Thứ Ba, 27 tháng 2, 2024

332- TẠI SAO MÌNH CÓ THÂN BỊ BỆNH ĐAU MÀ NGƯỜI TA CÓ THÂN KHÔNG BỆNH ĐAU?

 

332- TẠI SAO MÌNH CÓ THÂN BỊ BỆNH ĐAU MÀ NGƯỜI TA CÓ THÂN KHÔNG BỆNH ĐAU?

(32:19) Trưởng lão: Cho nên bây giờ mình bệnh đau là do mình làm điều ác chứ. Tại sao vậy? Tại sao mình có thân bị bệnh đau, mà người ta có thân không bệnh đau? Người ta sống trong đúng năm giới người ta không bệnh đau mấy con. Tại sao? Tại vì người ta sống bằng tinh thần người ta.

Còn có người ăn chay mà vẫn bệnh đau mấy con. Bệnh đau là tại vì mấy ông ăn chay mà mấy ông còn thèm thịt, mấy ông ăn chay mà mấy ông còn dữ quá, nói như chửi người ta. Phải không? Do đó người ta ăn chay là vì cái Đức Hiếu Sinh, cái lòng thương yêu người ta. Cho nên mỗi cái chướng ngại đều là người ta tha thứ và thương yêu. Còn mình lấy ăn chay để làm cơ sở, nhưng sự thật ra chưa chắc đã là mình thiện. Do đó có người ăn chay mà vẫn bị bệnh đau.

Hầu hết là những người mà ăn mặn. Bởi vì mình nuôi cái thân mạng mình bằng cái sự đau khổ của chúng sanh, mà làm sao thân này không đau bệnh? Thầy nói cứ vô cái bệnh viện Chợ Rẫy thì các con biết họ nằm láng lên. Thành ra trên cái vấn đề, bởi vì Thầy chuẩn bị cho mấy con. Còn có người ăn chay tại sao còn bệnh? Có người ăn chay mà nói: Bây giờ tôi ráng tu, chứ sự thật ra thấy cá thịt còn thèm mấy con.

Thầy thấy có một vị Hòa Thượng, Thầy không dám nói tên, sợ mấy con biết mấy con cười, tội nghiệp người ta. Có vị Hòa Thượng sắp sửa chết, mà thèm thịt, cách gì bảo cũng không hết. Bảo đệ tử của mình: “Mấy con hãy mua cho thầy miếng thịt nướng thôi. Thầy chỉ nghe rồi thầy chết, thầy cũng không ngáp nữa”. Nó thèm đến mức độ vậy đấy. Mà đúng cái giờ phút lâm chung rồi, chỉ cần cho một miếng thịt nướng cái mùi bốc lên là vị Hòa Thượng đó tịch. Khổ vậy đấy! Đến nỗi mà ăn chay, cố gắng ăn chay là cố gắng giữ gìn trọn vẹn để cho tín đồ Phật tử người ta tôn trọng, kính trọng mình. Nhưng không ngờ cái tâm mình không xả được. Mình không sống đúng cái đạo đức hiếu sinh mấy con. Cho nên nó cứ ức chế, ức chế đến mức nó thèm đến mức độ cuối cùng để thể hiện ra cho người ta biết. Thể hiện ra cho người ta biết được cái tâm thèm khát của mình.

(34:18) Ghê lắm mấy con, không phải dễ đâu. Tu tập đừng ức chế tâm, mà hãy thực hiện bằng sự xả tâm. Cho nên đức Phật dạy mình ly dục ly ác pháp, chứ không có dạy ức chế pháp. Hằng ngày nó có cái gì đó, mình ly dục bằng cách nào? Cũng như bây giờ nghe Thầy ăn ngày một bữa. Mấy con đừng ức chế bắt chước Thầy ăn ngày một bữa là mấy con chết. “Tôi vô chùa tôi sáng tôi chịu đựng vậy chứ mà sao tôi ăn một bữa tôi thấy sáng sao nó thèm, nó muốn ăn”. Không, mấy con phải tập từ từ.

Vô đây, thí dụ như các con ăn ba bữa, phải không? Thì sáng Thầy cho mấy con ăn tiểu thực, một gói mì đi. Trưa mấy con ăn bữa cơm, chiều Thầy cho uống sữa. Là Thầy bớt cái bữa chiều, mấy con ăn một bữa rồi đấy, mấy con uống ly sữa thôi, phải không? Sau đó Thầy cho mấy con buổi chiều còn uống ly nước chanh thôi, không cho uống sữa nữa. Thầy bớt dần, bớt dần đi. Chừng đó buổi chiều Thầy không cho ăn nữa. Buổi sáng Thầy cho mấy con uống sữa. Thầy bớt buổi sáng rồi, còn uống được ly sữa. Nhưng mà tập cái cơ thể của mình nó dễ thích nghi lắm mấy con. Tập nó thích nghi cho quen, từ một tháng đến sáu tháng mấy con quen thì mấy con ăn một bữa không sao hết.

Chứ dục không, như mấy con bây giờ mà ăn ngày một bữa bắt đầu nó sụt cân. “Trời đất ơi! Hôm đó tôi 56 kí, mà bây giờ còn 50 kí. Trời ơi, nó mất 6 kí lô của tôi rồi”. Hoảng hồn không dám tu nữa. Có phải không mấy con? Cho nên vì vậy mấy con từ từ mấy con tập để cơ thể mình thích nghi. Cho nên nó thích nghi nó sống quen nó không sao hết. Chứ dục không mấy con hạ thủ công phu đại thì tiêu mấy con đó. Cho nên đừng vội. Tu tập mà, người ta đã nói tu tập mà, chứ đâu phải là vào cái được liền đâu. Tập luyện từ cái thân của mình phải tập luyện, cho đến cái tâm của mình phải tập luyện dần dần dẫn nó.

Thí dụ như bây giờ các con dẫn: Tâm bất động, thanh thản, an lạc và vô sự chừng nửa phút thôi. Ai bảo ráng tập 1 phút làm chi cho nó có vọng tưởng. Từ nửa phút mấy con tập cho được nhuần nhuyễn trong 1 tháng. Tâm mình nó sẽ nhuần nhuyễn được thì mình tăng lên 1 phút. Từ nửa phút tăng lên 1 phút. Rồi từ 1 phút mình tăng lên 1 phút rưỡi, từ từ mình tu tập. Nhờ nhiều năm tháng luyện tập thì mấy con sẽ được tâm bất động. Còn nghe người ta nói bất động, “mà sao tôi giữ 30 phút không được này”. Trời đất ơi! Sức gì? Sức trời sao mà giữ 30 phút được? Phải tập mấy con, cứ tập từ từ nó sẽ được.


331- LÀM CHỦ BỆNH ĐAU

 

331- LÀM CHỦ BỆNH ĐAU

(16:36) Trưởng lão: Bây giờ trong khi thân của mấy con đau, Thầy nói bây giờ mấy con chưa tu gì hết mà đau, mấy con nói: “Thọ là vô thường, bữa qua không đau, bữa nay đau, tao không sợ đâu. Tao sẽ ở trong tâm bất động”. Thì các con nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Mặc đau, không sợ, ngồi đây chết bỏ”. Các con cứ dựng thân mình ngồi thẳng như thế này, ngồi kiết già hẳn hoi, đàng hoàng.

Nó đau nhức, thí dụ bây giờ cái đầu nó đau như ai bóp, “kệ mày, tao không sợ chết đâu, tao không đi đâu hết, chết bỏ. Ai cũng sanh ra làm người cũng phải chết, cũng phải đau chứ. Nhưng mà mặc mày, tao không sợ, tao ngồi đây bất động”. Mình giữ bất động, chút xíu là cái đau nó đi mất. Còn nếu mà mình còn nhát, còn sợ thì mình nương vào một cái đối tượng, để cho cái tâm mình nó cột vào trong cái đối tượng đó, để cho nó đừng cột vào trong chỗ đau, thì mình nhắc: “An tịnh tâm hành, tôi biết tôi hít vô,an tịnh tâm hành, tôi biết tôi thở ra” hoặc “An tịnh thân hành, tôi biết tôi hít vô,an tịnh thân hành, tôi biết tôi thở ra”. Rồi hít vô, thở ra. Rồi tác ý, hít vô, thở ra. Tức là mình bảo cái thân mình an hoặc là cái tâm mình đừng có dao động, thì mình cứ tác ý, rồi hít vô thở ra tác ý, rồi hít vô thở ra. Mình mắc lo làm công việc này cho nên cái đau lần lượt nó sẽ hết đau.

Cũng như bây giờ mấy con đau gì đó, mấy con cố gắng mấy con làm quên đau, nó hết đau luôn, có phải không? Còn mấy con cứ nằm một chỗ, con nhớ đau thì đau nhiều. Đó là cách thức của chúng ta. Đó là cách thức lôi cái tâm chúng ta ra khỏi cái đau. Nó có phương pháp mà đức Phật đã dạy trong Định Niệm Hơi Thở rất rõ ràng. An tịnh.

(18:11) Bây giờ cái thân mình nó không an, nó nhức, nó đau bụng, nhức đầu. Bắt đầu bảo: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”. Rồi hít vô, thở ra rồi nhắc nữa,rồi hít vô, thở ra. Cứ tác ý như vậy, cứ làm hoài. Bây giờ tôi có công chuyện, tôi làm rồi, tôi không nhớ đau nữa, thì riết rồi hết đau. Các con thấy không? Mấy con đừng có sợ. Đi mua thuốc tốn tiền này, nằm nhà thương mất công nhà mình có người phải đi chăm nuôi, cực lắm. Cứ nằm nhà đi, để riết bệnh đau hết, đi mất, không tốn tiền thuốc, khỏi mất công đi bác sĩ. Các con thấy có khỏe không?

Thầy nói nó không chết đâu mà sợ, chết Thầy bồi thường cho, chết là do nhân quả mà chứ bộ. Khi không muốn chết là được chết à? Không ai mà dễ chết đâu mấy con, chết không có dễ đâu. Coi vậy cái thân chúng ta đều là thân nhân quả. Cho nên bây giờ mà nhân quả nó hết rồi. Thực sự ra cha mẹ của ông bác sĩ, bác sĩ cứu cũng không có được. Có phải không mấy con? Nếu vậy thì ông bác sĩ đâu chết. Còn đằng này ông tới chừng bệnh đau, có nhiều ông bác sĩ cũng ung thư như thường chứ bộ nói ông bác sĩ là không ung thư sao? Cũng chết chứ đâu phải.

Nói “Tôi đi làm bác sĩ, tôi biết thuốc thang”, nhưng sự thật ra có những cái bệnh ngặt nghèo nó đến với ông bác sĩ, thì cũng đầu hàng. Còn mình, không đầu hàng đâu. Sống thì ở trong tâm bất động, mà chết thì cũng ở trong tâm bất động. Có phải sướng không? Tâm bất động nó không có tái sanh luân hồi mấy con. Còn mấy con đau rên la, mấy con sợ, thì nó tương ưng với mấy người đau rên la, nó làm con họ chứ sao. Có ai mà không đau rên la? Mà mấy con rên la là giống nhau thì sẽ làm con người ta, mấy con bỏ thân này thì mấy con sẽ làm con người ta rồi.

Còn Thầy khác. Người ta đau rên la, mà Thầy đau không rên la thì làm sao mà giống họ được, mà làm con họ. Các con thấy có phải không? Nó giống nhau thì nó phải làm con người ta. Còn Thầy khác hơn cho nên không làm con ai hết.

Cho nên mấy con nhớ rằng: Bây giờ mình còn sống, mình cố gắng mình tập để cho quen, gặp khi mà cảm thọ nó không phải dễ đâu mấy con. Mấy con nghe người ta nói, khi mà chìm tàu mà mình ôm được cái phao để mình sống chứ gì? Thực sự mình sống trong cái khổ đấy mấy con. Ôm phao đâu phải sóng gió để mấy con nổi trên mặt nước đâu. Sóng gió chỉ muốn dập mấy con xuống sâu dưới, nhờ cái phao nó nổi lên, thì mấy con cũng uống một hớp nước, hai ba hớp nước rồi mới nổi lên chứ bộ dễ hả. Trong lúc đó cũng thập tử nhất sanh chứ đâu phải dễ đâu.

(20:33) Cho nên khi đau ốm, bệnh tật rồi mà ôm cái pháp là rất khó mấy con, cũng như ôm phao vượt biển vậy. Cho nên bây giờ chúng ta phải tập luyện, vì vậy lúc bấy giờ mà lỡ mà chúng ta đau bệnh, chúng ta biết cách ôm phao. Chứ không biết cách ôm phao, sóng gió nó dồi dập một hơi thì phao mấy con một ngả mấy con một nẻo thì các con chỉ còn đi xuống Diêm Vương, chứ đâu còn nằm trên đó mà sống được. Cho nên ngay bây giờ phải tập cách thức bất động tâm. Chờ bệnh đau đến là mấy con biết cách ôm chặt rồi, không có chìm đâu. Chứ không mấy con cứu mấy con không kịp đâu. Phải nhớ kỹ những lời Thầy nói.

Bởi vì có đau rồi mới biết, còn không đau không biết. Thầy nói khi mà cái thất chỗ ông Phật nằm đó, mà một cái cơn đau mà đến với Thầy, Thầy ngồi sững như thế này con. Nó cảm lạnh chứ không phải có gì hết. Nó không phải là đau bệnh gì, mà nó lạnh. Bởi vì nó cảm lạnh nên nó run từ cái xương sống mà run ra. Thầy ngồi sững lên, chết bỏ, nhất định chết bỏ, không sợ gì hết, vậy mà nó qua mấy con. Mà phải gan dạ, phải ghê gớm lắm mới thắng được nó, chứ không phải dễ đâu mấy con. Hồi đó nó chỉ còn kiếm mền, kiếm này kia nó trùm lại, nó nằm, chứ nó đâu dám ngồi nổi. Vậy mà ngồi nổi, thì mấy con biết không? Có khi nào có bị cảm lạnh rồi mấy con ngồi sừng sững không trùm mền gì hết, thì mấy con mới biết là mình gan. Còn bây giờ nó chưa bệnh mấy con nghe nó thường, bệnh rồi mới biết. Như bây giờ nhức cái đầu, mà ôm chặt pháp được tâm bất động được không phải là chuyện dễ. Nó cứ tập trung trong cái nhức đầu. Khó là khó chỗ đó.


330- RÁNG TU TẬP NHIẾP TÂM ĐỂ THANH THẢN VƯỢT QUA BỆNH KHỔ

 

330- RÁNG TU TẬP NHIẾP TÂM ĐỂ THANH THẢN VƯỢT QUA BỆNH KHỔ

(34:08) Phật tử: Con bạch Thầy, con xin phép Thầy con được hỏi Thầy ạ. Con cứ nghĩ là con tu thế này thì chưa là cái gì, thế cũng như là con được đọc sách Trung Bộ thì Thầy Tỳ kheo Channa và ông Cấp Cô Độc xả tâm tốt như thế mà, con bạch Thầy, mà đến khi chết lâm chung vẫn còn cảm thọ hành hạ?

Trưởng lão: Chứ sao. Nhưng mà người ta đủ sức tỉnh thức, người ta đuổi nó đi. Bởi vì mình tập sẵn rồi, tới chừng ai đau, ai cái thân này sắp chết nó cũng phải đau, ông Phật ông còn phải đau mà.

Cho nên vì vậy mà ông Phật ông ở trong tỉnh giác đuổi nó chạy mất, cho nên lúc chết nó yên ổn. Còn mình, mình không chịu mà tập để cho mình nhiếp tâm và an trú được thì mình cũng chịu đau đớn cho đến khi chết, tức là nó theo nghiệp. Còn người ta đuổi cái nghiệp đó hết rồi người ta chết trong an ổn nó không theo nghiệp nữa. Con hiểu không?

Cho nên vì vậy mà ráng tập, để không đó rồi tới chừng mà đau, tới chừng mà tắt thở nó cũng nhức nhối lên thì thôi rồi, tu dở quá.

Phật tử: Con bạch Thầy! Con cứ nghĩ thế, con sợ sợ. Con chỉ sợ đến khi con lâm chung thì con không làm chủ được mà để nó rồi con lại…​

Trưởng lão: Tiếp tục tái sanh chứ con.

Phật tử: …​ thì mất hết cả các tu hành ạ.

Trưởng lão: Bởi vậy những người đó đều là người ta có bệnh đau rồi người ta chết, nhưng mà trước khi chết, người ta đuổi, cho nên người ta đuổi hết bệnh rồi người ta nằm người ta chết nó rất êm. Còn mình mà tới chừng đó chết, mà tới giờ phút chết vẫn còn đau nhức cho đến khi chết, thì cái đó mình đuổi không được.

Cho nên Thầy mới dạy tâm bất động cho mấy con. Làm gì thì làm, giữ tâm bất động thôi. Thành ra, khi mà cái thân này nó chết thì nó ở trong trạng thái bất động chứ không phải ở trong trạng thái đau nhức. Có vậy mà mấy con không ráng thì uổng quá. Thôi, rồi bắt đầu bây giờ con vô đi con!


329- BÀN TAY TRỊ BỆNH

 

329- BÀN TAY TRỊ BỆNH

(01:18:38) Nhưng mà Thầy nói nhắc mấy con, có nhiều người có bàn tay trị bệnh mấy con. Trị bệnh bằng cái gì? Bằng tưởng uẩn của họ, chứ không phải màu nhiệm gì đâu. Nhưng mà có nhiều người có bàn tay trị bệnh mấy con.

Có ông Thầy Nước Lã, ông cứ lại cái ly nước như thế này, ông chỉ cầm ly nước đưa uống mà về hết bệnh mấy con. Chỉ có bàn tay ông đưa vô đó thôi thì hết bệnh, đó là tưởng uẩn.

Còn Thầy biết sử dụng cái tưởng của mình, cho nên Thầy cứ ở trong đầu Thầy nghĩ: "Rờ như vậy là mẹ mình phải hết", mà thật! Đúng là Thầy rờ cái không (còn) nhức. Đó, mấy con bắt chước đi, mai mốt mấy con rờ, mấy con nghĩ:"Hết bệnh! "Nhưng mấy con phải nhớ nhiếp tâm cho được chứ mấy con nhiếp tâm không được là nó không hết đó.

Không, thật sự trong người mình nó có cái phương pháp hay thiệt mấy con, mà Thầy gọi là tưởng uẩn. Cho nên những người mà có bàn tay trị bệnh, có đôi mắt trị bệnh, có những giao cảm để trị bệnh đều là do tưởng của chúng ta làm ra. Chứ ý thức của họ, họ không thể trị được đâu. Họ trị bằng cái tưởng của họ mấy con, trị bằng cái tưởng uẩn của họ.

(01:19:46) Cho nên ở đây, tất cả những cái này mấy con có đủ hết, mấy con cần triển khai nó, đừng bỏ uổng quá. Mấy con có thuốc thang, thần dược của mấy con là cái tưởng uẩn của mấy con, thì mấy con triển khai để trị bệnh một mình không sướng sao? "Ờ, bây giờ tui triển khai vô bàn tay này nè, bây giờ vuốt cái chỗ đầu đau này, vuốt cái vầy…​ Hết đau! " Cái tưởng nó sẽ hoạt động ngay trên cánh tay của mấy con, vuốt một cái như vầy nó hết đau, nó hay lắm mấy con. Tại vì Thầy biết sử dụng nó cho nên Thầy biết nó hay lắm.

Nhưng mấy con chưa có hoạt động được vì ý mấy con muốn là ý thức chứ tưởng nó đâu có hoạt động được, cho nên con vuốt vầy sao cứ nhức đầu hoài, tại vì tưởng của mấy con đâu có hoạt động? Còn Thầy, bắt đầu muốn mà vuốt cái đầu mình hết đau thì Thầy dùng cái tưởng của Thầy trong bàn tay, có phải không mấy con?

Nó hoạt động ở trong cái tưởng của Thầy, ý thức nó dừng lại. Còn mấy con vuốt vuốt chứ mấy con sanh vọng tưởng không, có phải ý thức không? Còn Thầy bây giờ vuốt, cái đầu của Thầy nó không có niệm vọng tưởng nữa. Bởi vậy Thầy mới dạy mấy con là nhiếp tâm, các con hiểu không? Mình nhiếp tâm tức là mình nhiếp tâm trong hơi thở hoặc là trong tâm bất động, để rồi ý thức nó không còn vọng thì lúc bấy giờ tưởng nó mới hoạt động được.

Thầy đem một ví dụ cụ thể hơn: Nếu ban đêm mà mấy con cứ thức thì ý thức của mấy con cứ nghĩ cái này, cái kia thì mấy con làm sao có chiêm bao? Các con hiểu chỗ đó chưa? Bây giờ mấy con ngủ, ý thức của mấy con nó dừng lại thì bắt đầu mới có chiêm bao được chứ, các con hiểu chỗ đó chưa? Cho nên mấy con chưa có dừng được ý thức, chưa nhiếp phục được ý thức, nó còn vọng tưởng mà bây giờ mấy con biểu cái tưởng uẩn của mấy con hoạt động thì nó làm sao hoạt động được, có phải không?

Cái anh này hoạt động thì anh kia phải ngưng thôi, cái ý thức của mấy con hoạt động thì cái anh này nó ngưng thôi, phải không? Cho nên vì vậy mà cái tưởng nó không hoạt động được, còn Thầy thì cái tưởng nó hoạt động được.


328- BỆNH VÀ CHẾT LÀ NỖI KHỔ CỦA KIẾP NGƯỜI

 

328- BỆNH VÀ CHẾT LÀ NỖI KHỔ CỦA KIẾP NGƯỜI

(01:06:43) Ai có thân không bệnh? Mà bệnh là khổ, bệnh là một điều khổ trong bốn sự khổ. Vậy mà có một cánh tay, hai cánh tay để đuổi bệnh mà không chịu, để đem tiền bạc, bán đất đai đi xuống nhà thương cho mấy ông bác sĩ ăn quá uổng. Sao mấy con ngu đến mức độ, Thầy nói thiệt…​

Thí dụ như chồng, con,…​ phải đi theo nuôi dưỡng. Trời đất ơi, mình đau nằm trên giường chứ nó phải nằm ngoài hành lang đó, chứ có bao giờ có ai bệnh mà đi xuống dưới nhà thương một mình, có phải không? Cực mình mà cả cực gia đình. Còn bây giờ mình nằm nhà có hai cánh tay đưa ra, đưa vô vậy hết bệnh, chồng con cũng không biết. Hồi hôm này nó đứt mạch máu não, nó liệt giường, liệt tay đi nữa mà mình vẫn biết cách thì nó không liệt. Sáng ra đi như thường, chồng con mình cũng không biết gì hết. Hồi hôm nếu mà không có pháp của Thầy dạy, của Phật dạy thì chắc đêm nay, ngày mai thì phải chở đi nhà thương chứ kiểu này không còn…​ Mà ăn uống phải có người đút, rồi vệ sinh phải có người đỡ, ẵm bồng…​ Bởi bán thân mà mấy con, cả một vấn đề khổ! Có pháp như vậy mà mấy con không chịu tu tập để ngừa trước những cơn bệnh nó sắp sửa sẽ đến. Bây giờ gặp Thầy nói chuyện như vậy đó, nhưng mà mai mốt nó sẽ đến với mấy con những cơn bệnh. Cơn bệnh suông, nhẹ thì thôi; nhưng mà những cơn bệnh nặng thì nó cực khổ nhiều người.

(01:08:13) Cho nên chúng ta hôm nay phải quyết tâm chuẩn bị cho chúng ta có một tư thế làm chủ bệnh, mà làm chủ bệnh thì nhất nhất mấy con phải nhớ làm chủ được đời sống của chúng ta hằng ngày. Nghĩa là chúng ta thấy hoàn toàn mọi sự kiện xảy ra đều là nhân quả để chúng ta xả tâm. Do đó tâm chúng ta được an ổn, yên vui, thanh thản mà không có một ác pháp nào tác động được thì sự nhiếp tâm của mấy con mới trọn vẹn.

Chớ còn tâm mấy con còn giận, còn hờn, còn lo, còn lắng này kia thì sự nhiếp tâm này khó vô cùng. Nó phải có cái hợp với…​ sanh, già, bệnh, chết mà. Nếu một người mà đời sống luôn luôn vui vẻ, thanh thản, an lạc, vô sự thì đời sống già của họ rất là khoẻ. Còn người mà cứ giận hờn, phiền não, lo lắng, suy tư…​ Trời, già nó càng yếu, càng bệnh, càng lụm cụm, càng khổ sở. Mấy con thấy mấy người mà lo lắng là mấy người đó già coi chừng khổ đóRồi kế đó là lo lắng buồn phiền, giận hờn đủ chuyện…​ Thì thân nó sẽ bệnh chứ không chạy đâu khỏi. Tinh thần nó phải ảnh hưởng đến cơ thể chứ sao? Rồi nó bệnh thì không phải…​ Các con bệnh thì các con khổ rồi, nhưng mà gia đình của mình khổ. Người thân của mình làm sao bỏ mình được, đó là cái khổ của những người thân. Rồi chết nữa, chết là một nỗi chia ly…​

Cho nên không những trong cái chết nó quằn quại, nó đau khổ mình mới chết chứ không thể mà nó dừng hơi thở một cách tự nhiên được đâu. Mấy con trước khi chết…​ Thầy đã gặp nhiều người rồi, lăn lộn, trăn trở cho đến cuối cùng mòn mỏi rồi mới chịu nằm yên đó chết, chứ không phải dễ chết đâu, coi vậy chứ cái thân này chết không phải dễ. Các con cứ thấy mấy người chết rồi mấy con biết. Trời đất ơi, Thầy có nuôi bệnh rồi Thầy biết rõ ràng mấy con!

(01:09:59) Bây giờ không biết ở trong người của họ ra sao mà họ nằm không có được. Họ bảo đỡ dậy thì đỡ họ dậy họ ngồi, ngồi chưa có được họ bảo để xuống. Trời đất ơi, nó trăn trở suốt nửa đêm như vậy, cả một đêm, nửa đêm như vậy họ mới chịu chết mấy con! Tới chừng mà họ nằm im là họ chết, gọi là trăn trở trước khi chết mấy con. Cho nên thân này nó muốn hoại diệt là cả một vấn đề khổ! Bây giờ chưa có ai chết lần nào cho nên chưa biết trăn trở như thế nào…​ Để chúng ta bữa nào thử một bữa, rồi mới biết chứ gì mấy con, chưa chết thì mình làm sao biết cái trăn trở của người chết. Bởi vì họ trăn trở rồi họ chết, thành ra mình chỉ là cái người nuôi thôi, mình thấy khổ. Mình thấy khổ.

Mẹ Thầy, bởi vì Thầy nuôi ông Thân của Thầy cho nên Thầy biết cái khổ. Do đó mà trước khi mà Thầy tu chưa xong thì Thầy nghe tin ông Thân của Thầy bệnh, Thầy biết anh chị em của Thầy là người nào cũng có gia đình, chỉ có Thầy là người không gia đình cho nên Thầy ở trên Tu viện Chơn Không nghe tin được ông Thân của Thầy bệnh, Thầy về liền tức khắc Thầy nuôi ông Thân Thầy. Coi như lúc bây giờ là Thầy đang ở Thành phố, Thầy đang học tập chứ chưa phải là đi tu cho nên khi nghe thì Thầy đi về Thầy nuôi ông Thân.  chính cái chết của ông Thân Thầy nó mới thức tỉnh Thầy, chứ Thầy hồi đó cũng còn ham danh lắm mấy con, chứ không phải…​ Y như mấy con vậy đó! Cũng muốn cho mình có bằng Tiến sĩ cho cao, cho siêu, ngon lành, cũng đi nước này, nước kia…​ Cái tâm Thầy nó cũng như mấy con, y vậy đó. Nhưng mà khi Thầy nuôi ông Thân Thầy rồi…​ Lúc bấy giờ Thầy ở chùa Giác Ngộ, mấy con biết Giác Ngộ là ở Thành phố Hồ Chí Minh. Thầy ở đó đó.

Khi đó Thầy về Thầy nuôi ông Thân Thầy, Thầy thấy trước khi chết nó trăn trở như vậy Thầy mới biết cái trăn trở đó chứ. Bởi vì chỉ có Thầy nuôi thôi, Thầy không để anh chị em nào vào nuôi hết. Chỉ có mình Thầy ẵm bồng, đỡ lên đỡ xuống đều là do Thầy, đút ăn đút uống đều là do Thầy hết.


Thứ Hai, 26 tháng 2, 2024

327- DÙNG PHÁP PHẬT CHUYỂN ĐỔI BỆNH KHỔ

 

327- DÙNG PHÁP PHẬT CHUYỂN ĐỔI BỆNH KHỔ

Phật tử 5: Chứ con, hồi đó là con bị cái bệnh võng mạc mắt Thầy. Bị võng mạc mắt với bị cái bao tử…​( …​ ) khó quá cột sống cổ 7. Nhưng mà rồi con tu một thời gian sau tự nhiên nó hết. Mà nó hết, năm nay là 3 năm rồi Thầy. Con gặp được pháp của Thầy là 4 năm, thì con tu chừng mà bệnh con đến nay hết 3 năm rồi.

Con nói bây giờ, con nói là con tu pháp khác rồi đó. Nhưng mà con thì hồi lúc đầu thì con cũng chưa tin Thầy, con nói chắc mình cái nghiệp mình nó hết tới đây, hết cách. Nhưng mà sự thật là tự nhiên nó hết Thầy. Mà ông bác sĩ kêu là cái võng mạc mắt này không bao giờ hết. Ổng kêu chỉ uống thuốc cho nó hết một thời gian, nó trở lại, cái khi một năm là phải uống một lần.

(45:45) Trưởng lão: Tức là nó duy trì bằng những cái trứng của nó, đều hoàn toàn nó còn ngoài trong ruột của mình, không bao giờ hết.

Phật tử 5: Nhưng mà tự nhiên nó hết luôn đó Thầy.

Trưởng lão: Còn cái này nó đề kháng, nó chống diệt tới mầm bệnh của nó, nó diệt sạch mà đó. Cái cơ thể của mình nó hay lắm, thuốc thang đâu có bằng được, bác sĩ nghĩ đâu tới. Bởi vì pháp Phật nó hay, nó là vậy.

Phật tử 5: Thành ra con ốm thì ốm thật, nhưng mà có điều bịnh thì không có bệnh.

Trưởng lão: Cái đó là cái hay nhất đó con. Mình ốm mà không bệnh, tức là bệnh vô không nổi.

Giờ thì mấy con lo tập thôi. Chứ còn bây giờ Thầy không tu cho mấy con được đâu. Cứ để từ từ sắp xếp rồi ráng tu. Thầy chỉ chăm sóc coi mấy con coi tu đúng, tu sai thôi. Tới cái giai đoạn đó phải tu cái pháp gì? Phải làm cái gì? Đó, có vậy thôi! Giúp đỡ cho người tu, chứ pháp Thầy viết đủ rồi.

Nhưng mà tu sợ, mình ham tu cao quá thì không được, mà thấp quá thì nó phí. Cho nên phải tu như thế nào? Thế nào? Để rồi theo dõi, nhiếp tâm được vậy thì phải ở chỗ pháp đó tu. Mà chưa nhiếp được thì phải tập nhiếp cho được. Đó, cách thức như vậy, nó rõ ràng lắm, không có gì hết.

(47:04) Phật tử 5: Tụi con là tuổi lớn rồi. Thành ra là con cũng nguyện cho là thấy cái kiếp này là nó thấy vậy là cầu nguyện để cái kiếp sau được gặp, sớm được cái chánh pháp này đó.

Trưởng lão: Con mà lỡ chết rồi, kiếp sau gặp, cho nên chú lúc bấy giờ như Thầy.

Phật tử 5: Con là một tháng con tu Bát Quan Trai hai ngày, thế thì con chỉ có ước nguyện chừng đó thôi. Là chứ chừ về duyên nó còn ràng buộc nhiều quá nhiều, không đi nổi.

Trưởng lão: Giờ Ái Kiết Sử nó còn ràng rịt quá. Nói chung phải lo cho xong bổn phận con. Làm cha, làm mẹ không thể để con mình như vậy, phải lo cho hết, lo hết chắc là tiêu đời. Lo hết rồi không biết chừng con rồi, tới cháu thấy bỏ cũng không thấy được.

Phật tử Kim Quang: Con thấy Ái Kiết Sử sợ quá Thầy ơi! Mình mà không khéo là mình bị dính vô, mà bị lôi kéo, lôi cuốn thêm, dữ dằn quá!

Trưởng lão: Trời! Nó vi tế vô cùng con. Chưa thấy mặt chưa biết đứa cháu nào hết, mà thấy mặt rồi. Trời đất ơi! Nụ cười nó như thiên thần đó. Nó lôi mình liền đó.

Phật tử Kim Quang: Dạ! Đến đời cháu nữa.

Trưởng lão: Nó không phải dễ đâu. Trời đất ơi! Coi vậy chứ, nó khó vô cùng. Cái Ái Kiết Sử nó dính dễ lắm, mà xả ra nó rất khó. Bây giờ mình chưa có đứa cháu nào hết, mà có đứa cháu nó sanh ra rồi, lại thăm nó, thấy nó mỉm cười cái. Trời đất ơi! Về cứ nhớ hoài, thấy thương quá! Khó lắm, dính chết đi được!


326-ĐUỔI BỆNH VÀ VỌNG TƯỞNG

 

326-ĐUỔI BỆNH VÀ VỌNG TƯỞNG

Thầy Thiện Tâm: Kính thưa Thầy! Cho con xin hỏi về cái chỗ đẩy lui bệnh. Hồi nãy Thầy có nói là đẩy lui bệnh thì chỉ có an trú vào trong chỗ Tâm Bất Động, để xem coi thử nó là như thế nào. Nó đi hết à. Hồi trước thì khi mà nghe Thầy nói là giờ có bệnh thì nương vào cái chỗ là "An tịnh thân hành" đó. Con về con cũng áp dụng đó, nhưng mà con không hết. Con thì bị cái đau lưng, nó đau ở các cột xương sống rồi, trên các khớp xương đó. Thì con đi Thân Hành Niệm, thấy nó đau chỗ nào là con đi, con nhấn mạnh vô chỗ đó thì nó đau lên, nhưng mà sau đó nó bớt, nó bớt nhưng mà nó rêm mình, rêm mẩy hết. Nhưng mà thấy nó bớt, thì sau đó con lại ngồi lại, con cũng áp dụng: "An tịnh thân hành" nữa, kết hợp cả hai cái luôn. Nhưng mà con thấy, đúng là nó bị rêm mình đó. Không biết như vậy là có đúng hay sai nữa?

(56:36) Trưởng lão: Nói chung là dùng cái pháp, con dùng pháp để đẩy lui cái bệnh tật ở trên thân con, tại vì cái bệnh đó cũng lâu rồi. Cho nên vì vậy mà bây giờ đuổi nó thì bền chí cứ ôm pháp đuổi đi thì nó hết à con.

Tu sinh: Dạ!

Trưởng lão: Nó không có gì đâu, con thấy không khi mà con đuổi như vậy nó có sự biến chuyển, thay đổi chứ đâu phải!

Tu sinh: Dạ đúng, nó bớt Thầy.

Trưởng lão: Nó bớt, nó thay đổi, cho nên cố gắng bền chí đẩy lui cho nó hết bệnh đó luôn, nó mới có cái trạng thái Bất Động mới được. Chứ còn nó có cái cảm giác, con ngồi lâu nè, có cảm giác đau, hoặc là mấy con. Bây giờ thí dụ như mấy con ngồi ba mươi phút, bây giờ tăng lên một giờ thì mấy con bị tê, bị đau chân đó, chừng nào mà Thầy thấy mấy con nhiếp tâm cho hoàn toàn, cho bất động hoàn toàn đó. Mấy con ngồi mấy con tăng lên đó, thay vì ngồi ba mươi phút mà tăng lên một giờ không đau đó, là mấy con mới thật sự bất động. Bởi vì phải nhiếp tâm cho thật chặt ở trong đó. Cho nên vì vậy mà cái đau nó đánh vô không được thì nó không đau, mà nó không đau thì cái thân nó không có đau, tê đau nhức nữa. Chứ không khéo mấy con ngồi cái nó, cái cảm thọ nó lôi cái tâm mấy con ra trạng thái bình thường nó không còn bất động. Cho nên cái đau nó càng tăng lên, thì do đó mấy con tập cho nhuần nhuyễn cái sự bất động của nó; nó rất là mạnh ở trong đó, nó rất là có một cái lực ở trong đó rồi, thì các cái cảm thọ nó đánh con không có được. Mà nó đánh không được thì nó “mát lạnh”. Nó mát lạnh tức là nó không còn đau nữa.

(57:59) Cho nên đức Phật dạy cái câu, đức Phật nói: "Cái sức sinh mạng tận cùng chịu đựng cái cảm thọ, (cái cảm thọ khổ đó) cái sức sinh mạng chịu đựng tận cùng thì mát lạnh". Cho nên vì vậy mà mình có cái phương pháp mình tập nhuần nhuyễn ở trong Tâm Bất Động rồi, thì cái sức đau của nó, nó sẽ tác động không được thì nó sẽ mát lạnh, có vậy thôi. Cho nên cái cảm thọ nó không có tác động được cái người tu.

Còn bây giờ mấy con tập, cái mấy con ngồi dần dần được, cái mấy con tăng lên một giờ, hai giờ đó là cách thức tập cho nó quen cái cơ thể mấy con chứ không phải mấy con làm chủ các cảm thọ.

Bắt đầu bây giờ mấy con ngồi ba mươi phút, nhưng mấy con nhiếp tâm chặt chẻ ở trong cái tâm bất động rồi, mấy con ngồi lên một giờ không đau, nó không đau bởi vì nó chặt ở trong đó rồi, nó không có còn tác động được mấy con nữa. Thì bắt đầu nó cũng có đau chứ không phải không, nó đau mà mấy con không có cảm nhận nó đâu, các con cảm nhận cái Tâm Bất Động. Nó có đau, nó không đau được; nó không làm cho mình tác động được cái tâm mình thì nó hóa giải nó liền nó không đau. Nó không đau tức là bây giờ cái thân nó không đau nhức nữa. Rồi bắt đầu từng đó mấy con ngồi tăng lên một, hai tiếng đồng hồ rất dễ dàng, làm chủ đó, làm chủ thân mình đàng hoàng đó chứ không phải không làm chủ.

Bởi vì Tâm Bất Động là nó làm chủ tất cả mọi cái, còn bây giờ mấy con cứ ngồi đi, nhiếp tâm đi, thấy nó im vậy đó chứ tới chừng nó đau rồi thì lúc đó cái tâm mấy con bị loạn mất rồi. Bây giờ nhiếp hơi thở hay nhiếp ở chỗ nào đi, mấy con thấy mình cũng không vọng tưởng đó. Nhưng mà khi mà cảm thọ nó đánh vô cái mấy con bật ra liền, hễ biết đau, biết tê, đau nhức một hơi, cái nói nó đau quá. Cái thôi, chỉ còn nước xả thôi, chứ chịu không nổi. Đó là cái nhiếp tâm mấy con chưa chặt. Bây giờ dạy mấy con căn bản, nhiếp cho chặt, tập cho nhuần nhuyễn, nhiếp cho chặt ở trong cái Tâm Bất Động, không có một cái gì mà tác động được, tức là không bị phóng dật ra nữa. Còn có phóng dật, còn có phóng niệm thì không được cái tâm chưa bất động. Cho nên từ đó mấy con tập kỹ cho Thầy đi, thì mấy con sẽ thấy kết quả.

(1:00:02) Tu sinh: Kính thưa Thầy! Ở chỗ tu tập Tâm Bất Động thì con thấy như thế này, là không biết có đúng hay sai. Là khi mà nhiếp tâm đó thì con thấy nó có hai phần:

Phần thứ nhất là về trạng thái hơi thở thì nó cũng vẫn cảm nhận, nhưng mà cái thứ hai nữa thì con thấy hình như là con không có trụ vào đâu hết trơn đó. Thí dụ như con mắt đó thì một cái điểm nó cũng không còn nhìn nữa, mà nó mở bình thường vậy thôi. Nhưng mà nó cảm nhận xung quanh hết luôn. Sao mà rồi không còn thấy niệm khởi hay cái gì nữa hết, không biết đúng hay sai?

Trưởng lão: À, nó không niệm khởi mà nó cảm nhận xung quanh, mà thấy nó không bị phóng ra âm thanh, sắc tướng bên ngoài. Thì tức là nó trụ trong bất động rồi, chứ không có gì hết. Còn nó phóng ra nó theo âm thanh, nghe ai nói gì cái bắt đầu nghe tiếng nói đó, cái nó theo tiếng nói đó. “Ờ! trời đất ơi hai người đó chửi lộn quá trời”, thì như vậy là con bị phóng niệm rồi, không được. Còn nghe thì có nghe nhưng mà nó vẫn bất động thì cái đó được.

Tu sinh: Tức là nó cảm nhận hết đó nhưng mà nó không có dừng lại ở chỗ nào.

Trưởng lão: Nó không có gì phóng dật ra thì tức là bất động rồi, cái đó đúng.

(1:01:21) Tu sinh: Dạ! Thì con thấy lúc đó, khi mà con đi đó thì con thấy nó đạt hơn. Còn ngồi một lúc đó thì kiểu như là nó không có…​

Trưởng lão: Tức là nó dễ bị rớt vô hôn trầm.

Tu sinh: Bị tưởng, tâm nó nhiều tung hết trơn, thành thử con Thầy: "ủa sao mình tu tập tâm bất động mà sao niệm khởi lung tung hết".

Trưởng lão: Cái đó là sai, nó bất động mà nó khởi niệm lung tung. Con đi con thấy dễ thì con nên lấy cái oai nghi đi đó mà tập nó, để cho nó thuần thục, thật thuần thục, sau đó mới áp dụng vô cái ngồi. Còn bây giờ con ngồi một hơi thì nó có niệm, tức là Tâm Bất Động con nó bị động chứ nó không bất động được. Cho nên lấy cái oai nghi đi đó, theo cái đặc tướng của con, thì con dùng cái oai nghi đi đó con tu tập. Bởi vì trong bốn oai nghi mà cái oai nghi nào nó hợp với mình thì mình nên lấy cái đó mình tập, tập để cho cái tâm mình nó bất động, mà nó bám rất chặt nó không còn bị bên ngoài tác động được nó nữa. Thì như vậy thì mình mới có kết quả tốt được. Lấy oai nghi đi mà tập đi con, con thì chắc có lẽ cái kiếp đi. (Thầy cười)

Tu sinh: Con nghĩ chắc là nó bị tác động nhiều quá hay sao mà nó làm con suy nghĩ cái này, suy nghĩ cái nọ.

Trưởng lão: Tại vì con động, cho nên nó bảo phải đi mới nhiếp được.


325- NHIẾP TÂM, ĂN UỐNG, CẢM THỌ, ĐUỔI BỆNH

 

325- NHIẾP TÂM, ĂN UỐNG, CẢM THỌ, ĐUỔI BỆNH

(26:59) Bây giờ trong sự tu tập mấy con còn nghi ngờ một điều gì chưa làm được, mấy con cứ hỏi. Thầy sẽ chỉ dẫn mấy con? Có một cái trạng thái gì mà làm cho mấy con không tu tập không được, mấy con hỏi Thầy sẽ chỉ dạy cho mấy con? Một là phá, hai là chúng ta tiếp tục tu. Bây giờ mấy con có thấy gì cứ hỏi đi con, con cứ hỏi!

(27:26) Tu sinh: Kính thưa Thầy! Con Gia Quang, con xin hỏi hai vấn đề là:

  • Các niệm ác, thiện, đúng, sai đều bọn con tu tập là diệt trừ và tác ý chỉ còn lại một niệm là phải bất động, con tu tập như vậy, cầu xin Thầy chỉ dạy!
  • Hai: Con tu tập đẩy lui được hai cục bướu ở đây và ở đây đã tiêu bớt hết rồi. Hôm nay con tu tập có lúc 15 phút, 20 phút, 30 phút, 40 phút không có niệm, không có phóng dật. Có phóng dật, không có vọng tưởng, không si mê. Cầu xin Thầy chỉ dạy đúng sai có được không? Niệm xẹt vào, xin hết!

Trưởng lão: Như vậy là được rồi tiếp tục đi con, tu vậy là tốt rồi, tiếp tục cho đến mà hoàn toàn mà "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", tu tốt lắm, mấy con khá rồi, có tiến bộ rồi, tu vậy là tốt đúng không sai chỗ nào hết đó con, nhưng phải ráng. Trong giờ tu mà có buồn ngủ, có hôn trầm, có thấy lừ đừ, thì mấy con áp dụng phương pháp Thân Hành Niệm để phá nó mấy con. Các con còn có ai hỏi thêm gì Thầy nữa không? Có gì cứ hỏi mấy con để rồi Thầy chỉnh sửa cho mấy con tu đúng. Tu tập như vậy là tốt, quá tốt rồi.

Tu sinh: Con kính bạch Thầy! Cho con hỏi hai câu là: Trong khi tu tập con thấy là nó không có bị hôn trầm, thùy miên. Nhưng mà khi ngồi lại, cái lúc mà xả nghỉ thì cái niệm vẫn còn khởi nhiều, thì con mới ôm cái pháp Thân Hành Niệm con đi vài vòng, lúc mà đi vài vòng vừa ôm pháp Thân Hành Niệm thì thấy mình không có niệm, nó tập trung vào từng cái hành động của nó, thì chỉ con đi vài vòng thôi thì khi đó con ngồi lại đó, thì thấy cái tâm nó dễ bất động hơn. Còn ngồi lại mà không đi Thân Hành Niệm thì tác ý cái câu “tâm bất động” thì thấy nó chưa có đủ lực.

Trưởng lão: Chưa đủ sức gom tâm, chưa đủ sức gom vào. Thay vì con tu pháp Thân Hành Niệm rồi, con ngồi lại thì thấy cái tâm nó sẽ bất động dễ dàng.

Tu sinh: Bất động dễ.

Trưởng lão: Vậy thì do cái đặc tướng của con. Cho nên thí dụ như: Bây giờ chưa có đi pháp Thân Hành Niệm, chưa có tập thì con ngồi lại con nhắc: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự đi ", thì im lặng một chút xíu thì thấy có niệm khởi, có phải vậy không?

Tu sinh: Dạ!

(29:44) Trưởng lão: Còn bây giờ con tập cái pháp Thân Hành Niệm rồi bắt đầu con ngồi lại con nhắc: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", thì có thể kéo dài từ 5 phút, 10 phút hay 1 giờ hay 30 phút dễ dàng không có khó khăn, thì như vậy là cái tâm con nó chưa có gom lại, chưa gom lại. Cho nên vì vậy con ôm cái pháp Thân Hành Niệm, nó tập trung trong thân hành của con rồi, mà khi con ngồi lại thì nó sẽ…​ Do đó mà nó im lặng thì con hãy tập như vậy đi, được chứ không phải không được. Bởi vì theo đặc tướng của con.

Tu sinh: Còn con thấy là đi Thân Hành Niệm không cần đi nhiều chỉ cần đi vài vòng thôi, thì ngồi lại tự nhiên nó bất động, khỏi cần tác ý cái câu “tâm bất động” nữa, nó vẫn bất động.

Trưởng lão: Bây giờ cũng khởi sự con tác ý đầu tiên con vào khi mà con đi pháp Thân Hành Niệm rồi con ngồi lại nó im lặng. Nhưng mà con phải dẫn dắt nó chứ đừng để tự nó im lặng, tự nó im lặng nó sẽ lạc trong không con đó. Cái tâm nó phải dẫn nó, phải dẫn nó chứ con không dẫn nó thì bắt đầu con ngồi im lặng vầy, cái nó lặng riết cái nó vô Không. Còn con dẫn bảo: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", nó sẽ bất động mà nó không vô Không, nó phải có cái pháp dẫn nó con.

Tu sinh: Khi ngồi lại thì phải tác ý trước.

Trưởng lão: Tác ý trước tâm bất động, dẫn nó trước, nhắc nó trước. Mình làm chủ nó, tập làm chủ nó chứ không khéo nó im lặng cái bắt đầu nó lọt vô Không. Bây giờ con không kéo cái thời gian dài, chứ kéo dài cái thời gian dài mà bất động rồi, nó không niệm nó lọt vào trong Không đó, nó rơi vô trong Không Vô Biên Xứ đó.

(31:32) Tu sinh: Nó vào trạng thái Không là mình quên hơi thở luôn hay sao?

Trưởng lão: Mình quên luôn rồi con, không nhớ hơi thở nữa, nó Không Vô Biên Xứ mà, nó lọt trong Không Vô Biên Xứ, nó lọt trong cái Định của Tưởng rồi, Không Vô Biên Xứ Tưởng con biết không? Nó lọt trong tưởng rồi con ngồi con cứ tưởng là mình…​ Chứ sự thật giống như mình chiêm bao đó con, nó không riết cái nó giống như chiêm bao à. Còn mình nhắc nó vậy đó chứ mà, bởi vì ý thức nó làm chủ mà, nhắc nó cái ý thức nó không mất, nó không lọt vô trong Không Tưởng được, tức là cái Tưởng thức không làm việc. Còn con nếu mà không nhắc cái ý thức của con, thì cái tưởng nó sẽ làm việc nó rớt trong không luôn.

(31:53)Tu sinh: Mà con thấy nó nhanh quá thưa Thầy! Nó vô trạng thái đó, thì lây quay một hồi nhòm lại đồng hồ thì nó trôi qua rất là nhanh.

Trưởng lão: Thì lẽ đương nhiên ở trong đó cái thời gian nó không có đâu, thành ra con nhìn lại con thấy 30 phút rất nhanh. Nhưng mà coi chừng đó, kéo dài nữa là bị đó, nó không có cái ý thức mà tác ý để giữ gìn nó, thì ý thức nó mất thì tưởng thức nó hoạt động. Cho nên cái tâm bất động mà tác ý đó thì nó quan trọng lắm, để bảo vệ, giữ gìn cái ý thức của chúng ta. "Ý làm chủ, ý tạo tác”, không được mất cái ý mà. Trong cái sự bất động của chúng ta không được mất cái ý, cái thời gian sau đó nó hoàn toàn nó bất động, mà nó không lọt ở trong cái Không Vô Biên Xứ Tưởng chứ không khéo nó lọt trong Định tưởng. Cái ý thức nó lặng, nó chìm rồi, nó không làm việc nữa thì cái tưởng nó lòi ra nó làm việc, thì con rớt trong Không Tưởng rồi, nó nối tiếp cái không của ý thức, bắt đầu thì còn ý thức không đó, con hiểu không? Sau đó nó nối tiếp, cái tưởng thức nó nối tiếp nó làm việc cái ý thức nó lặng mất, lúc bây giờ con giống như người chiêm bao mà thấy mình trong mộng, ráng cố gắng chỉnh lại.

Tu sinh: Cái đó là cái cách mà cái lúc mà con xả nghỉ, còn cái lúc mà con tu tập 30 phút đó thì con ngồi lại đó, tác ý thì thấy niệm vẫn còn nhiều. Cho nên con thấy vậy là mình chưa có nhiếp tâm được trong hơi thở, nó quen với hơi thở rồi Thầy, thì con bây giờ con mới nhiếp tâm lại hơi thở. Con mới dùng câu tác ý: "Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra" lại, thì như vậy nó bắt đầu nó vắng niệm, thì như vậy cũng không có được phải không, thưa Thầy?

Trưởng lão: Không được, nó vắng niệm là bị hơi thở con ức chế, ức chế ý thức. Cho nên vì vậy mà con cũng, bởi vì con ngồi lại con đã nhắc cái tâm bất động thì nó đã có vọng tưởng, phải không?

Tu sinh: Vâng!

(34:11) Trưởng lão: Thì do đó bây giờ con sẽ nhắc: "Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra", rồi hít vô thở ra, con thấy hít vô, thở ra do nó nương vào hơi thở, nhưng mà con lại nhắc một cái câu kế nữa, con thấy đã nương biết được hơi thở rồi chứ gì? Tức là tập trung gom được hơi thở rồi. Thì con nhắc: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự.”

Thì bấy giờ bắt đầu cái chỗ mà cái tâm của con nó gom lại hơi thở đó, nó sẽ bị chia làm hai, một cái nó nhìn ở bất động; còn một cái nó nhìn ở chỗ cái hơi thở, thì nó sẽ không có niệm. Chứ còn nó quên luôn nó ngồi nó quên luôn hơi thở thì niệm nó xẹt vô. Bởi vì cái niệm nó xẹt là cái hơi thở con quên, con hiểu không?

Còn bây giờ mình chia đôi nó ra, một là cái ý thức của mày, mày làm việc hai phần:

  •  

Một phần thì mày biết hơi thở ra vô;

  •  

Một phần thì mày phải nhìn cái tâm bất động.

Cho nên vì vậy Thầy nói rõ ràng là nương hơi thở mà để thấy tâm bất động, là nó sẽ không mất, mà hễ con mất hơi thở thì bất động nó cũng mất luôn à. Mà nếu gom cái tâm vào chỗ hơi thở không, thì không thấy bất động, chỉ có biết hơi thở không thì tức là bất động không thấy, thì cái tâm bất động không có. Nó thật sự nó bất động, nó không có gì hết, nhưng mà có điều kiện là nó bị dính nằm ở trong cái hơi thở toàn diện.

Tu sinh: Nó thấy hơi thở.

Trưởng lão: Không thấy hơi thở, thì không được, nó sai. Bởi vì nó còn thấy pháp mà nó không thấy tâm, còn cái này nó nương pháp mà nó thấy tâm; thì tập lại. Cho nên mà vì vậy phải cố gắng tập lại cho nó đúng con.

(35:42) Tu sinh: Như vậy cái phương pháp mà con thấy, khi mà nó nương hơi thở không đó thì con thấy nó ức chế cái ngực của mình, hình như nó thành cái thói quen nó đau ngực rồi thưa Thầy!

Trưởng lão: Đúng rồi!

Tu sinh: Không biết bây giờ.

Trưởng lão: Bởi vậy mình gom vào chỗ bất động, thì nó xả bớt ra nó không có đau ngực con, nó báo cho con biết rằng gom ở trong hơi thở đó, thì nó bị ức chế rồi, nó ức chế thì cái hiện tượng của nó, cái cảm thọ là đau ngực con là phải. Thay vì con gom vào cái chỗ thở của nó thì cái ngực con phải đau chứ sao. Mà có nhiều người nó không đau ngực, mà lại nó nặng cái đầu, cứ gom hơi thở thì cái trường hợp đó nó xảy ra, nó có những cái hiện tượng, hiện tượng cảm giác, cảm thọ, thọ khổ.

(36:32) Tu sinh: Khi nó đau ngực như thế đó thì con mới hướng dẫn nó ra nhiếp ở ngoài nhân trung, nó nhòm thấy hơi thở ra vô tại nhân trung, thì con thấy không sao, 30 phút mà thấy không sao hết đó. Thì như vậy thì bây giờ con cứ nương về ở phía ngoài, rồi nhòm hơi thở như Thầy dạy là ý thức mình phải thấy cả hai phần cứ như vậy đó hả thưa Thầy?

Trưởng lão: Cứ như vậy đó con, cứ vậy tập để nhận thấy cái tâm bất động, nương vào hơi thở mà thấy tâm bất động. Cho nên Thầy dạy chứ Thầy sợ mấy con không biết cách mấy con sẽ tập trung có một chỗ cái chết được. Mà hễ tập trung ở chỗ bất động thì mấy con sẽ không có hơi thở nương đó, thì một chút mấy con bị vọng tưởng. Nó không có chỗ nương nó, thì nó bị vọng tưởng mấy con, ngồi im lặng vậy đừng có nương chỗ nào hết là vọng tưởng dễ phóng lắm.

Tu sinh: Dễ phóng mà con thấy nó dễ buồn ngủ nữa thưa Thầy!

Trưởng lão: Chứ sao lẽ đương nhiên rồi, ngồi im lặng nó dễ buồn ngủ chứ sao, hôn trầm nó dễ đánh. Cho nên vì vậy mình nương cái chỗ này để cho cái sức tỉnh mình có, nhưng mà tỉnh để nhìn chỗ kia, chứ không phải tỉnh để nhìn có một chỗ. Đó khéo léo vậy đó mới được con, sửa lại cho đúng đi con!

(37:491) Tu sinh: Kính bạch Thầy! Con xin hỏi Thầy là con tu tập như thế này không biết là đúng hay sai. Theo con tu tập đó thì: đầu tiên đó là con tác ý, trước con nhiếp tâm an trú con tu tập: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự". Tức là sao mà cái bụng con nó guộn guộn guộn lên mấy cái, lúc đầu nó có cái điểm nó nằm ở chỗ này nè, rồi cái bây giờ là con chỉ có là ngó xuống, kiểu ngó xuống mà hai con mắt mình chỉ hí hí thôi, hai cái đường hơi thở nó bám vào chỗ đó đó. Cái nó không bị cái vọng tưởng hay gì hết đó, trừ ra tối. Nguyên một ngày đó nếu mà con không ăn cơm, thì tức là con cũng nhìn ngay cái đó; thì hai đường hơi thở nó phóng vào đó; thì nó không vọng tưởng, không gì hết. Nếu mà con ăn cơm rồi đó, thì nó no rồi thì nó không có nữa, mà nếu muốn có lại nữa đó thì khoảng 3 tiếng đồng hồ. Chẳng hạn, ví dụ: Như con ăn cơm hồi 11 giờ, rồi 1 giờ tới 3 giờ nó mới có lại, chừng nào nó đói xuống đó mới có lại, còn nếu mà nó no thì nó không có.

Thì đó khi mà con tu tập như vậy đó. Con thấy mỗi lần như vậy, cho nên con phải bớt cơm lại, cơm thì con bớt ra, chứ nếu con ăn no như kỳ trước, thí dụ như bữa mà ba chén cơm đó thì tức là con tu tập không có được. Một ngày con ăn có chén rưởi à, hoặc là một chén à, nghĩa là trong cái cái giờ đó con tu đủ hết. Thì tức là trong một ngày, hiện tại bây giờ, sáng từ 1 giờ, từ 2 giờ khuya, 2 giờ khuya con tu tập cho tới chiều nó có đủ. Còn nếu con ăn no quá thì nó mất, như buổi trưa nó không có được.

Trưởng lão: Con gom tâm không được.

Tu sinh: Dạ! Như vậy là không biết con tu như vậy không biết đúng hay sai, con xin thưa Thầy giúp đỡ!

(39:48) Trưởng lão: Con tu theo kiểu mà thiền duyệt vi thực pháp đó tập trung vào đó nó ăn không được nữa, ăn pháp chứ không phải ăn cơm. Sự thật ra thì tu như thế này con, tu như thế này nó mới đúng con, không khéo con chỉ tập trung vô…​ Ăn thì mình cũng vẫn ăn bình thường thôi, mà tại vì con tập trung cái chỗ này. Cho nên vì vậy mà con thấy, nếu mà tập trung được đó thì mình ăn ít lại, mà tập trung không được đó thì tại vì ăn nhiều, phải không? Con thấy ăn nhiều mình tập trung không được.

Tu sinh: Dạ, đúng rồi Thầy!

Trưởng lão: Đó! Thì do đó bây giờ con ăn bình thường với cái sức của con thôi. Nghĩa là con ăn, nói nhiều đó chứ sự thực ra ăn tùy cái cơ thể của con chứ không phải nhiều đâu, nhưng mà con ăn ít lại thì nhiếp tâm dễ. Cũng như bây giờ cái sức của con ăn ba bát, mà hễ ăn ba bát cơm thì con nhiếp tâm để trụ chỗ đó, thì con nhiếp không có được. Cho nên con chỉ ăn chừng một hoặc hai bát à, thì con nhiếp tâm chỗ đó được, coi như chỗ đó nó thêm cái phần pháp. Tức là cái chỗ mà con tu tập đó, con tập trung tại chỗ con chứa cơm gạo trong đó, con hiểu không? Bây giờ con chứa pháp, cho nên nó không có chỗ chứa cơm nữa. Như vậy thì không được con, mình phải sống bình thường.

(41:17) Bởi vì đức Phật đã dạy đó, về vấn đề ăn uống mình đừng có: Thứ nhất đó là đừng có tuyệt thực. Đạo Phật không có dạy tuyệt thực, đạo Phật không dạy mình ăn ít ăn bình thường thôi, sống bình thường ngày một bữa đủ rồi. Cho nên vì vậy mình không bị lệ thuộc vào cái ăn uống, vào cái tu tập, mình chỉ ăn tiết độ ngày một bữa, ăn với cái sức khỏe của mình. Còn người ăn nhiều là tại cơ thể của người ta cần đòi hỏi, người ta ăn nhiều là với cái sức của người ta, người ta ăn ba bát, còn cái sức của mình ăn hai bát thì mình ăn hai bát; sức của mình ăn một bát, thì mình ăn một bát. Chứ đừng thấy người ta ăn ba bát mình ráng ăn ba bát thì không phải, tại cơ thể của mình, cái nhu cầu của nó nó cần, cái nhu cầu của cơ thể nó cần bao nhiêu mình ăn bấy nhiêu thôi.

Thì bắt đầu bây giờ con đừng có tập trung ở cái chỗ đó nữa, mà con nhìn ra ngoài kia kìa. Cái Bất Động của con nó không phải ở chỗ thân tâm của con, mà cái thân tâm con mượn cái thân tâm con đó để nhìn cái Bất Động của vũ trụ, cho nên con chết đi nó không có mất. Còn con nhìn thân tâm của con, con chết nó mất. Cũng như bây giờ con nhìn chỗ cái thân của con, cho nên con nhiếp tâm được, mà khi cái thân mất rồi con lấy cái gì con nhiếp, phải không? Con lấy cái gì mà con ở chỗ đó được.

Tu sinh: Dạ, con tu tập đó thì theo con thấy là hai đường hơi thở của mình đó, con thấy cũng rất nhiệm màu chứ, tại vì con thấy con thở xuống, nó theo hơi thở nó đi xuống đây. Tức là nó không bị niệm khởi, không bị gì hết đó, thành thử ra con thấy vậy nên con cứ đưa thẳng nó xuống ngay đó mà con không có cho nó niệm khởi.

Trưởng lão: Bởi vậy mà con mới sử dụng hơi thở mà theo. Vì vậy mà có những phương pháp mà người ta nhiếp tâm để mà không có niệm khởi đó, người ta chuyển pháp luân đó, người ta thở hơi thở mà đi vòng vòng, con thấy không? Đi vòng vòng xương sống rồi đi lên, đi xuống, đi vòng vòng gọi là chuyển pháp luân. Sự thật ra người ta tưởng tượng ra đó con. Đừng, đừng có nghĩ cái điều đó, thở là bình thường thở. Nhưng mà giữ cái tâm bất động thì cả một cái không gian, cái vũ trụ này nó bất động, chứ không phải riêng có con, mà con chỉ mượn cái thân và cái ý thức của con, để mà con nhìn cái bất động của vũ trụ. Cho nên vì vậy mà cái thân tâm của con nó sẽ bị hoại diệt, thân tâm con là Thân Ngũ Uẩn mà, con hiểu không? Nó chết đi nó không còn. Bởi vì đức Phật nói Thân Ngũ Uẩn mà có cái gì đâu, nó là vô thường. Nhưng mà cái tâm bất động của con nó là thường hằng, mà nó ở vụ trụ chứ nó đâu phải! Cho nên vì vậy mà Thầy nói: Nương chỗ hơi thở, tức là nương ở cái thân chúng ta nè, để mà thấy cái bất động bên ngoài. Đừng có nhìn vô trong thân mà thấy, rồi cái thân nó mất rồi thì lấy cái gì mà tập trung, Thầy nói con hiểu không?

Tu sinh: Dạ!

Trưởng lão: Con tập trở lại đi!

(44:06) Tu sinh: Con thì, nếu mà Thầy không chỉ thì con chắc có lẽ con đi thẳng, con đường nó hoài. Tại vì con thấy chỗ đó nó không bị niệm khởi, không bị vọng niệm gì hết đó. Thành thử ra rồi mình cứ đi thẳng chỗ đó, mà con thấy nó rất là hay đó, bởi vì con chỉ có cái ăn bữa cơm đó, ăn cơm là con bị gián đoạn Thầy! Ngồi ăn cơm là bị gián đoạn. Còn nếu mà không ăn cơm thì hai cái đường hơi thở của mình nó phóng thẳng vào chỗ đó à, thì nó không có một chút xíu nào niệm khởi lên, không có bị cái gì hết đó. Cho nên nên con thấy nó yên lặng từ đầu tới cuối, thành ra là khi bắt đầu vào tu tập hoặc là không tu tập nó cũng phóng thẳng xuống đó, thành ra nó không có bị một chút vọng niệm nào hết. Cho nên con thấy con thích thú, con thấy là mình làm được, cho nên từ cái chỗ này con tính là con viết giấy lên con hỏi Thầy, mà nay cũng có dịp may để con hỏi Thầy, vậy là con cũng…​

Trưởng lão: Con phải sửa lại!

Tu sinh: Dạ con thấy vậy được, tại vì con, về con sửa lại, dạ! Mô Phật.

Trưởng lão: Rồi con sẽ nhìn cái sự bất động ở bên ngoài đó thì nó sẽ thấy. Bởi vì Thầy thấy nương cái hơi thở đây mà thấy bên ngoài bất động, mà không ngờ là bất động, thân tâm của mình thấy cái bất động của nó, sự thật ra là bất động của vũ trụ. Bởi vì đức Phật nói: "Nếu thấy pháp là thấy Ta, mà nếu thấy Ta là thấy pháp” - đức Phật nói vậy - mình thấy pháp, cái Pháp là cái gì? Ta là cái gì? Tức là đức Phật là cái chỗ Bất Động.

Tu sinh: Thầy, con quên điều này nữa là khi mà con ngồi thiền mà con tu tập đó, thì con cũng tác ý là: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", thì cái tâm bắt đầu nó guộn guộn mấy cái, nó guộn mà khi mà mình guộn một hơi cái bắt đầu nó nằm lên đây nó không còn biết nữa. Thì tức là nó đổi cho mình một cái giác quan khác, thì tức là ngồi đó là nhưng mà mình vẫn biết mình, cái hơi thở của mình này nọ, nhưng mà vẫn thấy mình ngồi ở trên, mình không có đụng chạm gì ở dưới hết.

Trưởng lão: Đó là cảm giác tưởng nữa rồi đó.

Tu sinh: Nó không đụng chạm gì dưới hết đó, nó biết cái hơi thở của mình, biết hơi thở của mình ra vô. Rồi lâu lâu con cũng nói là: "Tâm luôn quay vô, tâm luôn bình thường", mà thấy nó vẫn bình thường như vậy đó.

Trưởng lão: Mà vẫn thấy như mình ngồi.

Tu sinh: Dạ! Nó ngồi ở trên, nó không có đụng chạm dưới đất, mà mỗi lần con tu tập như vậy là nó guộn guộn như vậy đó, nó mới đổi qua cái kia. Còn nó không guộn guộn, nó vẫn bình thường nó như hồi nào mới vô ngồi nó cũng vậy à, chừng nào nó guộn đó, nó mới hiện ra.

Trưởng lão: Nó mới có những cái hiện tượng đó, cái trạng thái đó. Còn nếu nó không guộn con đó thì coi như là bình thường.

Tu sinh: Dạ!

Trưởng lão: Còn nó có cảm nhận cái guộn như vậy đó thì con mới thấy nó thay đổi, thì con mới thấy nó ngồi khơi khơi ở trên.

Tu sinh: Dạ! Coi như mình, nó kêu bằng, là con thấy con người mình như lâng lâng vậy đó, lâng lâng lâng cái đổi qua cái đó đó, lâng lâng mà có thể con ngồi được khoản chừng nửa tiếng hoặc hơn nửa tiếng. Nếu có thể ngồi lâu cũng vẫn được nữa, nhưng con ngồi chỉ độ tê cái giò của mình, thấy nó hơi nặng nặng là vừa chừng đủ nửa tiếng rồi.

Trưởng lão: Cho nên đó là bị tưởng đó con.

Tu sinh: Cái đó cũng bị tưởng luôn hả Thầy?

Trưởng lão: Bị tưởng đó con, xả ra, đừng xài cái đó nữa.

Tu sinh: Chứ không, bây giờ thí dụ như con ngồi thiền như vậy là theo cái phương pháp nào, mong Thầy chỉ cho con?

(48:09) Trưởng lão: Theo phương pháp, bây giờ con ngồi con nhắc: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", thì con nhìn ra ngoài đừng có nhìn trong thân, bắt đầu khi nó có những sự gì thay đổi, con nhắc: "Không có thay đổi gì nha, bình thường như người ta ngồi, mọi người ngồi vậy đó, chứ không có được lâng lâng, không có được cuộn, không có được gì hết đó". Khi mà nó có vậy, con tác ý bảo nó: "Dừng lại". Còn nếu mà thấy nó cứ ngồi nó bị, đứng dậy đi kinh hành, đứng dậy đi mình giữ cái Tâm Bất Động của mình, chứ mình không có để cho nó hoạt động như vậy, nó hoạt động vậy là nó sinh tưởng con à, không có được, phá liền tức khắc. Hễ con ngồi, con tác ý mà thấy nó trở lại bình thường thì thôi, mà nếu mà nó không có chịu nghe lời con, tác ý nó không chịu nghe lời con; nó cứ tiếp tục hiện tượng đó nữa, thì con đứng dậy con đi kinh hành, đừng ngồi, con sẽ phá nó con, phá nó để đi mình cũng tu tập được, giữ cái tâm bất động của mình mà, giữ cái tâm bất động được. Cho nên những cái gì mà nó sai rồi, nghe lời Thầy phá đi, chứ không khéo nó không tới đâu, mà nó chết đi con sẽ ở trong cái đường ma không à.

Tu sinh: Mô Phật! Vậy mình vẫn giữ cái tâm bình thường thôi chứ không có gì hết.

Trưởng lão: Cứ bình thường thôi! Bởi vì Thầy nói tu không có đổi mặt, nó bình thường nó không thay đổi gì hết.

Tu sinh: Vậy con hiểu rồi, con đội ơn Thầy! Con cũng giữ tâm bình thường hoài, nhưng mà con sợ nếu mà vậy chắc nó không đúng, sợ nó có một cái điểm hay hiện tượng nào.

Trưởng lão: Không phải đâu, không có hiện tượng nào hết, mà thấy nó bất động, thấy nó bất động mà không có hiện tượng. Thầy nói có hỷ lạc là cũng sai nữa mấy con. Bởi vì đức Phật không chấp nhận thọ lạc, thọ khổ, thọ bất lạc bất khổ mà, khổ cũng không chấp nhận, mà lạc cũng không chấp nhận, bất thọ lạc cũng không chấp nhận.

Nghĩa là ba cái thọ này đức Phật không có chấp nhận cái thọ nào hết, chỉ có một con người bình thường của mình mà tâm bất động là chấp nhận. Cho nên cái thân mình nó thay đổi hoặc là mình thấy cái hỷ lạc nào của cái tâm mình thì xả ra: “Tao không chấp nhận mày đâu, tao không có chạy theo dục”. Dục khổ nè, rồi dục lạc nè, dục bất lạc, bất thọ khổ nè, tất cả cái đó là đều bị dục hết. Cho nên xả cái đó ra là ly dục, thấy không? Cái hiện tượng của con là cái dục đó chứ không có gì.

Cho nên xả mấy cái này ra. Nó làm cho mình thích thú hay hoặc sợ hãi, sợ hãi thì nó là thọ khổ rồi, mà thích thú là nó lạc rồi. Nhưng mà cái thích thú và sợ hãi đều là bị dục, cái sợ, mình thấy mình ham muốn cái gì đó, thật sự ra mình sợ cũng là dục chứ đâu phải là có cái ham muốn không đâu, cái sợ hãi. Cho nên vì vậy mà dẹp cái này ra đi, chỉ có bất động mà thôi. Mà bất động là rất bình thường không có cái gì xảy ra trên thân tâm của nó được hết. Cho nên mấy con phải cố gắng tập trở lại, sửa trở lại!

Lâu lâu mới gặp Thầy, mà gặp Thầy thì phải cố gắng khắc phục cho được, mà khắc phục không được, làm ơn lại gõ cửa dùm Thầy, để Thầy ra Thầy chỉ, còn không ấy quá Thầy lấy roi Thầy quất cho nó bữa, cho nó chạy.

Tu sinh: Kính thưa Thầy! Qua thời gian con tu tập, vấn đề thứ nhất coi như con ngồi nhắm mắt lại con tác ý coi như là: "Tâm thanh thản, an lạc và vô sự", thì sau đó con tác ý khoảng ba lần như vậy, thì nó vô được tâm thanh thản, nó qua được tâm thanh thản, an lạc, được chừng nửa tiếng, nửa tiếng cái đồng hồ nó báo thì con tắt đồng hồ, cái con tác ý lại, tiếp tục cho đến, như vậy đến cái hôm con ngồi được 2 tiếng. Như vậy có được không hay là sao Thầy?

Trưởng lão: Được con! Tập cho nó nhuần nhuyễn, trong khoản thời gian 2 tiếng đó đi. Thí dụ như tác ý một lần nó chưa yên, thì tác ý ba lần, bốn lần, cũng được con, tác ý chừng nào cái tâm nó bất động, nó ngồi im lặng nó nhìn thấy được cái bất động đó thì để cho nó bất động, có vậy thôi, tu vậy được con. Cố gắng tập đi, Thầy nói, cố gắng tập vậy là tốt, tập cho thuần để giữ được tâm bất động của mình, rồi chừng nào mấy con tăng lên, mấy con thấy hôm nay mấy con quá thuần rồi mấy con mới gặp Thầy để mà xin tăng lên, thì Thầy sẽ kiểm nghiệm trong cái khoảng thời gian mấy con tu đó, để Thầy theo dõi từng chút của mấy con, rồi Thầy theo dõi được rồi Thầy cho tăng lên. Chứ mấy con đừng tự tăng, tăng lên cái mấy con lọt trong tưởng cái chết Thầy luôn đó.

Tu sinh: Coi như là mình tăng trong nửa tiếng.

Trưởng lão: Nửa tiếng được.

Tu sinh: Cái đồng hồ nó báo thì mình tắt đồng hồ

(53:02) Trưởng lão: Mình tắt thôi, cứ vậy mình tu tập cho nó nhuần nhuyễn cái đó đi, chứ không khéo nó tăng lên nữa thì nó lọt trong Tưởng đó con. Nó im lặng quá mà mấy con chưa có biết đó, chưa biết nó lọt trong Tưởng thì lúc bây giờ mất công phá nó nữa cực lắm. Cho nên khi nào mà thí dụ bây giờ tu 30 phút hay một giờ mấy con dừng lại đó đi, cứ tập nhuần nhuyễn. Sau khi mấy con thấy có thể mình tăng lên được rồi, thì con sẽ ngồi Thầy xét lại, mấy con đến đây mấy con xin Thầy kiểm tra dùm con thì con sẽ ngồi.

Tu sinh: Thưa Thầy! Coi như là mình ngồi trong một tiếng thôi…​

Trưởng lão: Đúng rồi đó một tiếng lui trở lại, ba mươi phút đến một tiếng thôi, mấy con đừng có tăng lên. Bởi vì tăng lên nó sẽ, Thầy sẽ kiểm điểm cho đúng chứ không khéo, trong một tiếng, thí dụ bây giờ con ngồi im lặng trong một tiếng, Thầy xét thấy một tiếng này nó hoàn toàn nó không có một cái Tưởng nào mà xen vào trong này hết, thì Thầy cho tăng lên. Chứ mà thấy hiện tượng nó có mấp máy có một cái Tưởng nào nó sắp sửa, con tăng lên là nó bị đó, thì Thầy sẽ chỉ cách cho mấy con bây giờ tăng lên được.

Nhưng mà khi mà cái hiện tượng cái tưởng này mà nó xảy ra, cảm nhận này nó xảy ra thì con phải tác ý ngay liền chứ không được để. Bởi vì cái hiện tượng đó nó xảy ra, nó làm cho mình thích, mình không dẹp nó đâu, mình chỉ thích, mình theo nó, nó dẫn mình đi lạc đường. Cho nên vì vậy mà khi mấy con tu tới một tiếng đồng hồ rồi, mà thấy nó muốn tăng lên, muốn tu tập nhiều hơn thì mấy con để mấy con ngồi lại Thầy kiểm nhận cho kỹ lưỡng cái Thầy cho tăng lên, nó không sợ. Mà Thầy báo trước cho mấy con, ờ bây giờ tăng lên nó sẽ bị cái gì, thì mấy con biết rồi thì do đó nó hiện ra cái mấy con tác ý liền ngay tức khắc, mấy con diệt nó.

Tu sinh: Thưa Thầy! Cho con hỏi điều này; con tu hai tiếng mà cái thời gian sau cũng giống thời gian trước thôi chứ nó không khác.

Trưởng lão: Hai tiếng coi vậy chứ sự thật ra.

Tu sinh: Nhưng mà cứ ba mươi phút cái coi đồng hồ báo, ba mươi phút con tắt đồng hồ, con tăng thêm.

Trưởng lão: Cái đó là con tu ba mươi phút chứ chưa phải tiếng. Một tiếng nó phải liên tục, nó liên tục chứ nó không được ngắt đoạn con, cái này là con bị ngắt đoạn ra, con tu ba mươi phút thôi thành ra không sao. Cũng như mình tu cái thời của mình ba mươi phút, ba mươi phút, ba mươi phút mà thì nó không sao. Chứ mà một tiếng liên tục mà tăng lên liên tục nữa. Thí dụ như một tiếng liên tục rồi tăng liên tục, một tiếng rưỡi thì cái này nguy hiểm đó. (Dạ)

Cho nên Thầy lo là sợ nó liên tục đó, nó sẽ lọt trong một cái trạng thái nào, mà mấy con cứ thấy là tưởng là mình bất động, nhưng mà coi chừng! Thì lúc bây giờ chỉ có Thầy kiểm nghiệm rồi Thầy hướng dẫn, con ba mươi phút chuông đồng hồ reo ba mươi phút cái con tập lại ba mươi phút, thì chỉ có ba mươi phút. Tại vì nó ngắt cái tâm của mấy con ra một đoạn ba mươi phút, nó chưa có đi vào cái trạng thái khác. Rồi mấy con còn hỏi Thầy gì nữa không con? Rồi con, con.


324- NHÂN DỊP ĐAU BỆNH ĐỂ MÀ TU NHIỀU GAN DẠ, BỀN CHÍ LÊN!

 

324- NHÂN DỊP ĐAU BỆNH ĐỂ MÀ TU NHIỀU GAN DẠ, BỀN CHÍ LÊN!

(1:36:32) Phật tử 9: Con xin Thầy trả lời giúp con, sau khi con được vào đây, con ở nhà, con đã tu tập được một thời gian nhưng mà ngắn thôi ạ, con tập luyện thì chưa được thuần thục, nhưng mà con vào đây thì con tập luyện ráo riết, con bị cái chân, chân trái tự dưng nó lại đau, sưng tiếp, cái chân trái bị đau không ngồi kiết già được, nó lại đau sang cái chân phải, thế là từ tối hôm qua là con đau quá. Con có tác ý nhưng mà nó chưa được.

(1:37:20) Trưởng lão: Nó chưa hết, tại nhiếp tâm chưa được, nó không ăn thua gì hết, thì không có gì đâu. Khi mà con đi kinh hành mà bị nhức chân hoặc là chân con đau nhức cái chỗ nào đó, đó là cái nghiệp nó cản đường con, nó không có để cho con bình yên con tu đâu.

Cho nên, vì vậy đó là cái đối tượng mà con phải đẩy lui nó đó, thì bắt đầu con thấy con tác ý cái câu: ”An tịnh thân hành, tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành, tôi biết tôi thở ra”, rồi con cứ ngồi con hít vô thở ra năm hơi thở rồi tác ý, cứ như vậy làm hoài chừng nào hết thôi, không hết tao làm hoài tao làm, tao làm sáng, ngày, đêm cái con là con hết đau, con làm biếng thay vì con tu một nửa tiếng đồng hồ thôi chứ gì?

Mà bữa nay mày đau là tao tu suốt đêm, mà tu suốt đêm, nó hết, nó chạy mất, nó sợ quá, con cứ con tu hoài nó sợ, còn con tu mà theo cái kiểu như con mạnh giỏi, con tu có ba mươi phút không đó, thì nó nói nó đau cho bà này hết tu luôn, con hiểu không? Cho nên, vì vậy mà con gan đi, nó có đau thì con tu nhiều, nó có cái điều kiện mà tu mà, chừng nào mày hết thì thôi tao xả nghỉ, mà mày không hết tao tu nữa.

Tu suốt đêm, bởi vì nó đau con đâu có ngủ được đâu, tu suốt đêm, tao chỉ ngồi tao chỉ tác ý vậy thôi: ”An tịnh thân hành, tôi biết tôi hít vô, an tinh thân hành, tôi biết tôi thở ra”, rồi hít vô, thở ra năm hơi thở lần nữa, mà mày hết đau tao nghỉ, mà mày không hết đau tao tu suốt đêm, mà suốt ngày nữa, chừng nào hết mới thôi. Còn con nghe đau quá, thôi con nghỉ chứ bây giờ nó cứ đau, nó ngự trị có một cái đau à.

Còn bây giờ con dùng cách vậy là cái tâm con bị phân ra, một bên là cái đau, một bên là cái hơi thở, con hiểu không? Mà cái hơi thở mạnh hơn thì nó lôi cái đau mất, mà cái hơi thở yếu thì nó cứ phân đôi ra, nếu cứ mà ôm hoài cái pháp thì cái pháp nó sẽ lôi cái tâm mấy con qua cái pháp, thì cái đau nó sẽ mất, coi như con bền chí quá rồi, cái đau nó lôi không nổi, “cái bà này xem như bả làm …​ (Nghe không rõ), thôi mình chịu thua thôi, đầu hàng”, do đó con không đau, hết đau. Con nhớ đi, đừng có sợ đau, không chết đâu mà sợ.

Cứ bền chí đi, Thầy nói, đau bệnh là cái chỗ để mà tu nhiều, thay vì mình tu ít chứ gì, mà bây giờ nó sẵn dịp đau mình tu nhiều, có gì đâu, biết đâu chừng mà nhờ đau mà làm Phật sớm. Biết không, có vậy thôi chứ gì? Rồi con có gì không?


323- NƯƠNG HƠI THỞ TÁC Ý XẢ BỆNH

 

323- NƯƠNG HƠI THỞ TÁC Ý XẢ BỆNH

(12:54) Rồi bây giờ làm chủ thân mình, thân mình bệnh đau nhức chỗ này, đau chỗ kia. Mà có Như Lý Tác Ý thì bệnh tật sẽ không sanh, mà đã sanh thì bị diệt. Nếu mà cái thân của mấy con có bệnh nó đã sanh nó sẵn đau nhức rồi, thì mấy con cứ tác ý cái câu mà đức Phật đã trạch pháp, đã chỉ cho chúng ta tu rồi thì mấy con cứ tập cái đó thì tâm sân của mấy con không còn, cái bệnh nó không còn có nữa.

Mà bây giờ cái bệnh nó có thì nó sẽ hoàn toàn nó sẽ đuổi đi hết, mà nó chưa có thì hoàn toàn cái thân của mấy con tập cái pháp đó thì thân mấy con không có bệnh. Bây giờ đâu có lý nào mấy con tập hoài đâu, mấy con tập thời gian sau nó đủ cái nội lực của nó rồi thì mấy con không tập nữa, thì mấy con không tập nữa thì cái thân mấy con phải hiện lên nó đau chứ sao, thì mấy con chỉ cần tác ý cái bệnh đi liền.

Cho nên đức Phật đâu có phải lúc nào đức Phật cũng tu tập ở trong cái trạng thái tâm nó không đau đâu, cho nên bình thường sống như bình thường, mà có đau thì đức Phật tĩnh giác ngay liền tức khắc tác ý đuổi bệnh liền, tức khắc bệnh đi liền.

(13:54) Cho nên Thầy nhắc lại trong khi đức Phật về tìm tới cội cây Sala Song thọ để mà vào đó để mà nhập Niết Bàn, trên đường đi đức Phật bị đau bệnh, cũng ngặt nghèo, cho nên đức Phật mới tìm một cái tảng đá, nằm trên tảng đá rồi tĩnh giác đuổi bệnh, khi bệnh hết rồi đức Phật tiếp tục ôm bình bát đi đến cái cội cây Sala rồi từ chỗ đó mà nhập Niết Bàn. Các con thấy không? Có bệnh chứ đâu phải là không bệnh đâu nhưng mà đuổi bệnh, bởi vì mình sống bình thường là phải bệnh.

Còn bây giờ mấy con tu nè mấy con cứ nhắc nè: “An tịnh thân hành, tôi biết tôi hít vô, An tịnh thân hành, tôi biết tôi thở ra” rồi mấy con cứ tu tập như vậy thì bệnh không xâm chiếm vô được thân mấy con, mà thân mấy con có bệnh thì nó đẩy lui ra hết, đó là cái phương pháp của Phật. Nhưng mà bây giờ mấy con cứ ngồi tu hoài sao?

Khi mà tu mình có đủ sức đuổi bệnh rồi thì ai mà tu tập chi cái câu đó nữa, nó có bệnh thì đuổi nó đi, đâu cần gì nữa mà phải tập, bởi vì nó đã tu tập nó có cái ý thức lực rồi, cái lực của ý thức chúng ta bảo nó đi là nó phải nghe lời nó đi, là nó đi. Mà chỉ cần mình tĩnh giác ngay liền, tĩnh giác tức là mình nương vào cái hơi thở, nương vào cái tâm bất động của mình ngay liền ở chỗ bất động đó tác ý một cái là nó đi liền, mình đâu có tập trung vô trong cái đau đâu, mình tập trung trong cái tâm bất động. Thì mấy con thấy pháp Phật rất hay, pháp rất hay.

(15:11) Cho nên Phật pháp là một cái phương pháp rất là nhiệm màu để giúp chúng ta, mà những phương pháp đó là những phương pháp Nguyên Thủy, phương pháp gốc của Phật, Phật dạy chúng ta mà “Có Như Lý Tác Ý lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh mà đã sanh thì bị diệt” đó là cái pháp rất tuyệt vời. Và Định Niệm Hơi Thở của đạo Phật không có nghĩa là tập chúng ta như Sổ, Tùy, Chỉ, Quán, Hoàn, Tịnh của ngài Trí Khải.

Ngài dạy chúng ta nhiếp tâm bằng hơi thở để: “Hít vô biết hít vô, thở ra biết thở ra”, rồi đếm: “Một, hai, ba, bốn”, rồi Sổ, rồi Tùy tức là mình nương vào hơi thở để nhiếp tâm cho đừng có vọng tưởng. Kiểu này sai rồi, tổ dạy đâu có đúng được. Còn đức Phật dạy chúng ta như thế nào? Bắt đầu dạy: “Hít vô, tôi biết tôi hít vô. Thở ra, tôi biết tôi thở ra” rồi hít vô thở ra rồi tác ý. Còn tổ cứ dạy mình “Hít vô, biết hít vô. Thở ra, biết thở ra”, rồi đếm “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu” tức là Sổ tức mấy con, Sổ, Tùy, Chỉ, Quán, Hoàn, Tịnh, Lục Diệu


322- LÀM CHỦ BỆNH, CHẾT

 

322- LÀM CHỦ BỆNH, CHẾT

Nhưng thân chúng ta nó không thể dừng ở tại đó, tâm chúng ta nó không dừng ở tại đó đâu mấy con. Cái thân này mà đau thì cái tâm nó cũng khổ lắm, mấy con! Có phải không? Bệnh mà! Nhưng đạo Phật không dừng ở chỗ tri kiến giải thoát mà còn dạy chúng ta làm chủ bệnh. Chứ không phải là có bệnh rồi đi nằm nhà thương đâu mấy con. Nghĩa là chúng ta khi đau bệnh, cả gia đình chúng ta, đang ở trong gia đình chưa ai biết chúng ta đau bệnh. Còn nếu mấy con không có phương pháp để trị bệnh thì gia đình, khi đau mấy con phải rên, mấy con phải chịu không nổi thì gia đình đều phải thức dậy hết. Không có người nào mà yên ngủ hết mấy con, bởi vì tình thương của mọi người mà. Vợ con hay hoặc là chồng con, hay hoặc là mọi người thân của chúng ta, khi nghe chúng ta đau là họ không yên, họ lo lắng. Cho nên họ không thể nào mà họ ngủ yên được, họ phải dậy chăm sóc cho chúng ta. Do đó chúng ta khổ là bệnh mà những người thân của mình cũng khổ, vì phải thức chăm sóc cho mình, các con thấy khổ của người này.

(02:56) Còn trái lại mấy con biết pháp, mấy con không bao giờ rên đâu mấy con. Khi đau bệnh mấy con nhiếp tâm và an trú ở trong cái hơi thở hoặc là trong thân hành của mấy con. Khi mấy con an trú trong thân hành của mấy con thì đau bệnh không còn đau nữa, nó sẽ đẩy lui được bệnh ra khỏi thân mấy con. Có hạnh phúc không? Khỏi tốn tiền nè, mà gia đình không ai cực khổ nè, chỉ có mình mình biết. Bây giờ nó đang đau bụng hay nhức đầu hoặc là đau một cái bệnh gì, mình cứ nằm im lặng rồi mình nhiếp tâm an trú. Mà khi nhiếp tâm an trú tức là mình đem cái biết của mình, cái ý thức biết đó đó, nó rời khỏi cái đau của mình, cho nên mình không có cảm thấy đau nữa. Và lần lượt cái thân của chúng ta mà không có thấy đau thì có cái sức nó đề kháng, nó phục hồi lại cái chỗ đau. Cho nên chỉ trong vòng một giờ hoặc một ngày thì cái cơ thể chúng ta nó sẽ bình phục trở lại không đau mà không có tốn tiền thuốc mấy con. Nhưng cái đó phải tập, bởi vì nhiếp tâm và an trú tâm là một cái điều phải tập luyện chứ không thể như chúng ta học cái tri kiến được.

(04:01) Còn cái tri kiến hiểu biết thì chúng ta cần học, cần hiểu biết, tức là cần học để cho nó hiểu biết. Như mấy con thấy, cái tri kiến của mấy con, mấy con nếu mà không đi học chữ thì mấy con bây giờ đọc chữ không được. Nó là phải học nó mới hiểu chứ. Còn cái tri kiến giải thoát về nhân quả thì mấy con phải học thì mấy con mới hiểu. Hiểu thì mấy con mới giải được cái khổ của tâm mấy con. Còn cái này khác, nó qua một cái giai đoạn mà để đẩy lui bệnh thì nó phải tập luyện chứ không thể học nữa. Mà phải tập cho đúng cách mấy con, tập nhiếp tâm và an trú. Khi tập nhiếp tâm an trú được thì mấy con phải đẩy lui được bệnh. Nhưng như vậy nó cũng chưa đủ, chưa đủ.

(04:42) Bây giờ như mấy con muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống không phải dễ. Muốn cho cái hơi thở này nó ngưng thì mấy con không thể làm được. Mấy con nín thở thì nghe tức tối, nghe khổ sở quá, có phải không? Cho nên Phật pháp dạy chúng ta đến cái cuối cùng của nó để chúng ta làm chủ được cái sự sống chết. Muốn chết (thì) chết, muốn sống (thì) sống. Bây giờ mấy con bị cái bệnh, nó làm cho mấy con thở không được, nó sắp chết, thì mấy con bảo: “Thở!” là nó thở mấy con. Cái lệnh của một cái người tu nó có cái quyền lực, nó có cái năng lực. Nó rất mạnh mà cái năng lực đó nó thuộc về ý chí của mấy con, cái ý của mấy con, gọi là ý thức lực.

Mấy con bảo thở là nó thở, bảo hết bệnh là hết bệnh, bảo sống là nó sống. Mà bây giờ mấy con thấy, bây giờ già yếu rồi, sống với con cháu làm nó cực khổ. Đi chân cẳng mấy con đi run rẩy, phải có con cháu phải vịn thì mấy con thôi chết cho rồi, để chi cho cực người này người kia. Cho nên mấy con bảo: “Hơi thở tịnh chỉ ngưng! Chết!” nó chết mấy con. Nó an ổn quá! Còn mấy con về già đi lụm cụm vậy khổ sở gần chết, mà muốn chết nó không chết, có phải không mấy con? Thấy khó quá, không phải chuyện dễ. Nhưng mà người tu, người ta làm chủ được điều đó mấy con.

(06:00) Bởi vì chỉ có con người mới làm được điều này, chứ không thể có một cái, một cái con vật mà tu tập được điều đó. Cho nên trong khi các con nhớ lại, trong khi đức Phật đi ra bốn cửa thành thấy bốn sự đau khổ của kiếp người. Đi bốn cửa thành thấy bốn sự đau khổ đó là: sinh, già, bệnh, chết. Một cuộc sống mấy con thấy nãy giờ Thầy nói: “Giận hờn phiền não đó là khổ, rồi già cả lụm cụm yếu đuối là khổ, rồi bệnh tật đau nhức là khổ”. Chết nó hành hạ, nó trăn trở rồi nó mới chịu chết. Chứ đâu phải mấy con muốn chết, cái nó nằm đó nó nín thở nó chết sao? Nó lăn lộn, nó trăn trở. Khi mà cơ thể này muốn chết nó rã đó, thì nó đau nhức từ cái khớp xương của chúng ta, từ da thịt chúng ta, nó rã rời. Không biết mấy con có nuôi người chết không, chứ Thầy có nuôi ông thân của Thầy với mẹ Thầy, Thầy biết. Mẹ Thầy thì đỡ, là tại vì Thầy có dạy pháp tu. Còn ông thân của Thầy thì, khi ông thân Thầy mất, Thầy mới đi tu. Cho nên Thầy chưa có biết pháp dạy ông thân Thầy. Cho nên ông thân Thầy chết khổ lắm mấy con.

(07:09) Trước khi chết thì Thầy không biết trong người ông đau nhức thế nào, nhưng mà ông bảo Thầy đỡ ông ngồi dậy. Nhưng mà khi vừa ngồi dậy thì ông bảo để nằm xuống. Rồi cứ đỡ lên nằm xuống mà người xưa người ta gọi là trăn trở. Cho đến khi mà nằm yên được thì sắp chết rồi mấy con. Cho nên cái người chết khổ lắm, thật sự khổ. Không biết những người bệnh đau như thế nào, chứ riêng ông thân Thầy thấy trăn trở rồi mới chết. Chắc chắn là cái sức mà yếu đuối của những người bệnh nó đau nhức trong đó lắm, rất nhiều. Nhưng mà họ không có trăn trở đỡ lên ngồi xuống, chứ sự thật ra họ cũng lăn lộn hoặc họ nằm im. Nhưng mà trong cái đau khổ đó- cái cơ thể nó rã mà. Nó rã rời rồi nó mới chết, chứ đâu phải là đơn giản mấy con.


414- CÁCH THỨC ĐỐI TRỊ BỆNH TẬT

  414- CÁCH THỨC ĐỐI TRỊ BỆNH TẬT (59:10)  Phật tử 1:  Dạ thưa còn một câu hỏi nữa, do bà, coi như là cái này của Từ Tâm Tịnh. Thưa Từ Tâm T...