215- NHẬN CÚNG DƯỜNG VỪA ĐỦ
(54:19) Nhưng
mà đồ ăn của quý vị cúng dường, Thầy nhận cái sự cúng dường của quý vị hết.
Nhưng mà có ăn hay không là do Thầy. Còn cái lòng cúng dường, Thầy nhận hết sự
cúng dường, còn cái ăn hay không là do mình.
Chứ không phải
mình thấy mà giờ tiếc quá, không phải, cần bỏ là mình bỏ. Tôi nhận hết cái sự
cúng dường này, tôi phải tu tập để mà tôi đền đáp cái công ơn của người ta.
Nhưng mà cái mà tôi ăn không được, không phải là tôi lấy cơm cho nhiều mà tôi bỏ
cho kiến ăn là tôi phạm tội bởi vì là cái cơm. Còn bây giờ những thực phẩm này
tôi biết nó có chất độc, bây giờ người ta cho mình chè nhiều quá, mà mình biết
rằng những con kiến mà đi tìm một thứ ngọt nó rất khó, có phải không? Kiến nó
ưa đường, phải không?
Bây giờ đó mấy
con, cái này thay vì mấy con xét thấy cái này mình không nên ăn nhiều, ăn chất
ngọt nhiều không tốt. Do đó các con đem ra (các con đừng có đem ra bỏ bên cái
hè thất của mấy con, kiến nó vô nó ở mai mốt cắn ráng chịu), đi ra ngoài kia,
coi cái ổ kiến đâu ngoài kia, đem bỏ nó ngoài kia, nó không có vô thất mấy con.
Chớ rồi thấy kiến nó bò bò đó, thôi để bỏ đây cho nó lại nó ăn, mai mốt nó đùn
cái ổ ở đó (kiến nó có ăn nó lại đó đùn ổ ở) thì mai mấy con sẽ lại khổ sở với
nó. Đuổi nó không phải dễ, mà giết nó là mang tội đó.
Cho nên muốn
bố thí là phải đi coi cái ngoài rào, ngoài dạo, ngoài rừng kia kìa, coi cái chỗ
nào mình đem bỏ được. Ở đây con nhận cái sự cúng dường này là trong khi mình đi
khất thực, rồi con thấy người ta bỏ vừa bát của mình là mình đậy nắp lại mình về
mình ăn hết. Những cái chất nào độc thì mình bỏ nó ra, còn những cái chất nào
mà ăn mà không độc thì mình ăn. Còn ở đây cô Út cô cúng dường cho mấy con là Phật
tử cúng dường, mình nhận cái lòng cúng dường đó của Phật tử, cái nào ăn được mấy
con ăn, ăn không được mấy con bỏ, có vậy thôi.
Tu sinh
Minh Phước: Dạ con
xin cám ơn Thầy, con cố gắng nhiếp tâm.
(56:07) Trưởng
lão: Cố gắng nhiếp tâm ba mươi phút con, cho kỹ. Nhất là có bệnh phải dùng
cái phương pháp đuổi bệnh đó con.
Tu sinh: Dạ thưa Thầy hơn mười giờ rồi.
Trưởng
lão: Hơn mười giờ rồi
hả con? Thôi bây giờ Thầy nghỉ con, nghe không. Rồi còn một số người để tiếp tục
ngày mai đi con, ngày mai Thầy sẽ tiếp tục. Buổi chiều Thầy phải kiểm tra bên nữ,
rồi ngày mai Thầy sẽ ra Thầy tiếp tục Thầy kiểm tra lại mấy con nữa.
Tu sinh: Thưa Thầy mấy bài của một Tu
sinh.
Trưởng
lão: Vậy hả
con, được rồi, được rồi đưa Thầy.
Rồi bắt đầu
mấy con tu được, cái cuối tuần này mấy con phải ghi lại cái kết quả của sự tu tập
của mấy con như thế nào, mấy con ghi lại một trang, một tờ vậy thôi, ghi tóm lược
một tờ vậy cho Thầy.
Tu sinh: Kính thưa Thầy hôm qua trong
gia đình con có người thân mất, từ chiều hôm qua con về rồi sáng nay con lên trễ.
Trưởng
lão: Vậy hả
con, rồi được rồi Thầy sẽ nhận cái bức thư này cho. Rồi.
Bây giờ hết
giờ rồi, bây giờ nghỉ con, mười giờ rồi, thôi nghỉ. Mấy con chuẩn bị để về thọ
thực, chứ còn không khéo là mấy con đói chết. (Con không đói). Bắt đầu mấy con
mà đem nước uống, mấy con đừng rót ly nước đầy. Thầy dặn nhé, chừng khoảng như
thế này Thầy mới dám uống, uống hết mới uống. Uống không hết, thôi mình thiệt
thà là mình nhịn khát đi về, chứ uống mà đổ ly nước là phí bỏ sự sống, các con
hiểu chưa. Thôi Thầy về ha mấy con, thôi Thầy về. Thầy về xin chào mấy con,
sáng mai học.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét