302- THẤY BIẾT NHÂN QUẢ, TÂM KHÔNG SỢ HÃI TRƯỚC BỆNH ĐAU
(39:38) Phật
tử 1: Con xin hỏi là, cái căn của chúng con là bây giờ tu theo cái
pháp nào thích hợp ạ?
Trưởng
lão: Con tu cái
pháp nào?
Phật tử
1: Con nào giờ
có có tu pháp nào đâu, con nghe pháp của Thầy thì con hành thiện tránh ác rồi…
Trưởng
lão: Vậy là tốt
rồi! Không có sao hết con.
Không có tu
pháp nào nữa thì tốt rồi. Sợ mình ờ, thí dụ như mình luyện khí công đồ này kia
để trị bệnh đồ, sự thật ra bệnh cứ giữ gìn 5 giới, đừng có sợ hãi bệnh! Trời đất
ơi! Nhân quả, con biết mà, biết nhân quả. Nếu mà người đó chết cũng do nhân quả,
chứ không phải khi không mà chết ngang họ được đâu. Nhân quả họ hết rồi thì họ
phải chết, để họ tiếp tục họ tái sanh để trả nhân quả kế tiếp nữa. Chớ đâu phải
không.
Cho nên khi
hiểu nhân quả rồi, sống chết tao không sợ nữa. Mà con không sợ thì con vượt qua
những cái bệnh tật, đau đớn trên thân con, tức là vượt nhân quả mà. Có vậy
thôi, nghe lời Thầy đi sống đúng.
(40:32) Trưởng
lão: Có gì không con? Vậy hả? Ai vậy?
Phật tử: Nhóm của cô Diệu My… Thầy vô
trổng để hồi còn tiếp.
Trưởng
lão: Rồi, rồi,
rồi. Thôi Thầy vô mấy con. Đông quá.
Phật tử
1: Thầy Nguyên
Tánh có cái quà để vào cúng dường cho Thầy.
Trưởng
lão: Thôi được
rồi, Thầy cám ơn mấy con.
Phật tử
1: Chúng con
cũng xin đảnh lễ Thầy.
Trưởng
lão: Thôi xá Thầy
thôi con, xá đi!
Đủ rồi con,
nhớ! “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Cái đó là
cái sự giải thoát cho mấy con! Nhớ câu đó thôi!
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét