327- DÙNG PHÁP PHẬT CHUYỂN ĐỔI BỆNH KHỔ
Phật tử
5: Chứ con, hồi
đó là con bị cái bệnh võng mạc mắt Thầy. Bị võng mạc mắt với bị cái bao tử…(
… ) khó quá cột sống cổ 7. Nhưng mà rồi con tu một thời gian sau tự nhiên nó hết.
Mà nó hết, năm nay là 3 năm rồi Thầy. Con gặp được pháp của Thầy là 4 năm, thì
con tu chừng mà bệnh con đến nay hết 3 năm rồi.
Con nói bây
giờ, con nói là con tu pháp khác rồi đó. Nhưng mà con thì hồi lúc đầu thì con
cũng chưa tin Thầy, con nói chắc mình cái nghiệp mình nó hết tới đây, hết cách.
Nhưng mà sự thật là tự nhiên nó hết Thầy. Mà ông bác sĩ kêu là cái võng mạc mắt
này không bao giờ hết. Ổng kêu chỉ uống thuốc cho nó hết một thời gian, nó trở
lại, cái khi một năm là phải uống một lần.
(45:45) Trưởng
lão: Tức là nó duy trì bằng những cái trứng của nó, đều hoàn toàn nó
còn ngoài trong ruột của mình, không bao giờ hết.
Phật tử
5: Nhưng mà tự
nhiên nó hết luôn đó Thầy.
Trưởng
lão: Còn cái
này nó đề kháng, nó chống diệt tới mầm bệnh của nó, nó diệt sạch mà đó. Cái cơ
thể của mình nó hay lắm, thuốc thang đâu có bằng được, bác sĩ nghĩ đâu tới. Bởi
vì pháp Phật nó hay, nó là vậy.
Phật tử
5: Thành ra con
ốm thì ốm thật, nhưng mà có điều bịnh thì không có bệnh.
Trưởng
lão: Cái đó là
cái hay nhất đó con. Mình ốm mà không bệnh, tức là bệnh vô không nổi.
Giờ thì mấy
con lo tập thôi. Chứ còn bây giờ Thầy không tu cho mấy con được đâu. Cứ để từ từ
sắp xếp rồi ráng tu. Thầy chỉ chăm sóc coi mấy con coi tu đúng, tu sai thôi. Tới
cái giai đoạn đó phải tu cái pháp gì? Phải làm cái gì? Đó, có vậy thôi! Giúp đỡ
cho người tu, chứ pháp Thầy viết đủ rồi.
Nhưng mà tu
sợ, mình ham tu cao quá thì không được, mà thấp quá thì nó phí. Cho nên phải tu
như thế nào? Thế nào? Để rồi theo dõi, nhiếp tâm được vậy thì phải ở chỗ pháp
đó tu. Mà chưa nhiếp được thì phải tập nhiếp cho được. Đó, cách thức như vậy,
nó rõ ràng lắm, không có gì hết.
(47:04) Phật
tử 5: Tụi con là tuổi lớn rồi. Thành ra là con cũng nguyện cho là thấy
cái kiếp này là nó thấy vậy là cầu nguyện để cái kiếp sau được gặp, sớm được
cái chánh pháp này đó.
Trưởng
lão: Con mà lỡ
chết rồi, kiếp sau gặp, cho nên chú lúc bấy giờ như Thầy.
Phật tử
5: Con là một
tháng con tu Bát Quan Trai hai ngày, thế thì con chỉ có ước nguyện chừng đó
thôi. Là chứ chừ về duyên nó còn ràng buộc nhiều quá nhiều, không đi nổi.
Trưởng
lão: Giờ Ái Kiết
Sử nó còn ràng rịt quá. Nói chung phải lo cho xong bổn phận con. Làm cha, làm mẹ
không thể để con mình như vậy, phải lo cho hết, lo hết chắc là tiêu đời. Lo hết
rồi không biết chừng con rồi, tới cháu thấy bỏ cũng không thấy được.
Phật tử
Kim Quang: Con
thấy Ái Kiết Sử sợ quá Thầy ơi! Mình mà không khéo là mình bị dính vô, mà bị
lôi kéo, lôi cuốn thêm, dữ dằn quá!
Trưởng
lão: Trời! Nó
vi tế vô cùng con. Chưa thấy mặt chưa biết đứa cháu nào hết, mà thấy mặt rồi.
Trời đất ơi! Nụ cười nó như thiên thần đó. Nó lôi mình liền đó.
Phật tử
Kim Quang: Dạ!
Đến đời cháu nữa.
Trưởng
lão: Nó không
phải dễ đâu. Trời đất ơi! Coi vậy chứ, nó khó vô cùng. Cái Ái Kiết Sử nó dính dễ
lắm, mà xả ra nó rất khó. Bây giờ mình chưa có đứa cháu nào hết, mà có đứa cháu
nó sanh ra rồi, lại thăm nó, thấy nó mỉm cười cái. Trời đất ơi! Về cứ nhớ hoài,
thấy thương quá! Khó lắm, dính chết đi được!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét