210- ĐUỔI BỆNH BẰNG TAY RA, VÔ
Tu sinh
Minh Phước: Nhưng mà
con xin hỏi thêm là trong cái cơ thể con thì cũng còn nhiều chứng bệnh, cho nên
bây giờ nó ngoài cái giờ dụng công đó thì con có thể tu tập cái gì thêm để cho
nó hỗ trợ cái việc mà đẩy lui bệnh phần nào?
(28:30) Trưởng
lão: Con có bệnh phải không con? Về vấn đề mà tu tập để hỗ trợ cho cái bệnh
của con, thì trong những cái giờ mà xả nghỉ, con chỉ tu có một thời nhiếp tâm
cho nó đạt được cái chất lượng thôi, còn những cái thời khác mà bây giờ con có
bệnh, phải không, con có bệnh thì con phải tu cái pháp xả cái bệnh của con.
Thí dụ như
bây giờ đó, thay vì con tác ý cũng là một cái pháp cánh tay đưa ra vô như vậy
thôi, nhưng mà đưa ra đưa vô thôi phải không? Thí dụ chẳng hạn con muốn đuổi
cái bệnh con thì con sẽ đưa tay ra: “Cái bệnh theo cánh tay này mà
ra!” thì con đưa ra. “Cái thân không bệnh này theo cánh
tay mà vô!” thì đưa vô. Đó là con dùng cái cánh tay con để mà trị
cái bệnh của con, thì cái này là cái phần riêng, chứ không phải là cái chỗ nhiếp
tâm đâu. Bởi vì cái pháp tác ý khác là cái thân hành của các con nó làm theo
cái khác, chứ nó không phải là giống như cái nhiếp tâm của con đâu, con hiểu
không?
Cho nên vì vậy
mà con tác ý: “Cái thân bệnh này”, cái thân bệnh gì con nói
cái tên cũng được mà con nói: “Cái thân bệnh này theo cánh tay mà
ra”, thì con đưa cánh tay ra. “Cái thân không bệnh này theo
cánh tay mà vô”, thì con đưa vô. Rồi bắt đầu con tác ý: “Cái
thân bệnh này theo cánh tay mà ra”, thì con đưa ra. Con cứ bền tập như
vậy ba mươi phút rồi nghỉ. Thì trong những cái giờ ba mươi phút hay hoặc là mười
phút phút mà con tập để trị bệnh như vậy, thì cái lúc nào mà con có thấy trong
thân con bệnh thì con cứ sử dụng cánh tay con, con tác ý như vậy.
“Cái
thân bệnh này phải theo cánh tay mà ra”, con đưa ra. “Cái thân không bệnh này theo
cánh tay mà vô”, thì con đưa vô. “Cái thân bệnh này phải
theo cánh tay mà ra”. Con tác ý cho mạnh mẽ nó, thì cái bệnh gì nó cũng
theo cánh tay con nó ra hết. Nó có cái lực đề kháng ở trong thân con rất mạnh
khi mà con tác ý vậy, cái lực đề kháng nó chống lại cái mô bệnh. Nó ngầm ở
trong đó, nó chống lại mô bệnh bằng cái lệnh của con rồi, cho nên con đưa ra
như vậy thì nó ở trong đó nó phục hồi cái bệnh của con. Mà con đưa vô như vậy
thì nó đem lại sự an trú, an cái thân của con.
Mà hễ mỗi
cái hành động đưa ra là mỗi cái tác ý của cái bệnh con ra. Mình dẫn nó mà, mình
dẫn nó liên tục vậy thì cái bệnh nó sẽ hết chứ không có gì. Thầy nói Phật pháp
nó vi diệu vô cùng lận, nhưng mà tại vì chúng ta không biết sử dụng. Mấy con biết
sử dụng là mấy con sẽ làm chủ được cái bệnh mấy con rồi, chứ chưa phải là tới
tu tập mà tới Tứ Thần Túc đâu. Tứ Thần Túc thì khỏi nói rồi. Mà bây giờ nó chưa
có gì hết mà dụng cái pháp chúng ta cũng đẩy lui được bệnh chứ đâu phải không?
Bệnh gì đẩy lui cũng lui được hết, mà chỉ chịu khó đừng có sợ hãi cái bệnh.
(30:59) Các
con biết Phật đã dạy chúng ta “Các pháp đều vô thường, không có pháp
nào là ta, là của ta, là bản ngã của ta”. Vậy cái thọ này đâu phải của
mình đâu mà mình sợ? Cái bệnh đau này đâu phải là của mình, đâu phải là mình
đâu? Cho nên mình lo lắng gì? Đuổi nó đi chứ, ở đó mà sợ! Nó chết mặc nó, nó
đau mặc nó. Nó đau là thân nhân quả đau chứ có cái nào của ta đâu mà đau? Cái
thân của mấy con bây giờ ngồi đây có cái nào là của mấy con đâu? Do mấy con chấp
ngã, lầm chấp, mê mờ, vô minh lầm chấp, tưởng cái thân này là của mấy con à?
Của mấy con
sao mấy con làm chủ không được? Mà phải tu tập Phật pháp mới làm chủ nó? Nó là
của nhân quả, của người khác chứ đâu phải của mình. Cho nên vì vậy mà muốn làm
chủ nó thì cánh tay đưa ra, đưa vô là một cái phương pháp, phương pháp Thân
Hành Niệm. Mà phương pháp Thân Hành Niệm để đẩy lui bệnh, thì đẩy lui bằng cái
pháp Như Lý Tác Ý. Như cái lý bệnh đó mà đẩy nó ra, thì cái thân hành này nó
làm nó đẩy ra, có phải không? Bởi vì khi mà cánh tay đưa ra thì cái thân ở trong
chúng ta nó hoạt động ở trong này nè, gọi là thân hành. Thân Hành Niệm, cái niệm
thân hành.
Ở ngoài đưa
cánh tay ra thì ở trong này nó phải hoạt động, mà nó hoạt động qua một cái lệnh
của cái ý thức của chúng ta. Các con thấy nó thực tế, nó khoa học chứ nó đâu phải
là cái chuyện mà chúng ta nói thường đâu?! Bởi vì chỉ có ông Phật này mới
truy ra, tìm ra được cái phương pháp để đối trị được cái tâm tham, sân, si của
chúng ta, cái bệnh khổ trên thân của chúng ta. Thế mà chúng ta được pháp mà
chúng ta không tu tập để làm chủ, để hở hở một chút thì thuốc thang, hở hở một
chút thuốc thang. Thậm chí như uống cái dơ, cái bẩn cũng uống.
Đó, thật sự
là mấy con sợ chết, mấy con cái gì người ta cho mấy con hết bệnh là mấy con
cũng uống. Ba con trùng, con dế họ chặt khúc ra họ nấu, họ xào rồi họ bảo mấy
con ăn cũng hết bệnh là các con cũng ăn. Con rắn hay gì vậy ngâm rượu bảo mấy
con uống cũng uống, phải không? Trứng gà như vậy là cái chất bất tịnh như vậy,
bảo ăn cũng ăn. Đấy, mấy con thấy không? Cái gì mà mấy con nghe nói hết bệnh là
mấy con cũng ăn, mà cái chất bất tịnh, dơ bẩn mấy con cũng ăn. Đó, tất cả những
cái điều kiện đó dẹp hết đi.
(33:05) Chúng
ta sống thanh tịnh thân tâm, hoàn toàn là không ăn uống những cái chất bẩn. Đó,
như vậy mình mới tu chứ? Còn con có bệnh thì ôm cái pháp Thân Hành Niệm này mà
đẩy lui bệnh. Thì Thầy dạy mấy con rất rõ, đưa tay ra đẩy lui bệnh ra, đưa tay
vô thân không bệnh đi vô, có vậy thôi? Bao nhiêu đó, cái câu tác ý như vậy
thôi, thì bệnh gì mấy con cũng đẩy ra hết. Nhớ chưa? Về tập.
Tu sinh
Minh Phước: Dạ. Thưa
Thầy như vậy con hiểu rõ hơn ấy là cái phụ thì con không cần nhiếp tâm vào nó,
trong khi đó con có thể là tác ý mà mình có thể mình dùng tưởng, mình tưởng cái
bệnh nó ra khi nó đưa tay ra …
Trưởng
lão: Cũng được, cũng
không sao hết! Bởi vì bây giờ mình dùng tưởng, coi như là mình tưởng cái bệnh
đi ra cũng được. Thì sử dụng, bao giờ con sử dụng là bây giờ mình tác ý: “Cái
thân bệnh này theo cánh tay mà ra”, thì mình thấy như là mình đưa
ra là cái bệnh của mình đi ra, đó là tưởng. Còn mình không thì mình đưa ra vầy
cũng được, nó cũng theo ra nữa. Dùng tưởng thì nó mau hơn mấy con, còn không
dùng tưởng thì coi như là nó cũng ra nữa, bởi vì cái lệnh ý thức rồi. Không
dùng tưởng, nó cũng ra nữa.
Mà dùng tưởng
là tại vì nó ngầm được có cái là mình cảm nhận như nó theo cánh tay nó ra, cái
bệnh của nó ra, đó là dùng tưởng thì nó mau hơn chút. Thay vì người ta nói như
vậy trong vòng chừng ba mươi phút thì bệnh người ta giảm, còn con trong vòng mười
phút dùng cái tưởng thì nó giảm, con hiểu không? Bởi vì cái tưởng của mình cảm
nhận như nó đi ra mà. Còn cái này mình không có cảm nhận nó ra, nhưng mà: “Bảo
ra là mày phải ra chứ không có dám cãi ở đây!” thì nó cũng ra. Cái lệnh
của ý thức nó mạnh lắm, nó ra, nhưng mà nó lâu hơn.
Còn con lại
kèm theo là thấy như ở trong thân con có cái bệnh nó theo cánh tay nó đi ra.
Mình tưởng ra chứ sự thật ra mình không thấy cái bệnh đâu. Nhưng mà cái tưởng lực
nó có cái lực, nó trợ giúp cho cái ý thức của chúng ta nó mạnh hơn một chút,
không có gì hết. Cái đó đúng, không có sai! Bởi vì đức Phật nói quán thân bất tịnh,
thì mình ngồi đây mình quán cái thân như thế này, thế kia, thế nọ bất tịnh chứ
sự thật ra mình có ở trên cái thây ma đâu mình thấy? Có phải không? Mấy con thấy
không? Mình tưởng ra chứ!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét