Thứ Hai, 7 tháng 8, 2023

216- NƯƠNG THÂN HÀNH TÁC Ý ĐUỔI BỆNH

 

216- NƯƠNG THÂN HÀNH TÁC Ý ĐUỔI BỆNH

(21:51) Nhưng ở đây Thầy xin nhắc mấy con, trong cái vấn đề mà tu hơi thở mà để đuổi bệnh, mấy con vẫn đang bị bệnh, mấy con cũng có thể nhiếp tâm và đuổi bệnh cũng được. Bằng cái ý thức của mấy con dẫn qua câu pháp hướng để mà đuổi đẩy lui bệnh. Bởi vì thay vì mấy con nói: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”, thì mấy con sẽ sử dụng cái phương pháp hơi thở để đuổi bệnh, cánh tay đuổi bệnh dễ dàng.

Thí dụ như bây giờ Thầy bị nhức đầu Thầy nói: “Bệnh nhức đầu theo cánh tay mà ra”, thì cánh tay Thầy chưa có đưa ra phải không? Thì Thầy sẽ bảo, Thầy tác ý như vậy thì cánh tay Thầy đưa ra. “Thân không bệnh này thì đi vào” rồi đưa cánh tay Thầy vào, trong đề mục cánh tay. Còn bây giờ về hơi thở, Thầy xin tác ý câu để mấy con bắt chước mấy con làm theo, bắt đầu mấy con tác ý: “Cái thân bệnh này hay hoặc là cái bệnh nhức đầu này theo cái hơi thở mà ra”, thì các con hít vô các con thở ra.

Thì đương nhiên mấy con thấy như cái bệnh ở trong thân của mấy con, cái bệnh nhức đầu nó ra. Thì mấy con lại tiếp tục tác ý cái hơi thở thứ hai: “Cái thân bệnh này phải theo hơi thở mà ra”. Còn mấy con tác ý ngay cái bệnh như nhức đầu: “Cái bệnh nhức đầu này theo cái hơi thở mà ra”, thì các con hít vô các con thở ra, coi như cái bệnh theo hơi thở mà ra. Và bền chí như vậy trong suốt ba mươi phút, các con tập luyện như vậy, vừa nhiếp tâm được mà lại vừa đuổi thân bệnh mình được.

(23:26) Người nào có bệnh, thí dụ như bây giờ như Phước Tồn chẳng hạn, bệnh thừa hơi, thì có gì đâu. Nếu mà sử dụng hơi thở, chết bỏ mà, đâu có gì đâu, chỉ mình cần tác ý thôi. Bây giờ cứ ba mươi phút thay vì mình nhiếp tâm: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra"“hít thở, hít thở” thì trái lại, mình dồn lại một câu tác ý của mình: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra. Cái bệnh mà thừa hơi này theo hơi thở mà ra”. Con tác ý vậy, rồi bắt đầu hít vô, thở ra, tưởng như là cái bệnh thừa hơi sẽ theo hơi thở mà ra.

Rồi tiếp tục cái hơi thở thứ hai cũng vậy: “Cái bệnh thừa hơi này theo hơi thở mà ra” thì hít vô, thở ra. Rồi tiếp tục: “Cái bệnh thừa hơi này phải theo hơi thở mà ra”, cứ mình tác ý như vậy rồi mình hít thở, cứ tác ý như vậy rồi mình hít thở. Còn mấy con bệnh đau gì cũng vậy, thì suốt ba mươi phút mấy con nỗ lực mấy con tập vừa nhiếp tâm mà vừa đuổi bệnh. Rồi kế đó thì mấy con có cái bệnh gì trong thân của mấy con muốn đuổi nó thì mấy con cứ nhiếp tâm và đuổi, nhiếp tâm và đuổi như vậy, cứ theo hơi thở mà đuổi ra.

Và cái thời gian Thầy thấy rằng trong vòng- cái bệnh các con có ngặt nghèo nào đi nữa- trong vòng một tháng nhìn lại, sao cái bệnh hôm nay nó hết rồi? Bởi vì mình dùng pháp đẩy lui bệnh, chứ không phải là mình có lực để đẩy lui bệnh. Bởi vì mình chưa có lực, mình mới nhiếp tâm mà thôi, nhưng mà cái ý thức của chúng ta nó có cái lực như vậy đó. Chúng ta sử dụng cái ý thức của chúng ta để đuổi bệnh, chứ chưa phải nó có cái lực. Nhưng mà nhờ khi đó chúng ta nương vào cái thân hành tác ý từng cái thân hành, cũng là một cái phương pháp nhiếp tâm để đuổi bệnh. Còn cái phương pháp mà chúng ta tu tập nhiếp tâm để rồi chúng ta an trú.

(25:17) Giác Thức! Con nên nhớ cái vấn đề Thầy dặn con, con ráng tu tập bởi lớn tuổi rồi. Thầy mong mấy con tu để mà làm chủ được đó là cái nỗi vui mừng nhất của Thầy, và mấy con cũng không phụ ơn Thầy. Cố gắng tập kỹ. Mỗi buổi thì tập một lần, còn dồn lại công phu. Mệt mỏi, thấy nó mệt nhọc thì thân nghỉ thôi, chứ không phải là bắt buộc phải lúc nào cũng phải ngồi viết, cũng phải tư duy đâu. Lúc nào thấy khỏe thì mình viết, còn không thì mình ngồi chơi. Mình đi kinh hành vòng vòng thất, mình thư giãn cho nó nhẹ nhàng, cho nó thoải mái, chứ không phải bắt. Nhưng mình chỉ ba mươi phút trong một buổi mình tu chín chắn.

Cái tu đó, cái tu mà nhiếp tâm và an trú đó, là cái phần chính của pháp tu của con. Còn cái phần phụ là các con đọc bài và viết bài, làm bài về giới luật đức hạnh. Đó là cái phần phụ, còn cái nữa là mình xả nghỉ. Nó ba cái mức, ba cái phần nó rõ ràng cụ thể. Trong một buổi nó ba cái phần đó, nó cụ thể cho cái sự tu tập của mình. Hoặc là mình thấy cái sự dụng công của mình nhiều quá, mất nhiều sức khỏe thì mình nghỉ nhiều một chút. Còn không thì mình sẽ ngồi lại mình đọc, rồi mình viết, đó là triển khai cái tri kiến của con.

Đó là cái phần triển khai để thông suốt. Còn cái nữa, thì mấy con thấy cái chính của mấy con tu là nhiếp tâm, an trú trong hơi thở ba mươi phút thôi, trong một buổi. Buổi nào cũng lấy ba mươi phút làm cái chuẩn trong tu tập, cái đó để mình đi vào Tứ Niệm Xứ đó. Các con nhớ kỹ con (Vâng ạ) Ráng tu tập.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

414- CÁCH THỨC ĐỐI TRỊ BỆNH TẬT

  414- CÁCH THỨC ĐỐI TRỊ BỆNH TẬT (59:10)  Phật tử 1:  Dạ thưa còn một câu hỏi nữa, do bà, coi như là cái này của Từ Tâm Tịnh. Thưa Từ Tâm T...