283- KHÔNG NÊN TÙY THUẬN ÁC PHÁP MÀ ĂN THỊT CHÚNG SANH
(1:06:17) Phật
tử: Như vậy, vậy cái giới sát mà nếu bất khả kháng con phải ăn thịt
thì phải làm thế nào.
Trưởng
lão: Nói chung
là bất khả kháng con phải ăn thịt. Thì thí dụ như bây giờ, thí dụ như con,
trong cái tiếp với mọi người đó, thì bắt đầu bây giờ trong một cái tô canh của
người ta thì nếu cái bất khả kháng là con phải ăn như vậy, hoặc là con ăn sao ở
trên cái vấn đề mà trên cái tô đó…..
Phật tử: Tức là trên cái bàn ăn đó con lặng
lẽ con kiếm miếng rau con ăn.
Trưởng
lão: Con kiếm
cái rau ăn, con không ăn miếng thịt, thì bất khả kháng đó, bất khả kháng thì
không chấp. Bởi vậy đó mình mới đem cái miếng đau khổ vô cho mình, cái đó là
mình tránh. Nghĩa là giữ cái Đức Hiếu Sinh của mình, thương yêu nên giữ cho trọn.
Cho nên con thấy một cái người tu sĩ, người ta sống với mọi người, người ta
không biết cái người đó ăn chay mà người ta không nói đâu. Nhưng mà người ta sống
với mọi người, người ta lựa những cái rau cải người ta ăn chứ người ta không có
ăn thịt. Tức là bất khả kháng trong cái cuộc sống người ta, người ta bất khả
kháng ăn, sống chung với mọi người như vậy mà tại sao khác…
Phật tử: Người xung quanh con ai cũng ăn
thịt. Nhiều khi là họ mời đi thì nhiều lúc cũng khó từ chối. Con phải kiếm cách
Trưởng
lão: Con phải
biết cách…để mà thành công. Nó nói lên được cái lòng của con, cái lòng hiếu
sinh của con. Còn con không làm mà con gắp thức ăn, con nói để làm vui lòng tùy
thuận cho người ta, tức là con bị ác pháp lôi cuốn chứ không phải là tùy thuận.
Con tùy thuận mà không bị ác pháp lôi cuốn, con tùy thuận là con ăn, nhưng mà
con ăn rau cải. Họ đâu có biết mình ăn hay không ăn đâu, nhưng mà họ thấy mình
cũng gắp ăn, nhưng mà sự thật ra nếu để ý thì họ biết mình ăn rau không ăn thịt.
Cũng là rau nó để ở trên cái dĩa thịt này kia nhưng mà mình kiêng.
Phật tử: Còn nếu mà giả sử bữa ăn đó
không có một tí rau nào thì sao?
Trưởng
lão: Bữa ăn đó
không có tí rau nào thì con sẽ ăn với nước tương, hay hoặc là với muối. Những
cái đồ mà nó không có thịt ở trong đó, nó cũng có những cái vật để sẵn ăn với
cơm với bánh, thì nó ăn với cơm. Và hoàn toàn bây giờ nó không có cơm, mà toàn
là nó dọn ra đồ mặn để ăn, như hủ tiếu này kia. Nó nấu lộn xộn vậy hết, thì tức
là con sẽ ăn trái cây, hoặc là con ăn hủ tiếu mà con không ăn thịt, đó như vậy
đó.
Phật tử: Nhưng mà nếu rơi vào trường hợp,
khi trong khi đó không có một tí gì đồ chay hết thì con phải làm sao?.
Trưởng
lão: Toàn bộ
không có đồ chay, không có cái gì mà ăn, thì bữa đó con sẽ ngồi xuống nói, (con
nói bữa nay đau bụng quá). Mình tìm cách nói tránh, mình phải tìm cách mình
tránh chứ, phải không? Cái hoàn cảnh đó mà con, cái hoàn cảnh đó, bởi vì cái
hoàn cảnh mình tiếp giao với mọi người mình khéo léo mình viện cớ.
Phật tử: Bởi vậy ra xã hội mà mình khác
biệt với người ta cũng dễ ganh ghét.
Trưởng
lão: Dễ ganh
ghét, dễ bị người ta châm biếm mình nữa. Người ta châm biếm, thí dụ người ta biết
con ăn chay là người ta châm biếm mình, họ nói: “Cái thằng này toàn đậu
hũ không”, người ta kêu mình cái tên thấy nó cũng, nó cũng làm cho mình
không bình thường.
Phật tử: Không, danh từ thì không làm
cho mình thấy khó xử, con chỉ sợ không biết xử lý sao thôi.
Trưởng
lão: Theo thầy
thiết nghĩ thì mình khéo léo, mình tàm quý, tùy thuận mà biết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét