211- PHÁP THÂN HÀNH NIỆM ĐUỔI BỆNH
(00:00) Trưởng
lão: Còn con mà ôm chặt cái pháp Thân Hành Niệm rồi thì bệnh nào nó
cũng sẽ hết. Tin lời Thầy thì nó sẽ hết, mà không tin thì chịu. Bởi vì cái bệnh
của con là cái bệnh nghiệp, bệnh thừa, bệnh đó là bệnh nghiệp rồi! Mà nếu mà từ,
không có dụng pháp để mà đối trị với nghiệp thì không bao giờ nghiệp hết. Nó vẫn
còn hoài, uống thuốc hoài gì cũng không hết đâu! Đừng có mong, đừng có nghĩ rằng
mình phải đi uống thuốc nữa. Làm cái phương pháp để mà diệt trừ tất cả những
cái mầm bệnh của nó, thì pháp Thân Hành Niệm cũng là một cái phương pháp để diệt
trừ bệnh chứ không phải không.
Cho nên ôm
chặt, nó là diệt trừ được cái vọng tưởng của chúng ta. Nó diệt trừ được những
cái hôn trầm, thùy miên, thì nó diệt trừ tất cả những cái chướng ngại của thân
tâm chúng ta, chứ không phải không. Cho nên các con thấy không? Mình tu tập là
mình diệt trừ những cái hôn trầm, thùy miên, diệt trừ những cái niệm ở trong đầu
của chúng ta. Mà những cái niệm đó thì nó mang theo cái tính chất là niệm ác
nhiều, bởi vì mình còn phàm phu mà. Cho nên tất cả những cái ôm pháp thì tức là
chúng ta đã diệt trừ những cái mầm ác pháp rồi, mầm nghiệp của nó rồi. Thì bây
giờ ôm pháp mà đối trị với nó, thì trong khi nó làm gì làm, chỉ còn biết pháp
mà thôi.
Cũng như đức
Phật nói “Thà chết chứ không hề phạm Giới”, thì bây giờ mấy
con “Thà chết chứ không buông pháp”. Bây giờ mấy con buông pháp như
một cái người mà vượt biển, vượt biển mà bỏ phao thì mấy con sẽ chìm xuống đáy
biển chứ không làm sao mà trật hết. Nghĩa là mấy con bỏ cái pháp là mấy con bỏ
phao rồi, thì mấy con sẽ rớt xuống biển. Bây giờ mấy con đang ở trên biển, biển
khổ, đời là biển khổ mà. Mấy con đang ở trên biển khổ rồi, mà bây giờ Thầy cho
mấy con cái phao thì mấy con ôm phao để vượt biển, để qua biển. Mà mấy con
buông pháp là tức là mấy con buông phao rồi chứ gì?
Cho nên
trong khi đó, mà cái biển của con nó không phải là cái biển yên lặng, mà cái biển
của con là biển sóng gió. Mà bây giờ con ôm pháp rồi bắt đầu gió nó nhồi lên,
nhồi xuống, riết rồi: “Mệt quá, thôi buông phao” thì chỉ còn
nước xuống biển. Thì bệnh của con là sóng gió, con hiểu không? Cho nên vậy ôm
cho chặt, thít cho chặt, không ấy là lấy dây trói cho chặt lấy cái pháp. Thì nó
chặt nó không có rời được cái phao thì làm sao mà con chết dưới biển đâu? Con
hiểu không? Cho nên nó sóng gió gì nó sóng gió, kệ, cứ ôm chặt cái pháp, tức là
ôm chặt cái pháp Thân Hành Niệm. Thì cái biển nó sẽ im lặng, một ngày nào đó nó
sẽ im lặng, nó không còn sóng gió nữa.
(02:35) Chắc
chắn là mình cũng sẽ vượt qua bờ, chứ ai ở trên biển này hoài đâu? Phải không?
Con hiểu không? Thì bắt đầu ôm phao để vượt biển. Thì bây giờ biển sóng gió cứ
ôm chặt phao thì nó sẽ tới bờ. Mà tới bờ rồi thì cái thân này bỏ luôn chứ ai để
làm gì? “Cho mày khỏi, mày thừa hơi nữa đi”, thì con sẽ hết thừa
hơi, “Rồi bỏ rồi tao vào Niết Bàn rồi còn đâu mà thừa hơi đi theo nữa”.
Phải không? Có thân nó còn thừa hơi, chứ hết thân rồi con còn thừa hơi được
không? Phải không? Cho nên còn ở dưới biển thì còn ôm phao, tức là còn ôm pháp.
Mà đến bờ giải thoát rồi thì chỉ còn có thanh thản, an lạc, vô sự chứ ai bảo
con mà cứ đưa tay, đưa chân mà tác ý hoài? Thì coi như là bỏ pháp luôn, có đúng
không?
Thì vậy bây
giờ ôm pháp, ôm cho chặt nó thôi. Thôi bây giờ về, chỉ bây giờ con không có tu
pháp nào khác hơn hết là pháp Thân Hành. Bởi vì sau một cái thời gian mà mấy
con biết, đưa mấy con cái pháp vậy, chứ sự thật ra mấy con còn tu còn được hay
là không được nữa, chứ đâu phải người nào cũng được hết đâu?! Đó, cho nên vì vậy
mà con trở về pháp Thân Hành Niệm. Ở đây Phật pháp nó có đủ pháp để mà chúng ta
tu tập, người nào cũng có đủ pháp hết. Nghĩa là cái pháp nó tùy theo đặc tướng,
tùy theo cái nghiệp nặng nhẹ của mấy con mà mấy con ôm pháp mà tu tập. Phải nỗ
lực tu pháp Thân Hành Niệm đi con. Rồi.
Tu sinh
Phước Tồn: Dạ, kính
thưa Thầy, còn về cái thời gian con tu tập trong một buổi vậy là tu trong bao
lâu?
Trưởng
lão: Một buổi
tu chỉ có ba mươi phút thôi. Ba mươi phút. Còn ba mươi phút đó thì mấy con xả
nghỉ để mà trau dồi tri kiến của mình. Còn nếu mà trong khi mà trau dồi tri kiến
của mình bằng cách đọc hoặc là viết, hoặc là tư duy, mấy con còn phải tư duy
nhiều lắm mấy con, để mà triển khai thấm nhuần được cái đạo đức nhân bản - nhân
quả.
Các con biết
từ hôm đó tới nay công việc nhiều quá, cho nên cái tập mà về giới luật mà Đạo Đức
Gia Đình, về giới luật mà cái Đức Thành Thật, mà Thầy phải đình chỉ lại Thầy lo
công việc khác. Đó, Thầy nói mấy con biết phải đình chỉ lại, chứ lẽ ra thì hôm
nay thì cái cuốn mà Đạo Đức Gia Đình tập hai phải ra đời. Tập một ra đời rồi đó
mấy con, tập hai chưa ra đó mấy con biết không? Rồi còn Đạo Đức Thành Thật, Đạo
Đức Minh Mẫn nữa. Nó còn những cái đức đó nữa, nhưng mà nó cần phải có thời
gian Thầy viết. Mà lúc này thì coi như là tập trung về cái phần kiểm tra bài vở
của mấy con. Thì cái thời gian đâu có ngồi đó mà viết được phải không? Mấy con
thấy không? Rồi tập trung về cái phần kiểm tra, rồi tập trung về cái phần bài vở
của các con.
(05:07) Thầy
nói cô Út đem qua bên nữ, với bên nam đem qua, còn chồng chồng vậy mà trả được
mớ này rồi thì có mớ khác đến. Thì các con biết, đọc thôi, cái đầu của Thầy sao
nó đọc chữ viết, nó nhìn chữ nó sao mà chữ Việt mà nó ra chữ Tây hết ráo đó.
Không! Có lúc nó ra chữ Tây đó mấy con, đọc nó hết thấy đường rồi, nó lăng
quăng chứ còn không thấy chữ nữa. Thầy phải nghỉ, phục hồi lại, để đôi mắt nó
bình thường lại, rồi bắt đầu … Thầy cũng mọi lần cũng cái kiếng này Thầy nhìn
thấy, bây giờ cũng kiếng này mà sao nó thành con trùn, con dế gì tùm lum ở
trong hết không biết!?
Mấy con viết
biết, trời ơi! Gặp mà chữ của Phước Tồn viết. Trời ơi! Còn cay mắt Thầy nữa chứ!
Người nào mà viết chữ tròn tròn nó còn dễ. Trời ơi, chữ mà nó ốm ốm, mà nó dài
dài nhằng nhằng. Trời đất ơi! Thầy thấy như trùn, dế, khó ghê gớm đó chứ không
phải không. Nhưng mà thôi mấy con, tại vì mấy con viết sao Thầy cũng ráng thôi!
Nhưng mà những cái phút yên lặng một lúc đó, Thầy mới nhìn lại mới thấy được chữ
của mấy con, đâu mới biết được ý của mấy con. Cho nên mấy con tưởng nó đâu phải
dễ đâu, mà cả hai lớp nữ, nam nữa, mà Thầy phải đọc bài vở của mấy con mới biết
được từng cái tri kiến của mấy con nó đến mức độ nào chứ? Để hướng dẫn cho mấy
con đi tới nữa.
Rồi về cái sự
tu tập của mấy con trình bày nữa, đủ thứ hết bài vở. Coi như là cái đầu của Thầy
lúc nào cũng chữ với nghĩa không, không có cái gì hết. Rồi các con mới thấy,
bây giờ cái cơ sở ở đây, ở trước cô Út, Thầy phải vẽ cái bản đồ, chứ không phải
muốn cất cái chỗ nào cất đâu. Vẽ bản đồ như thế nào, rồi phải phân đường xá, trồng
cây như thế nào trên cái mặt đất? Rồi ở ngoài kia, cô Trang cô xây dựng cái khu
nhà khách ở ngoài kia nữa. Rồi cũng phải nhà ăn, nhà khách ở ngoài kia nữa, chứ
đâu phải không, nhà thuyết giảng ngoài kia nữa. Cho nên vì vậy mà Thầy phải
trông coi, Thầy phải đến coi thử coi thợ thuyền nó làm như thế nào chứ đâu phải
không? Thầy làm đủ thứ công chuyện hết mấy con.
Thầy làm riết
để mà vào Niết Bàn sớm một chút, cho nó xong đó, làm riết cho nó xong. Rồi đây
còn ít hôm còn phải … bây giờ tiếp cái đoàn Phật tử xong rồi, rồi xong rồi thì
Thầy còn đi ra Thanh Quang ở Ninh Bình nữa, để xem ở ngoài đó coi tổ chức cái
ban, những người… Thì mấy con thấy Thầy đâu có nghỉ ngơi ở chỗ nào được đâu?!
Cho nên vì vậy mà cần phải làm rất nhiều công việc, để cho ở đâu nó cũng phải
hoàn thành được cái tốt của nó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét