữa đi. Mà có ăn được Thầy mới dạy, mà không ăn được Thầy đâu có dạy, phải
không? Nó phải đòi hỏi mấy con phải có một cái sự sống như thế nào? Người ta mới
dạy mới có hiệu quả cái pháp. Còn mấy con cũng như người ở ngoài đời vậy, ăn uống
lung tung vậy mà bây giờ bảo tu làm sao làm chủ. Nó đòi hỏi vậy đó mấy con.
Cho nên cái
pháp của Phật nó thực tế lắm mấy con, vào tu nó không có khó. Thầy nói, Thầy tu
rồi Thầy thấy nó quá dễ, làm chủ thì thấy hạnh phúc thật! Mà nó quá dễ, mà sao
mà quý vị cứ tu để cái tâm mình phóng dật chuyện này tới chuyện kia, dẹp hết xuống
đi! Các pháp đều vô thường, có cái nào mình chết mình mang theo đâu. Cả cái
thân của mình đây, mình chết cũng không giữ được nó đâu, phải không? Cũng đem
chôn xuống đất, thế mà tiếc cái gì đâu, mà không lo buông xuống để mà tu tập. Uổng
quá!
Mấy con giờ
nhà cao cửa rộng, tiền hàng vạn hàng tỷ, mấy con chết cũng không mang theo đồng
xu gì hết. Con cái có thương yêu gì đi nữa, chết rồi, cũng phải đành bỏ nó
thôi. Bây giờ, cha mẹ thương con mà con đau bệnh, cha mẹ cũng không thay thế
cái bệnh đó được. Mà nó chết cha mẹ có thương cách gì cũng không chết thế nó được.
Cũng như con cái có thương cha mẹ, cha mẹ đau cũng không đau thế được, mà chết
cũng không chết thế được. Vậy thì mình trong khi tu tập để làm chủ cái sự đau bệnh
này, cái sự chết này mà tại sao không nỗ lực? Quá uổng! Thầy nói quá uổng!
Biết Thầy rồi
mà tới giờ này mà chưa làm chủ thì Thầy thấy quá tệ! Ít ra Thầy nói chỉ trong
vòng sáu tháng thôi, đâu có lâu. Mấy con học để trở thành một ông bác sĩ nè, một
ông kiến trúc sư nè, một ông kỹ sư nè, một nhà khoa học, mấy con học bao nhiêu
năm? Hai mươi mấy năm trời. Còn cái này tu có sáu tháng à mà làm chủ sanh, già,
bệnh, chết. Sướng quá mà không chịu tu. Bỏ xuống hết, bỏ xuống hết! Vô đây Thầy
cho cái thất, ngày Thầy cho ăn bữa cơm. Thầy dạy bảo phải tu vậy vậy vậy, đừng
có nói chuyện với ai hết, độc cư, độc bộ, độc hành. Cứ vậy mà nỗ lực.
Hàng ngày,
ngồi đây cứ đầu mình khởi niệm, mình tác ý đuổi riết, đuổi riết cái nó trống rỗng
rang hết thanh tịnh. Nó đâu còn gì nữa. Tại vì nó vô mình đuổi, nó vô mình đuổi
à. Còn hễ nó buồn ngủ thì mình đi kinh hành, mình đi pháp Thân Hành Niệm, làm
sao nó buồn ngủ. Ai biểu ngồi đó gục. Đó thấy không? Có phương pháp hết mà chỉ
có sáu tháng là chứng, mà tại sao không ôm pháp mà đi. Trời đất ơi! Để phí chi
cái tuổi đời của mình quá chừng như thế này.
Mà trong khi
đó cái sự sống của mình rất quý, các con thấy ai cái sự sống cũng rất quý hết
à. Mà mình cứ đem sự sống của mình vào sự đau khổ: giận hờn, phiền não, đau nhức,
bệnh tật. Có phải là mình đem sự sống vào đau khổ? Còn bây giờ người ta có cái
phương pháp nè: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. An lạc đâu có
đau bệnh, thanh thản thì đâu có nghĩ ngợi gì mà phiền não, lo lắng, phải không?
Thì bây giờ cứ dẫn nó vô chỗ sung sướng nó ở.
(17:34) Vậy
thì cái người đó là cái người khôn, mới đem cái tâm của mình vào cái chỗ thảnh
thơi, bình an để mà ở trong chỗ đó. Mà tối ngày người ta cho cơm ăn. Chỉ có
mình đem cái tâm của mình, đem cái sự sống của mình vô cái chỗ mà nó không có
đau khổ.
Còn bây giờ
cứ đem vô chỗ giận hờn thì dễ quá mà. Ai nói nặng tiếng nói cái tức giận lên
thì đó đem vào chỗ giận. Rồi ngồi đây đem cái tâm mình vào chỗ đói, khởi bây giờ
phải ăn, phải uống, phải này kia. Đó! Mình đem cái sự ăn uống, bộ sướng lắm
sao? Nhai rồi nuốt, mà nuốt rồi nó có ra thứ gì? Có phải không? Có quý báu gì
mà cứ ngồi đó, mà chăm chú nghĩ đến ăn uống. Chi vậy?
Rồi ngủ! Trời
đất ơi nó buồn ngủ nó đi kiếm cái hốc nó chun nó ngồi nó ngủ. Ngủ bao giờ cho
nó đã? Mấy con cứ nghĩ đi, ngủ làm sao cho nó hết? Bởi vậy Thầy nói cái dục là
như cái túi không đáy. Cái lòng ham muốn của con người là cái túi không đáy. Ngủ
mà cho nó đã thèm mình thì không bao giờ hết. Mà bây giờ tham thì bao nhiêu tiền
cho đầy cũng không hết. Cái túi này bỏ không đầy, các con hiểu không?
Cho nên, dẹp
ba cái này xuống đi, nghe lời Thầy đi. Đem cái tâm, đem cái sự sống của mình
vào cái chỗ bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Chỗ đó là chỗ tâm vô lậu không
có còn đau khổ. Ở chỗ đó đi hạnh phúc vô cùng! Có nhiêu đó. Mà chết đi thì cũng
vào chỗ đó chứ không đi đâu hết. Chỗ đến, chỗ đi, chỗ ở của mình rõ ràng. Tại
sao mà chúng ta không chịu, không chịu vào cái chỗ hạnh phúc? Mà cứ đem cái
tâm, cái đời sống của chúng ta vào sự đau khổ không. Lo lắng, buồn phiền rồi lo
cho con, cho cái, này kia đủ thứ.
Bây giờ thí
dụ như mới lớn thì lên lo có vợ chồng. Vợ chồng bộ hạnh phúc à? Mới vài bữa thì
còn tùy thuận nhau, còn ngọt ngào nhau. Chứ ít bữa quen rồi cái cãi cọ chửi lộn
nhau, có hạnh phúc gì đâu? Thầy nói. Rồi sanh con đẻ cái ra, đâu phải sung sướng
đâu. Trời đất ơi! Sao mà khổ quá vậy mà lại ham? Các con thấy không? Đời sao khổ
quá mà tại sao không thấy? Mà cứ lao vô cái khổ, đem cái đời sống của mình vào
chỗ khổ mà cứ tưởng đó là hạnh phúc. Cái bóng dáng là hạnh phúc, chứ thật ra
chưa có hạnh phúc.
Thầy nói đời
khổ. Cho nên Đức Phật nói khổ: Khổ - Tập - Diệt - Đạo, bốn cái chân lý của con
người. Khổ là đầu tiên nè. Rồi cái nguyên nhân sanh khổ là cái lòng ham muốn của
chúng ta. Khổ quá nhiều! Bây giờ mấy con là Phật tử, mấy con trải qua một cái đời
sống rồi mấy con sẽ thấy, Thầy nói không bao giờ có hạnh phúc. Bóng dáng đó mấy
con ngỡ tưởng là hạnh phúc. Sự thật ra vừa nắm nó được cái thì nó bung ra. Nó
là đau khổ, không có hạnh phúc một chút nào hết, toàn là đau khổ.
Chỉ có người
tu như Thầy mới thấy là hạnh phúc. Ngồi đây Thầy nói chuyện với mấy con đó là
cái dụng của nó đó. Mà khi mấy con về rồi thì nó trở về tâm bất động. Còn mấy
con thì về rồi nó không ở chỗ đó được đâu. Mà nó nhớ hồi nãy Thầy nói cái gì
này kia, nó nhớ lại hết. Tâm mấy con động như cái chợ, nó không quên. Còn Thầy
thì nó quay vô. Nó quay vô, nó bất động, nó thanh thản. Hạnh phúc vô cùng!
Thầy nói
chuyện với mấy con hoặc này kia là vì cái duyên mấy con đến hỏi Thầy nói chuyện.
Chứ Thầy thật sự ra Thầy ngồi một mình, Thầy sống thấy nó an lạc vô cùng. Nó
không nghĩ ngợi gì hết mà nó không buồn ngủ mấy con. Nó kỳ lạ! Con người mà tu
rồi, nó không buồn ngủ mấy con. Đã lắm, nó không có ngủ. Còn mấy con còn ham ngủ
là mấy con còn si mê đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét