284- SỐNG THIỆN TRONG HIỆN TẠI, TƯƠNG LAI SẼ TỐT ĐẸP
(29:43) Trưởng
lão: Kế đó pháp của Phật rất thực tế, cụ thể, không dạy chúng ta ức chế
tâm chúng ta để làm khổ chúng ta để rơi vào những cái định tưởng. Pháp của Phật
dạy chúng ta hàng ngày sống xả ly, ngăn ác diệt ác như Thầy vừa nói:
“Chư ác mạc
tác,
Chúng thiện
phụng hành”.
Nghĩa là tất
cả các pháp ác thì chúng ta không làm mà chúng ta luôn luôn lúc nào cũng thực
hiện các pháp lành. Pháp lành là pháp không làm khổ mình, khổ người, đó là cái
nền đạo đức của đạo Phật mà mọi người không thấy được nơi cái pháp này. Người
ta chửi mình thì người ta là người đau khổ trước tiên rồi, người ta có giận người
ta mới chửi mình được. Người ta không giận, không thù oán mình làm sao người ta
chửi mình được? Mà một người ôm tâm giận hờn, thù oán thì người đó có khổ
không?
Chúng ta phải
nghĩ mà thương họ chứ sao chúng ta lại giận để mà chửi mắng họ lại, đánh đập họ
đó là chúng ta ngu si, chúng ta vô minh quá. Một người khổ mà rồi bây giờ chúng
ta lại tạo thêm cho chúng ta thêm một người khổ nữa sao?
Cho nên đối
với đạo Phật, cái pháp của đạo Phật dạy chúng ta ngăn ác diệt ác là như vậy, để
chúng ta một người khổ, thì đã là khổ thì chúng ta không nên làm khổ thêm. Làm
khổ thêm là làm khổ gì? Nếu người ta chửi mình mà mình giận tức là mình làm
thêm một người thứ hai khổ nữa.
Và từ cái chỗ
giận đó mình lại làm thêm một cái khổ thứ ba nữa là mình chửi mắng lại người
ta, mình tạo thêm những ác pháp nữa, tức là làm cho cả gia đình mình khổ hết.
Vì gia đình của mình phải bênh vực mình, do đó họ cũng lăn xả vào những ác pháp
làm cho cả gia đình mình đau khổ. Thế rồi gia đình người khác cũng vậy, họ cũng
lăn xả vào sự đau khổ đó.
Thế cho nên
khi mà tu biết ngăn ác diệt ác thì ngay đó chúng ta thấy giải thoát không? Thật
sự pháp của Phật vi diệu thật, giúp chúng ta giải thoát thật sự trong cuộc sống,
không có lúc nào mà chúng ta không an ổn.
(31:43) Như
vậy cái pháp đó có quý không? Bây giờ chúng ta hở hở chút là chúng ta buồn,
chúng ta giận, chúng ta hờn, chúng ta lo lắng, chúng ta sợ hãi, lo đói lo no đủ
thứ hết, lo giàu, lo nghèo, lo thua sút người ta đủ mọi mặt. Bây giờ phải làm
cho có tiền, cất nhà cho đẹp thì mới bằng người ta, còn không thì thua sút. Những
cái lo lắng đó nó có phải hạnh phúc cho mình không? Trong cuộc đời của chúng ta
làm lương thiện, chúng ta siêng năng làm thì chắc chắn chúng ta phải có mà sống,
chúng ta phải giàu sang, phải không?
Còn bây giờ
chúng ta có làm biếng mà chúng ta lo đi nữa, mà chúng ta không làm thì chúng ta
có giàu sang không? Chỉ có nước đi ăn trộm, ăn cướp người ta mà thôi. Cho nên ở
đây chúng ta sinh ra đời chúng ta phải có sự lợi ích cho mình, cho người, thì
chúng ta siêng năng làm ăn; rồi chúng ta biết làm ăn, thì tức là chúng ta không
cầu mong sự giàu sang thì chúng ta vẫn giàu sang. Còn chúng ta làm biếng mà ngồi
không mà bảo giàu sang thì chắc chắn không thể được rồi.
Cho nên
trong cuộc đời tu hành theo đạo Phật, pháp của Phật dạy chúng ta không phải ngồi
thiền để cầu thần thông, không phải niệm chú để có thần thông, không phải niệm
Phật để cầu ngày mai này chúng ta chết về cõi Cực Lạc, chúng ta không cầu mong
điều đó đâu. Nhưng mà chúng ta cầu mong nơi cuộc sống của chúng ta có một tâm hồn
thanh thản, an lạc và vô sự. Cho nên pháp của Phật dạy chúng ta thực tế không
còn làm khổ mình, khổ người, như vậy cái pháp đó có quý không? Nó đem đến thực
tế.
Còn bây giờ
chúng ta ngồi đây mà cầu mình phải niệm Phật này, tụng kinh này, để cho gia
đình mình bình an, có bình an không? Hay là mình ngồi đây mình tụng kinh, niệm
Phật mà về nhà mình thì mọi thứ chuyện mình chửi, mình mắng, mình la, mình hét
thì như vậy ông Phật, Bồ Tát có xuống phù hộ được cho gia đình mình yên ổn
không? Không, không bao giờ có. Hoặc là mình vào chùa tụng kinh, niệm Phật để cầu
cho trúng số, hay hoặc là làm ăn phát đạt này kia có được không? Nếu chúng ta cầu
Phật được mà về nằm không đó mà tiền ở đâu đổ đến chắc chắn người ta sẽ niệm Phật,
người ta đâu cần gì phải làm.
(33:53) Thế
thì ở đây Phật bảo chúng ta phải siêng năng, cần mẫn lo làm ăn thì chắc chắn là
điều đó là chúng ta phải có, nhưng chúng ta làm nhưng mà chúng ta đừng có ước vọng
rằng mình phải làm giàu hơn thiên hạ. Sự ước vọng, sự ao ước đó quá tầm sức của
mình thì mình không đạt được thì mình lại đau khổ. Cho nên ở đây chánh pháp đức
Phật dạy để mà chúng ta tu tập, chúng ta:
“Quá khứ
không truy tìm
Vị lai
không ước vọng”.
Nghĩa là
chúng ta không ước vọng những cái chuyện gì mà sắp tới, mà chúng ta chỉ hiện tại
mà làm nó mà thôi. Cho nên hiện tại chúng ta làm tốt, làm thiện thì tương lai
chúng ta sẽ tốt. Còn những gì mà đã qua rồi dù là trong cái đời chúng ta trước
kia là vàng son, vua chúa, mà bây giờ chúng ta chỉ là thứ dân thì chúng ta đừng
có nghĩ đến ngày kia, ngày rồi, ngày qua thì chúng ta là những người giàu sang,
danh vọng, còn bây giờ chúng ta là những người thứ dân khổ sở. Nghĩ như vậy làm
chúng ta đau khổ hơn.
Tốt hơn cái
gì đã đi qua rồi thì thôi, cho nên chúng ta không suy nghĩ về chuyện đã qua, mà
không ước vọng về chuyện tương lai, thì như vậy là giải thoát rồi chứ gì?! Chỉ
có hiện tại chúng ta cần phải sống thiện, làm thiện, đừng làm khổ mình, khổ người
thì tương lai chúng ta là một huy hoàng, một đẹp đẽ.
Cho nên dù
là chúng ta có ở cõi thế gian cũng là Thiên đàng, mà bất kỳ đi ở cõi nào thì
nơi đó cũng là Thiên đàng, Cực lạc. Cho nên chúng ta có cần gì để mà tụng kinh,
cầu khẩn, để cầu vãng sanh về Cực lạc không? Để đi vào một cõi nào không? Không
bao giờ có điều đó hết. Đạo Phật không dạy điều đó, chỉ có Bà La Môn Giáo mới dạy
điều đó, dạy điều hy vọng, ước vọng một cái mơ hồ, trừu tượng, ảo giác.
Trái lại đạo
pháp của Phật dạy quá thực tế, chúng ta sống trong hiện tại, làm tốt trong hiện
tại, sống thiện trong hiện tại, tương lai chúng ta sẽ tốt đẹp. Và những gì quá
khứ đã qua rồi thì chúng ta không cần nhớ nó nữa. Tại sao vậy? Tại vì khi ở
trong quá khứ chúng ta đã chưa hiểu biết được Phật pháp, chưa hiểu biết được
giáo pháp của Phật thì quá khứ chúng ta có nhiều lầm lạc, có nhiều sự đau khổ,
bây giờ nhớ lại để làm gì đây? Có lợi ích gì? Chúng ta có giải quyết gì cho những
sự đã qua không?
Giáo pháp của
Phật tuyệt vời, chấm dứt cho chúng ta không còn suy nghĩ gì chuyện đã qua mà
hãy nghĩ về hiện tại và sống trong hiện tại tốt thì tương lai sẽ tốt. Pháp như
vậy thật sự là pháp quý báu vô cùng cho nên gọi là Pháp Bảo.
Về pháp như
vậy chúng ta có cần theo tu tập không? Có cần thấy nó là một con đường sáng để
chúng ta đi không? Đúng, chúng ta sẽ không làm khổ ai hết, chúng ta sẽ hoàn
toàn được giải thoát bản thân của mình trong cuộc sống, không làm khổ mình,
hoàn toàn mình được giải thoát. Như vậy chuyện này có làm được không? Được! Đâu
có gì khó!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét