139-ĐUỔI BỆNH VÀ VỌNG TƯỞNG
Thầy Thiện
Tâm: Kính thưa Thầy! Cho con xin hỏi về cái chỗ đẩy lui bệnh. Hồi nãy Thầy
có nói là đẩy lui bệnh thì chỉ có an trú vào trong chỗ Tâm Bất Động, để xem coi
thử nó là như thế nào. Nó đi hết à. Hồi trước thì khi mà nghe Thầy nói là giờ
có bệnh thì nương vào cái chỗ là "An tịnh thân hành" đó.
Con về con cũng áp dụng đó, nhưng mà con không hết. Con thì bị cái đau lưng, nó
đau ở các cột xương sống rồi, trên các khớp xương đó. Thì con đi Thân Hành Niệm,
thấy nó đau chỗ nào là con đi, con nhấn mạnh vô chỗ đó thì nó đau lên, nhưng mà
sau đó nó bớt, nó bớt nhưng mà nó rêm mình, rêm mẩy hết. Nhưng mà thấy nó bớt,
thì sau đó con lại ngồi lại, con cũng áp dụng: "An tịnh thân
hành" nữa, kết hợp cả hai cái luôn. Nhưng mà con thấy, đúng là nó
bị rêm mình đó. Không biết như vậy là có đúng hay sai nữa?
(56:36) Trưởng lão: Nói chung là dùng cái pháp, con dùng
pháp để đẩy lui cái bệnh tật ở trên thân con, tại vì cái bệnh đó cũng lâu rồi.
Cho nên vì vậy mà bây giờ đuổi nó thì bền chí cứ ôm pháp đuổi đi thì nó hết à
con.
Tu sinh: Dạ!
Trưởng
lão: Nó không có gì đâu, con thấy không khi mà con đuổi như vậy nó có sự
biến chuyển, thay đổi chứ đâu phải!
Tu sinh: Dạ
đúng, nó bớt Thầy.
Trưởng
lão: Nó bớt, nó thay đổi, cho nên cố gắng bền chí đẩy lui cho nó hết bệnh
đó luôn, nó mới có cái trạng thái Bất Động mới được. Chứ còn nó có cái cảm
giác, con ngồi lâu nè, có cảm giác đau, hoặc là mấy con. Bây giờ thí dụ như mấy
con ngồi ba mươi phút, bây giờ tăng lên một giờ thì mấy con bị tê, bị đau chân
đó, chừng nào mà Thầy thấy mấy con nhiếp tâm cho hoàn toàn, cho bất động hoàn
toàn đó. Mấy con ngồi mấy con tăng lên đó, thay vì ngồi ba mươi phút mà tăng
lên một giờ không đau đó, là mấy con mới thật sự bất động. Bởi vì phải nhiếp
tâm cho thật chặt ở trong đó. Cho nên vì vậy mà cái đau nó đánh vô không được
thì nó không đau, mà nó không đau thì cái thân nó không có đau, tê đau nhức nữa.
Chứ không khéo mấy con ngồi cái nó, cái cảm thọ nó lôi cái tâm mấy con ra trạng
thái bình thường nó không còn bất động. Cho nên cái đau nó càng tăng lên, thì
do đó mấy con tập cho nhuần nhuyễn cái sự bất động của nó; nó rất là mạnh ở
trong đó, nó rất là có một cái lực ở trong đó rồi, thì các cái cảm thọ nó đánh
con không có được. Mà nó đánh không được thì nó “mát lạnh”. Nó mát
lạnh tức là nó không còn đau nữa.
(57:59) Cho nên đức Phật dạy cái câu, đức Phật nói: "Cái
sức sinh mạng tận cùng chịu đựng cái cảm thọ, (cái cảm thọ khổ
đó) cái sức sinh mạng chịu đựng tận cùng thì mát lạnh". Cho
nên vì vậy mà mình có cái phương pháp mình tập nhuần nhuyễn ở trong Tâm Bất Động
rồi, thì cái sức đau của nó, nó sẽ tác động không được thì nó sẽ mát lạnh, có vậy
thôi. Cho nên cái cảm thọ nó không có tác động được cái người tu.
Còn bây giờ mấy con tập, cái mấy con ngồi dần dần được, cái mấy con tăng
lên một giờ, hai giờ đó là cách thức tập cho nó quen cái cơ thể mấy con chứ
không phải mấy con làm chủ các cảm thọ.
Bắt đầu bây giờ mấy con ngồi ba mươi phút, nhưng mấy con nhiếp tâm chặt
chẻ ở trong cái tâm bất động rồi, mấy con ngồi lên một giờ không đau, nó không
đau bởi vì nó chặt ở trong đó rồi, nó không có còn tác động được mấy con nữa.
Thì bắt đầu nó cũng có đau chứ không phải không, nó đau mà mấy con không có cảm
nhận nó đâu, các con cảm nhận cái Tâm Bất Động. Nó có đau, nó không đau được;
nó không làm cho mình tác động được cái tâm mình thì nó hóa giải nó liền nó
không đau. Nó không đau tức là bây giờ cái thân nó không đau nhức nữa. Rồi bắt
đầu từng đó mấy con ngồi tăng lên một, hai tiếng đồng hồ rất dễ dàng, làm chủ
đó, làm chủ thân mình đàng hoàng đó chứ không phải không làm chủ.
Bởi vì Tâm Bất Động là nó làm chủ tất cả mọi cái, còn bây giờ mấy con cứ
ngồi đi, nhiếp tâm đi, thấy nó im vậy đó chứ tới chừng nó đau rồi thì lúc đó
cái tâm mấy con bị loạn mất rồi. Bây giờ nhiếp hơi thở hay nhiếp ở chỗ nào đi,
mấy con thấy mình cũng không vọng tưởng đó. Nhưng mà khi mà cảm thọ nó đánh vô
cái mấy con bật ra liền, hễ biết đau, biết tê, đau nhức một hơi, cái nói nó đau
quá. Cái thôi, chỉ còn nước xả thôi, chứ chịu không nổi. Đó là cái nhiếp tâm mấy
con chưa chặt. Bây giờ dạy mấy con căn bản, nhiếp cho chặt, tập cho nhuần nhuyễn,
nhiếp cho chặt ở trong cái Tâm Bất Động, không có một cái gì mà tác động được,
tức là không bị phóng dật ra nữa. Còn có phóng dật, còn có phóng niệm thì không
được cái tâm chưa bất động. Cho nên từ đó mấy con tập kỹ cho Thầy đi, thì mấy
con sẽ thấy kết quả.
(1:00:02) Tu sinh: Kính thưa Thầy! Ở chỗ tu tập Tâm Bất
Động thì con thấy như thế này, là không biết có đúng hay sai. Là khi mà nhiếp
tâm đó thì con thấy nó có hai phần:
Phần thứ nhất là về trạng thái hơi thở thì nó cũng vẫn cảm nhận, nhưng mà
cái thứ hai nữa thì con thấy hình như là con không có trụ vào đâu hết trơn đó.
Thí dụ như con mắt đó thì một cái điểm nó cũng không còn nhìn nữa, mà nó mở
bình thường vậy thôi. Nhưng mà nó cảm nhận xung quanh hết luôn. Sao mà rồi
không còn thấy niệm khởi hay cái gì nữa hết, không biết đúng hay sai?
Trưởng
lão: À, nó không niệm khởi mà nó cảm nhận xung quanh, mà thấy nó không bị
phóng ra âm thanh, sắc tướng bên ngoài. Thì tức là nó trụ trong bất động rồi,
chứ không có gì hết. Còn nó phóng ra nó theo âm thanh, nghe ai nói gì cái bắt đầu
nghe tiếng nói đó, cái nó theo tiếng nói đó. “Ờ! trời đất ơi hai người
đó chửi lộn quá trời”, thì như vậy là con bị phóng niệm rồi, không được.
Còn nghe thì có nghe nhưng mà nó vẫn bất động thì cái đó được.
Tu sinh: Tức
là nó cảm nhận hết đó nhưng mà nó không có dừng lại ở chỗ nào.
Trưởng
lão: Nó không có gì phóng dật ra thì tức là bất động rồi, cái đó đúng.
(1:01:21) Tu sinh: Dạ! Thì con thấy lúc đó, khi mà con đi
đó thì con thấy nó đạt hơn. Còn ngồi một lúc đó thì kiểu như là nó không có…
Trưởng
lão: Tức là nó dễ bị rớt vô hôn trầm.
Tu sinh: Bị tưởng,
tâm nó nhiều tung hết trơn, thành thử con Thầy: "ủa sao mình tu tập tâm
bất động mà sao niệm khởi lung tung hết".
Trưởng
lão: Cái đó là sai, nó bất động mà nó khởi niệm lung tung. Con đi con thấy
dễ thì con nên lấy cái oai nghi đi đó mà tập nó, để cho nó thuần thục, thật thuần
thục, sau đó mới áp dụng vô cái ngồi. Còn bây giờ con ngồi một hơi thì nó có niệm,
tức là Tâm Bất Động con nó bị động chứ nó không bất động được. Cho nên lấy cái
oai nghi đi đó, theo cái đặc tướng của con, thì con dùng cái oai nghi đi đó con
tu tập. Bởi vì trong bốn oai nghi mà cái oai nghi nào nó hợp với mình thì mình
nên lấy cái đó mình tập, tập để cho cái tâm mình nó bất động, mà nó bám rất chặt
nó không còn bị bên ngoài tác động được nó nữa. Thì như vậy thì mình mới có kết
quả tốt được. Lấy oai nghi đi mà tập đi con, con thì chắc có lẽ cái kiếp
đi. (Thầy cười)
Tu sinh: Con
nghĩ chắc là nó bị tác động nhiều quá hay sao mà nó làm con suy nghĩ cái này,
suy nghĩ cái nọ.
Trưởng
lão: Tại vì con động, cho nên nó bảo phải đi mới nhiếp được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét