140- NHÂN DỊP ĐAU BỆNH ĐỂ
MÀ TU NHIỀU GAN DẠ, BỀN CHÍ LÊN!
(1:36:32) Phật tử 9: Con xin Thầy trả lời giúp con, sau
khi con được vào đây, con ở nhà, con đã tu tập được một thời gian nhưng mà ngắn
thôi ạ, con tập luyện thì chưa được thuần thục, nhưng mà con vào đây thì con tập
luyện ráo riết, con bị cái chân, chân trái tự dưng nó lại đau, sưng tiếp, cái
chân trái bị đau không ngồi kiết già được, nó lại đau sang cái chân phải, thế
là từ tối hôm qua là con đau quá. Con có tác ý nhưng mà nó chưa được.
(1:37:20) Trưởng lão: Nó chưa hết, tại nhiếp tâm chưa được,
nó không ăn thua gì hết, thì không có gì đâu. Khi mà con đi kinh hành mà bị nhức
chân hoặc là chân con đau nhức cái chỗ nào đó, đó là cái nghiệp nó cản đường
con, nó không có để cho con bình yên con tu đâu.
Cho nên, vì vậy đó là cái đối tượng mà con phải đẩy lui nó đó, thì bắt đầu
con thấy con tác ý cái câu: ”An tịnh thân hành, tôi biết tôi hít vô, an
tịnh thân hành, tôi biết tôi thở ra”, rồi con cứ ngồi con hít vô thở ra năm
hơi thở rồi tác ý, cứ như vậy làm hoài chừng nào hết thôi, không hết tao làm
hoài tao làm, tao làm sáng, ngày, đêm cái con là con hết đau, con làm biếng
thay vì con tu một nửa tiếng đồng hồ thôi chứ gì?
Mà bữa nay mày đau là tao tu suốt đêm, mà tu suốt đêm, nó hết, nó chạy mất,
nó sợ quá, con cứ con tu hoài nó sợ, còn con tu mà theo cái kiểu như con mạnh
giỏi, con tu có ba mươi phút không đó, thì nó nói nó đau cho bà này hết tu
luôn, con hiểu không? Cho nên, vì vậy mà con gan đi, nó có đau thì con tu nhiều,
nó có cái điều kiện mà tu mà, chừng nào mày hết thì thôi tao xả nghỉ, mà mày
không hết tao tu nữa.
Tu suốt đêm, bởi vì nó đau con đâu có ngủ được đâu, tu suốt đêm, tao chỉ
ngồi tao chỉ tác ý vậy thôi: ”An tịnh thân hành, tôi biết tôi hít vô,
an tinh thân hành, tôi biết tôi thở ra”, rồi hít vô, thở ra năm hơi thở
lần nữa, mà mày hết đau tao nghỉ, mà mày không hết đau tao tu suốt đêm, mà suốt
ngày nữa, chừng nào hết mới thôi. Còn con nghe đau quá, thôi con nghỉ chứ bây
giờ nó cứ đau, nó ngự trị có một cái đau à.
Còn bây giờ con dùng cách vậy là cái tâm con bị phân ra, một bên là cái
đau, một bên là cái hơi thở, con hiểu không? Mà cái hơi thở mạnh hơn thì nó lôi
cái đau mất, mà cái hơi thở yếu thì nó cứ phân đôi ra, nếu cứ mà ôm hoài cái
pháp thì cái pháp nó sẽ lôi cái tâm mấy con qua cái pháp, thì cái đau nó sẽ mất,
coi như con bền chí quá rồi, cái đau nó lôi không nổi, “cái bà này xem
như bả làm … (Nghe không rõ), thôi mình chịu thua thôi, đầu hàng”, do đó
con không đau, hết đau. Con nhớ đi, đừng có sợ đau, không chết đâu mà sợ.
Cứ bền chí đi, Thầy nói, đau bệnh là cái chỗ để mà tu nhiều, thay vì mình
tu ít chứ gì, mà bây giờ nó sẵn dịp đau mình tu nhiều, có gì đâu, biết đâu chừng
mà nhờ đau mà làm Phật sớm. Biết không, có vậy thôi chứ gì? Rồi con có gì
không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét