282-NHÂN QUẢ BỆNH TẬT VÀ TAI NẠN
(1:18:32) Phật
tử: Còn như con từ nhỏ con sinh ra con bị cái bệnh viêm xoang, con
không biết là cái việc gì khi mà con bệnh này?
Trưởng
lão: Thật sự ra
thì cái bệnh thì bao giờ nó cũng do cái nhân quả ác của mình đã tạo ra cái đối
tượng nó như thế nào đó. Chẳng hạn như Thầy đặt thành vấn đề, thì đây là không
dám nói về chuyện quá khứ đâu, nhưng mà Thầy đặt vấn đề thí dụ như ngày xưa con
là người mà cầm cái, con biết con trâu, con bò mà họ xỏ mũi chứ gì, con thường
hay là cái người mà đi xỏ mũi bò, trâu cho người ta, để người ta cột cái vàm mà
người ta cày nó chứ gì. Mà con là cái người dạn dĩ cầm cái cây tre vót nhọn,
người ta không có cho cầm cây sắt, sợ cây sắt nó nhiễm độc lắm.
Thường thường
ở trong nông thôn này có người chuyên làm cái chuyện đó. Thì người đó đó, họ
nói là "cái nhân quả của họ là phải đau về cái phần lỗ mũi này chứ
gì". Con có làm cái chuyện đó thì con phải chịu đau cái mũi, thì
con phải chịu viêm xoang thôi. Mà sao nó không hết, có người thì ta hết, tức là
người ta làm ít, phải không? Người ta đâm lỗ mũi trâu, bò ít, thì con đâm nhiều
thì nó suốt đời phải chịu chứ sao. Thầy đã nói ghép ví dụ chứ Thầy không có nói
con như vậy, Thầy đâu có dám nói cái chuyện nói láo như vậy được, cho nên Thầy
đem cái ví dụ thôi. Đó là mình tạo cái nhân quả về cái lỗ mũi thì mình phải chịu
cái bệnh lỗ mũi là viêm xoang lỗ mũi chứ sao.
Phật tử: Tức là trên thân thể con tạo
nghiệp về cái phần gì thì con…..
Trưởng
lão: Về phần gì
thì con sẽ trả về cái phần nấy.
Ví dụ như
con bẻ chân người ta, con bẻ chân ếch, con làm thịt ếch con bẻ nó, hoặc con bẻ
giò gà, hay hoặc là con bẻ cánh gà đi, thì bây giờ con bị xe đụng gãy chân, gãy
cẳng con thì cái chuyện đó cũng là cái nhân quả của con. Hồi đó con bẻ biết bao
nhiêu con gà, bây giờ tới cái chân cái cẳng của con, hay cái tay con bị xe nó
gãy thì con ngồi xe lăn con mới khổ đau. Cũng như là mình không ngờ mình làm
cái chuyện ác đó, bây giờ mình trả mới chút xíu mình lại than thân trách phận
gì.
Bao nhiêu
giò ếch con bẻ, bao nhiêu giò gà con lận, thì bây giờ mà con còn trách cái gì,
con làm bao nhiêu cái chuyện đó phải không? Cái nhân quả đó mà.
Phật tử: Tại vì con muốn biết nhân quả để
mình, cái tâm mình nó thanh thản, mình đón nhận những việc mình làm đó.
Trưởng
lão: Đó thì Thầy
muốn nói trên cái nhân quả. Thầy đem ví dụ chứ không phải là Thầy nói đời trước
con làm cái nghề đó, thí dụ như vậy. Nhưng mà Thầy đem ví dụ để cho mình biết rằng
cái nhân nào thì phải cái quả nấy. Mình có bẻ giò của chúng sinh, thì bây giờ
mình có gãy giò thì nó cũng là cái quả đó mà thôi. Rồi mình còn sẽ làm chúng
sanh người ta bẻ giò mình nữa chứ đâu phải không, chứ không phải là chỉ có cái
đời nay. Đời nay nó thực hiện cho mình thấy được cái quả hiện tại cho mình biết
rằng, mình đang làm ác đó, con hiểu chưa.
Nó chứng
minh cho cái sự cái nhân quả nó có tiếp diễn, nó có hiện tại và nó có quá khứ
chứ nó không phải là ở trong hiện tại không, mà nó còn tiếp diễn theo cái tương
lai của nó nữa. Nó kinh lắm mấy con, bởi vậy người ta thoát ra khỏi cái nhân quả,
người ta mừng. Cho nên người ta được Phật Pháp là người ta lo người ta bỏ cuộc
đời này, nỗ lực người ta tu, người ta không còn tiếc cái gì nữa, bởi vì nó ràng
rịt, nó buộc chúng ta.
Bởi vì trong
cái nhân quả thì nó sử dụng, cái nhân quả nó sử dụng thất tình lục dục của nó.
Mình thương con mình là cái dục của nó rồi, thất tình lục dục mà. Nhưng mà mình
nghĩ rằng con mình sinh ra mình thương chứ gì, nhưng mà nó nằm ở trên cái đó là
tại vì nhân quả nó sử dụng những cái đó. Cho nên mình thấy mình thương con,
nhưng mà nó là thất tình lục dục của cái nhân quả.
(1:21:48) Người
ta đâu có biết nhân quả nó biết sử dụng, nó làm cho người ta mẹ rất thương con,
con rất thương mẹ. Do đó, tưởng là nó hiếu nhưng sự thật ra nó là nợ đó, nó trả
nợ qua cái tình cảm đó.
Những đứa
con thương cha mẹ, cho nên nó không bao giờ nó để cha mẹ nó làm cái gì cực khổ.
Cha mẹ cứ làm gì cực, nó vô nó làm hết, đứa con thật có hiếu, nhưng mà không ngờ
đứa con này là nợ của ông bà. Cho nên nó làm hết cho ông bà này được sung sướng,
nó trả cái nợ. Tự nó, nó thúc đẩy nó làm cái chuyện đó, nó làm ở trên cái thất
tình lục dục đó, tình thương đó. Nó làm cho đứa con chịu lăn xả vô thương cha mẹ,
không có để cha mẹ khổ sở, nhưng mà không ngờ đó là quy luật của nhân quả nó
như vậy. Cho nên thấy đứa con mình sao có hiếu quá, nhưng mà sự thật nó đang trả
nợ.
Còn bây giờ
đứa con này nó chơi bời, nó không có làm phụ cha mẹ, cực khổ gì nó cũng thản
nhiên hết, thì đây là do mình nợ đó, coi như là tôi tớ để làm cho nó. Thậm chí
như cái giường ngủ, hay cái bàn sách vở học của nó, mình cũng phải sách nước
cho nó, lau dọn cho nó. Nó chỉ đến đó nó học rồi cái nó đùa xuống, nó nằm nó ngủ,
nó không có cần biết gì hết, mà mình sẽ lo lắng từng chút, thì người mẹ đó là
tôi tớ cho nó, là nợ phải trả hết cho đứa con này. Nhiều khi nó còn ăn cắp tiền
bạc, nó phá, nó làm cho mình tức tối nữa.
Các con thấy
đó là quy luật nhân quả mà. Cho nên nếu mình không thấy thì mình buồn khổ, nói
con tôi bất hiếu, rồi con tôi có hiếu, rồi này kia nọ, sự thật ra là nợ trả
vay.
Phật tử: Tất cả mọi việc đều là nhân quả?
Trưởng
lão: Nhân quả,
cho nên chúng ta là những người, con người chúng ta là thừa tự của nhân quả, từ
nhân quả mà ra, các con thấy ghê chưa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét