199- MUỐN DÙNG PHÁP HƯỚNG ĐẨY LUI BỆNH THÌ PHẢI BỀN CHÍ
(1:13:27) Như
vừa rồi thì các con biết rằng, cái chân Thầy rất đau, Thầy không biết tại sao
các bắp thịt trong đó nó lại nhức nhối như vậy, Thầy cũng chưa hiểu. Nhưng rồi
Thầy cũng cố gắng để rồi tự ám thị. Thầy nhắc lại: Tự ám thị, rồi cũng dùng
chút ít thuốc.
Nhưng mà Thầy
nghe nói cái bệnh này trị rất lâu mới hết đau nhức. Nhưng gần đây thì chỉ gần
hơn nửa tháng nay là Thầy thấy cái bệnh nó đã hết rồi. Do cái sức ám thị của Thầy
chớ thuốc thang thì theo như bác sĩ Nhơn cũng như bác sĩ Trí nói cái bệnh này
cũng phải trị một thời gian lâu mới hết. Nhưng mà Thầy thấy sao đối với Thầy
thì nó cũng quá dễ dàng, không thấy khó.
Vậy thì Thầy
nhắc lại cho quý con thấy, khi chúng ta bị đau nhức chỗ nào đó thì chúng ta hãy
dẫn tâm đến đó mà trị nó. Vì vậy mà cái câu dạy của Thầy mà đã được ghi vào cái
bia đá để đời sau người ta nhớ mãi đó là: "Dẫn tâm vào đạo, đừng dẫn
đạo vào tâm". Cái câu nói đó là Thầy muốn nói pháp hướng đó.
Chẳng hạn là
như bây giờ cái đầu các con bị nhức, các con hãy cố gắng bền chí mà nhắc
đi: “Cái đầu nhức là cái thọ, mà cái thọ là vô thường, vậy thì cái đau
này là vô thường, không có cái ngã chịu đau. Vậy ai chịu đau đây? Chắc chắn là
không có! Như vậy cái thọ này phải dừng đi, không được đau nữa! Cái đầu này
không được nhức nữa!”
Rồi các con
lại nghỉ, không nhắc nữa. Một lúc lâu các con lại nhắc nó nữa. Cứ nhắc mãi, một
ngày này qua rồi ngày khác qua, thế rồi cái đầu của các con sẽ hết đau.
(1:15:25) Các
con nhớ kỹ: Cái đầu của các con sẽ hết đau, tức là cái thọ vốn nó vô thường, nó
không bản ngã, cho nên mình đem cái tâm của mình dẫn nó, nói đúng cách của nó,
thì nó sẽ hết đau.
Cũng như cái
thân mình nhức chỗ nào, mỏi chỗ nào mình biết rất rõ. Đây là đau khớp xương, thấp
khớp như thế nào, cứ dẫn nó mà nhắc đi. Rồi chúng ta đem cái thọ đặt trước mặt,
ngồi xếp bằng hẳn hòi, tâm giữ yên lặng, đặt cái thọ trước mặt rồi quán xét cái
thọ. Do đó, chúng ta xả bỏ tất cả những nỗi đau đớn trong thân của chúng ta bằng
pháp hướng.
Như vậy rõ
ràng Phật dạy chúng ta đặt niệm trước mặt để quán vô lậu. Vì thọ làm cho chúng
ta đau khổ cho nên nó là lậu hoặc, mà chúng ta không có đau khổ thì lậu hoặc hết.
Cho nên Thầy
thấy qua cái thân của Thầy, Thầy cũng thấy có sự hiệu nghiệm. Và thay vì cái bệnh
này nó phải trị lâu dài nó mới hết, nhưng cuối cùng thì Thầy chỉ dùng pháp hướng
mà Thầy đã khắc phục được cái bệnh của thân mình.
Đó là những
cái vi diệu của pháp hướng mà chúng ta cần phải học, cần phải tu tập, cần phải
rèn luyện thì nó mang đến kết quả rất lớn. Dù cái bệnh nan y như thế nào, chúng
ta bền chí mà tập đi.
Những người
tu thiền mà chúng ta đã thành tựu được pháp hướng này, nhắc là có hiệu quả.
Cũng như bây giờ các con đã tập, các con nhắc: "Hơi thở này ngưng
đi!" - mà nó đã chịu ngưng thì các con nhắc cái thọ thì cái thọ
nó ngưng dễ dàng.
Mà các con
nhắc hơi thở chưa ngưng thì các con hãy tập cho nó ngưng đi, rồi các con nhắc tất
cả những thọ trong thân của các con làm cho các con khó chịu và đau khổ, thì nó
sẽ làm cho cái thọ các con bị lui và bị lặn mất đi, không còn làm các con đau
khổ nữa.
Đó là những
cái rất là vi diệu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét