304- VÌ SAO KHÔNG LÀM CHỦ ĐƯỢC BỆNH CHẾT
(22:11) Quý
Phật tử thấy rõ chưa? Hôm nay về đây, Thầy nói thẳng nói thật: những phương
pháp dạy sai, làm đời đời kiếp kiếp biết bao vị tổ, người ta cũng quyết tâm tu
hành, bỏ hết đời người để vào. Cho đến hôm nay, người ta truyền lại những điều
đó, điều mà người ta tu nhưng người ta chưa làm chủ được.
Thậm chí như
quý phật tử đã đi vào Chùa Đậu- nơi để nhục thân của ngài Vũ Khắc Minh, Vũ Khắc
Trường thấy tuyệt vời chứ gì? Nhưng thầy đến xem thì rõ ràng hai vị này nhập
vào định tưởng ra không được, không biết cách ra mới chết trong đó; để lại nhục
thân như vậy. Quá đau khổ.
Chứ đạo Phật
có pháp Như Lý, người ta vô Định Như Ý Túc. Muốn nhập định thì người ta dùng Định
Như Ý Túc, người ta ra người ta vào như thường chứ. Định mà không xuất không nhập
thì quý vị biết đường nào mấy vị nhập và biết đường nào mấy vị ra. Hễ nhập được
mà không biết đường ra thì phải chết trong đó thôi chứ làm sao bây giờ. Đó là
mình không biết đường dẫn người khác không biết đường, người ta sẽ vào chết
trong những điều kiện đó.
Tiếc thay,
những người đó là những người quyết tâm tu. Quyết tâm tu mới được chứ còn tu lơ
mơ chưa chắc lọt vô Không Vô Biên Xứ được đâu. Mấy con tu ít mà tu hoài, vọng
tưởng hoài thì làm sao mà vô. Ức chế tập trung hết mức mình mà thần kinh rất tốt,
chứ còn lơ mơ cũng loạn thần kinh nữa.
Vì vậy mà
khi không còn niệm, nó sẽ kéo dài trong khoảng thời gian mức độ của nó, nó sẽ rớt
trong định tưởng: Không Vô Biên Xứ, rồi Thức Vô Biên Xứ, rồi Phi Tưởng Phi Phi
Tưởng Xứ. Điều đó là điều rất tai hại, mà ai biết?
Trong khi Đức
Phật tu được ngoại đạo dạy cho nhập Không Vô Biên Xứ, Phi Tưởng Phi Phi Tưởng Xứ;
ngài thấy, nhìn lại tâm tham, sân, si sao vẫn còn, cho nên ngài bỏ, ném nó đi
làm chiếc giày rách. Còn bây giờ chúng ta lượm lại tu tập để ức chế tâm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét