323- NƯƠNG HƠI THỞ TÁC Ý XẢ BỆNH
(12:54) Rồi
bây giờ làm chủ thân mình, thân mình bệnh đau nhức chỗ này, đau chỗ kia. Mà có
Như Lý Tác Ý thì bệnh tật sẽ không sanh, mà đã sanh thì bị diệt. Nếu mà cái
thân của mấy con có bệnh nó đã sanh nó sẵn đau nhức rồi, thì mấy con cứ tác ý
cái câu mà đức Phật đã trạch pháp, đã chỉ cho chúng ta tu rồi thì mấy con cứ tập
cái đó thì tâm sân của mấy con không còn, cái bệnh nó không còn có nữa.
Mà bây giờ
cái bệnh nó có thì nó sẽ hoàn toàn nó sẽ đuổi đi hết, mà nó chưa có thì hoàn
toàn cái thân của mấy con tập cái pháp đó thì thân mấy con không có bệnh. Bây
giờ đâu có lý nào mấy con tập hoài đâu, mấy con tập thời gian sau nó đủ cái nội
lực của nó rồi thì mấy con không tập nữa, thì mấy con không tập nữa thì cái
thân mấy con phải hiện lên nó đau chứ sao, thì mấy con chỉ cần tác ý cái bệnh
đi liền.
Cho nên đức
Phật đâu có phải lúc nào đức Phật cũng tu tập ở trong cái trạng thái tâm nó
không đau đâu, cho nên bình thường sống như bình thường, mà có đau thì đức Phật
tĩnh giác ngay liền tức khắc tác ý đuổi bệnh liền, tức khắc bệnh đi liền.
(13:54) Cho
nên Thầy nhắc lại trong khi đức Phật về tìm tới cội cây Sala Song thọ để mà vào
đó để mà nhập Niết Bàn, trên đường đi đức Phật bị đau bệnh, cũng ngặt nghèo,
cho nên đức Phật mới tìm một cái tảng đá, nằm trên tảng đá rồi tĩnh giác đuổi bệnh,
khi bệnh hết rồi đức Phật tiếp tục ôm bình bát đi đến cái cội cây Sala rồi từ
chỗ đó mà nhập Niết Bàn. Các con thấy không? Có bệnh chứ đâu phải là không bệnh
đâu nhưng mà đuổi bệnh, bởi vì mình sống bình thường là phải bệnh.
Còn bây giờ
mấy con tu nè mấy con cứ nhắc nè: “An tịnh thân hành, tôi biết tôi hít vô,
An tịnh thân hành, tôi biết tôi thở ra” rồi mấy con cứ tu tập như vậy thì bệnh
không xâm chiếm vô được thân mấy con, mà thân mấy con có bệnh thì nó đẩy lui ra
hết, đó là cái phương pháp của Phật. Nhưng mà bây giờ mấy con cứ ngồi tu hoài
sao?
Khi mà tu
mình có đủ sức đuổi bệnh rồi thì ai mà tu tập chi cái câu đó nữa, nó có bệnh
thì đuổi nó đi, đâu cần gì nữa mà phải tập, bởi vì nó đã tu tập nó có cái ý thức
lực rồi, cái lực của ý thức chúng ta bảo nó đi là nó phải nghe lời nó đi, là nó
đi. Mà chỉ cần mình tĩnh giác ngay liền, tĩnh giác tức là mình nương vào cái
hơi thở, nương vào cái tâm bất động của mình ngay liền ở chỗ bất động đó tác ý
một cái là nó đi liền, mình đâu có tập trung vô trong cái đau đâu, mình tập
trung trong cái tâm bất động. Thì mấy con thấy pháp Phật rất hay, pháp rất hay.
(15:11) Cho
nên Phật pháp là một cái phương pháp rất là nhiệm màu để giúp chúng ta, mà những
phương pháp đó là những phương pháp Nguyên Thủy, phương pháp gốc của Phật, Phật
dạy chúng ta mà “Có Như Lý Tác Ý lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh mà đã sanh
thì bị diệt” đó là cái pháp rất tuyệt vời. Và Định Niệm Hơi Thở của đạo Phật
không có nghĩa là tập chúng ta như Sổ, Tùy, Chỉ, Quán, Hoàn, Tịnh của ngài Trí
Khải.
Ngài dạy chúng ta nhiếp tâm bằng hơi thở để: “Hít vô biết hít vô, thở ra biết thở ra”, rồi đếm: “Một, hai, ba, bốn”, rồi Sổ, rồi Tùy tức là mình nương vào hơi thở để nhiếp tâm cho đừng có vọng tưởng. Kiểu này sai rồi, tổ dạy đâu có đúng được. Còn đức Phật dạy chúng ta như thế nào? Bắt đầu dạy: “Hít vô, tôi biết tôi hít vô. Thở ra, tôi biết tôi thở ra” rồi hít vô thở ra rồi tác ý. Còn tổ cứ dạy mình “Hít vô, biết hít vô. Thở ra, biết thở ra”, rồi đếm “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu” tức là Sổ tức mấy con, Sổ, Tùy, Chỉ, Quán, Hoàn, Tịnh, Lục Diệu

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét