330- RÁNG TU TẬP NHIẾP TÂM ĐỂ THANH THẢN VƯỢT QUA BỆNH KHỔ
(34:08) Phật
tử: Con bạch Thầy, con xin phép Thầy con được hỏi Thầy ạ. Con cứ nghĩ là
con tu thế này thì chưa là cái gì, thế cũng như là con được đọc sách Trung Bộ
thì Thầy Tỳ kheo Channa và ông Cấp Cô Độc xả tâm tốt như thế mà, con bạch Thầy,
mà đến khi chết lâm chung vẫn còn cảm thọ hành hạ?
Trưởng
lão: Chứ sao. Nhưng
mà người ta đủ sức tỉnh thức, người ta đuổi nó đi. Bởi vì mình tập sẵn rồi, tới
chừng ai đau, ai cái thân này sắp chết nó cũng phải đau, ông Phật ông còn phải
đau mà.
Cho nên vì vậy
mà ông Phật ông ở trong tỉnh giác đuổi nó chạy mất, cho nên lúc chết nó yên ổn.
Còn mình, mình không chịu mà tập để cho mình nhiếp tâm và an trú được thì mình
cũng chịu đau đớn cho đến khi chết, tức là nó theo nghiệp. Còn người ta đuổi
cái nghiệp đó hết rồi người ta chết trong an ổn nó không theo nghiệp nữa. Con
hiểu không?
Cho nên vì vậy
mà ráng tập, để không đó rồi tới chừng mà đau, tới chừng mà tắt thở nó cũng nhức
nhối lên thì thôi rồi, tu dở quá.
Phật tử: Con bạch Thầy! Con cứ nghĩ thế, con
sợ sợ. Con chỉ sợ đến khi con lâm chung thì con không làm chủ được mà để nó rồi
con lại…
Trưởng
lão: Tiếp tục
tái sanh chứ con.
Phật tử: … thì mất hết cả các tu hành ạ.
Trưởng
lão: Bởi vậy những
người đó đều là người ta có bệnh đau rồi người ta chết, nhưng mà trước khi chết,
người ta đuổi, cho nên người ta đuổi hết bệnh rồi người ta nằm người ta chết nó
rất êm. Còn mình mà tới chừng đó chết, mà tới giờ phút chết vẫn còn đau nhức
cho đến khi chết, thì cái đó mình đuổi không được.
Cho nên Thầy
mới dạy tâm bất động cho mấy con. Làm gì thì làm, giữ tâm bất động thôi. Thành
ra, khi mà cái thân này nó chết thì nó ở trong trạng thái bất động chứ không phải
ở trong trạng thái đau nhức. Có vậy mà mấy con không ráng thì uổng quá. Thôi, rồi
bắt đầu bây giờ con vô đi con!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét