138-NHIẾP TÂM, ĂN UỐNG, CẢM
THỌ, ĐUỔI BỆNH
(26:59) Bây giờ trong sự tu tập mấy con còn nghi ngờ một điều gì
chưa làm được, mấy con cứ hỏi. Thầy sẽ chỉ dẫn mấy con? Có một cái trạng thái
gì mà làm cho mấy con không tu tập không được, mấy con hỏi Thầy sẽ chỉ dạy cho
mấy con? Một là phá, hai là chúng ta tiếp tục tu. Bây giờ mấy con có thấy gì cứ
hỏi đi con, con cứ hỏi!
(27:26) Tu sinh: Kính thưa Thầy! Con Gia Quang, con xin hỏi
hai vấn đề là:
- Các niệm
ác, thiện, đúng, sai đều bọn con tu tập là diệt trừ và tác ý chỉ còn lại một
niệm là phải bất động, con tu tập như vậy, cầu xin Thầy chỉ dạy!
- Hai:
Con tu tập đẩy lui được hai cục bướu ở đây và ở đây đã tiêu bớt hết rồi.
Hôm nay con tu tập có lúc 15 phút, 20 phút, 30 phút, 40 phút không có niệm,
không có phóng dật. Có phóng dật, không có vọng tưởng, không si mê. Cầu
xin Thầy chỉ dạy đúng sai có được không? Niệm xẹt vào, xin hết!
Trưởng
lão: Như vậy là được rồi tiếp tục đi con, tu vậy là tốt rồi, tiếp tục
cho đến mà hoàn toàn mà "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự",
tu tốt lắm, mấy con khá rồi, có tiến bộ rồi, tu vậy là tốt đúng không sai chỗ
nào hết đó con, nhưng phải ráng. Trong giờ tu mà có buồn ngủ, có hôn trầm, có
thấy lừ đừ, thì mấy con áp dụng phương pháp Thân Hành Niệm để phá nó mấy con.
Các con còn có ai hỏi thêm gì Thầy nữa không? Có gì cứ hỏi mấy con để rồi Thầy
chỉnh sửa cho mấy con tu đúng. Tu tập như vậy là tốt, quá tốt rồi.
Tu sinh: Con kính
bạch Thầy! Cho con hỏi hai câu là: Trong khi tu tập con thấy là nó không có bị
hôn trầm, thùy miên. Nhưng mà khi ngồi lại, cái lúc mà xả nghỉ thì cái niệm vẫn
còn khởi nhiều, thì con mới ôm cái pháp Thân Hành Niệm con đi vài vòng, lúc mà đi
vài vòng vừa ôm pháp Thân Hành Niệm thì thấy mình không có niệm, nó tập trung
vào từng cái hành động của nó, thì chỉ con đi vài vòng thôi thì khi đó con ngồi
lại đó, thì thấy cái tâm nó dễ bất động hơn. Còn ngồi lại mà không đi Thân Hành
Niệm thì tác ý cái câu “tâm bất động” thì thấy nó chưa có đủ lực.
Trưởng
lão: Chưa đủ sức gom tâm, chưa đủ sức gom vào. Thay vì con tu pháp Thân
Hành Niệm rồi, con ngồi lại thì thấy cái tâm nó sẽ bất động dễ dàng.
Tu sinh: Bất động
dễ.
Trưởng
lão: Vậy thì do cái đặc tướng của con. Cho nên thí dụ như: Bây giờ chưa
có đi pháp Thân Hành Niệm, chưa có tập thì con ngồi lại con nhắc: "Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự đi ", thì im lặng một chút xíu thì
thấy có niệm khởi, có phải vậy không?
Tu sinh: Dạ!
(29:44) Trưởng lão: Còn bây giờ con tập cái pháp Thân Hành Niệm
rồi bắt đầu con ngồi lại con nhắc: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự", thì có thể kéo dài từ 5 phút, 10 phút hay 1 giờ hay 30 phút dễ
dàng không có khó khăn, thì như vậy là cái tâm con nó chưa có gom lại, chưa gom
lại. Cho nên vì vậy con ôm cái pháp Thân Hành Niệm, nó tập trung trong thân
hành của con rồi, mà khi con ngồi lại thì nó sẽ… Do đó mà nó im lặng thì con
hãy tập như vậy đi, được chứ không phải không được. Bởi vì theo đặc tướng của
con.
Tu sinh: Còn
con thấy là đi Thân Hành Niệm không cần đi nhiều chỉ cần đi vài vòng thôi, thì
ngồi lại tự nhiên nó bất động, khỏi cần tác ý cái câu “tâm bất động” nữa, nó vẫn
bất động.
Trưởng
lão: Bây giờ cũng khởi sự con tác ý đầu tiên con vào khi mà con đi pháp Thân
Hành Niệm rồi con ngồi lại nó im lặng. Nhưng mà con phải dẫn dắt nó chứ đừng để
tự nó im lặng, tự nó im lặng nó sẽ lạc trong không con đó. Cái tâm nó phải dẫn
nó, phải dẫn nó chứ con không dẫn nó thì bắt đầu con ngồi im lặng vầy, cái nó lặng
riết cái nó vô Không. Còn con dẫn bảo: "Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự", nó sẽ bất động mà nó không vô Không, nó phải có cái
pháp dẫn nó con.
Tu sinh: Khi
ngồi lại thì phải tác ý trước.
Trưởng
lão: Tác ý trước tâm bất động, dẫn nó trước, nhắc nó trước. Mình làm chủ nó,
tập làm chủ nó chứ không khéo nó im lặng cái bắt đầu nó lọt vô Không. Bây giờ
con không kéo cái thời gian dài, chứ kéo dài cái thời gian dài mà bất động rồi,
nó không niệm nó lọt vào trong Không đó, nó rơi vô trong Không Vô Biên Xứ đó.
(31:32) Tu sinh: Nó vào trạng thái Không là mình quên hơi thở
luôn hay sao?
Trưởng
lão: Mình quên luôn rồi con, không nhớ hơi thở nữa, nó Không Vô Biên Xứ mà,
nó lọt trong Không Vô Biên Xứ, nó lọt trong cái Định của Tưởng rồi, Không Vô
Biên Xứ Tưởng con biết không? Nó lọt trong tưởng rồi con ngồi con cứ tưởng là
mình… Chứ sự thật giống như mình chiêm bao đó con, nó không riết cái nó giống
như chiêm bao à. Còn mình nhắc nó vậy đó chứ mà, bởi vì ý thức nó làm chủ mà,
nhắc nó cái ý thức nó không mất, nó không lọt vô trong Không Tưởng được, tức là
cái Tưởng thức không làm việc. Còn con nếu mà không nhắc cái ý thức của con,
thì cái tưởng nó sẽ làm việc nó rớt trong không luôn.
(31:53)Tu sinh: Mà con thấy nó nhanh quá thưa Thầy! Nó vô trạng
thái đó, thì lây quay một hồi nhòm lại đồng hồ thì nó trôi qua rất là nhanh.
Trưởng
lão: Thì lẽ đương nhiên ở trong đó cái thời gian nó không có đâu, thành ra
con nhìn lại con thấy 30 phút rất nhanh. Nhưng mà coi chừng đó, kéo dài nữa là
bị đó, nó không có cái ý thức mà tác ý để giữ gìn nó, thì ý thức nó mất thì tưởng
thức nó hoạt động. Cho nên cái tâm bất động mà tác ý đó thì nó quan trọng lắm,
để bảo vệ, giữ gìn cái ý thức của chúng ta. "Ý làm chủ, ý tạo
tác”, không được mất cái ý mà. Trong cái sự bất động của chúng ta
không được mất cái ý, cái thời gian sau đó nó hoàn toàn nó bất động, mà nó
không lọt ở trong cái Không Vô Biên Xứ Tưởng chứ không khéo nó lọt trong Định
tưởng. Cái ý thức nó lặng, nó chìm rồi, nó không làm việc nữa thì cái tưởng nó
lòi ra nó làm việc, thì con rớt trong Không Tưởng rồi, nó nối tiếp cái không của
ý thức, bắt đầu thì còn ý thức không đó, con hiểu không? Sau đó nó nối tiếp,
cái tưởng thức nó nối tiếp nó làm việc cái ý thức nó lặng mất, lúc bây giờ con
giống như người chiêm bao mà thấy mình trong mộng, ráng cố gắng chỉnh lại.
Tu sinh: Cái
đó là cái cách mà cái lúc mà con xả nghỉ, còn cái lúc mà con tu tập 30 phút đó
thì con ngồi lại đó, tác ý thì thấy niệm vẫn còn nhiều. Cho nên con thấy vậy là
mình chưa có nhiếp tâm được trong hơi thở, nó quen với hơi thở rồi Thầy, thì
con bây giờ con mới nhiếp tâm lại hơi thở. Con mới dùng câu tác ý: "Hít
vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra" lại, thì như
vậy nó bắt đầu nó vắng niệm, thì như vậy cũng không có được phải không, thưa Thầy?
Trưởng
lão: Không được, nó vắng niệm là bị hơi thở con ức chế, ức chế ý thức. Cho
nên vì vậy mà con cũng, bởi vì con ngồi lại con đã nhắc cái tâm bất động thì nó
đã có vọng tưởng, phải không?
Tu sinh: Vâng!
(34:11) Trưởng lão: Thì do đó bây giờ con sẽ nhắc: "Hít
vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra", rồi hít vô thở
ra, con thấy hít vô, thở ra do nó nương vào hơi thở, nhưng mà con lại nhắc một
cái câu kế nữa, con thấy đã nương biết được hơi thở rồi chứ gì? Tức là tập
trung gom được hơi thở rồi. Thì con nhắc: "Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự.”
Thì bấy giờ bắt đầu cái chỗ mà cái tâm của con nó gom lại hơi thở đó, nó
sẽ bị chia làm hai, một cái nó nhìn ở bất động; còn một cái nó nhìn ở chỗ cái
hơi thở, thì nó sẽ không có niệm. Chứ còn nó quên luôn nó ngồi nó quên luôn hơi
thở thì niệm nó xẹt vô. Bởi vì cái niệm nó xẹt là cái hơi thở con quên, con hiểu
không?
Còn bây giờ mình chia đôi nó ra, một là cái ý thức của mày, mày làm việc
hai phần:
- Một phần
thì mày biết hơi thở ra vô;
- Một phần
thì mày phải nhìn cái tâm bất động.
Cho nên vì vậy Thầy nói rõ ràng là nương hơi thở mà để thấy tâm bất động,
là nó sẽ không mất, mà hễ con mất hơi thở thì bất động nó cũng mất luôn à. Mà nếu
gom cái tâm vào chỗ hơi thở không, thì không thấy bất động, chỉ có biết hơi thở
không thì tức là bất động không thấy, thì cái tâm bất động không có. Nó thật sự
nó bất động, nó không có gì hết, nhưng mà có điều kiện là nó bị dính nằm ở
trong cái hơi thở toàn diện.
Tu sinh: Nó thấy
hơi thở.
Trưởng
lão: Không thấy hơi thở, thì không được, nó sai. Bởi vì nó còn thấy pháp
mà nó không thấy tâm, còn cái này nó nương pháp mà nó thấy tâm; thì tập lại.
Cho nên mà vì vậy phải cố gắng tập lại cho nó đúng con.
(35:42) Tu sinh: Như vậy cái phương pháp mà con thấy, khi mà
nó nương hơi thở không đó thì con thấy nó ức chế cái ngực của mình, hình như nó
thành cái thói quen nó đau ngực rồi thưa Thầy!
Trưởng
lão: Đúng rồi!
Tu sinh: Không
biết bây giờ.
Trưởng
lão: Bởi vậy mình gom vào chỗ bất động, thì nó xả bớt ra nó không có đau
ngực con, nó báo cho con biết rằng gom ở trong hơi thở đó, thì nó bị ức chế rồi,
nó ức chế thì cái hiện tượng của nó, cái cảm thọ là đau ngực con là phải. Thay
vì con gom vào cái chỗ thở của nó thì cái ngực con phải đau chứ sao. Mà có nhiều
người nó không đau ngực, mà lại nó nặng cái đầu, cứ gom hơi thở thì cái trường
hợp đó nó xảy ra, nó có những cái hiện tượng, hiện tượng cảm giác, cảm thọ, thọ
khổ.
(36:32) Tu sinh: Khi nó đau ngực như thế đó thì con mới
hướng dẫn nó ra nhiếp ở ngoài nhân trung, nó nhòm thấy hơi thở ra vô tại nhân
trung, thì con thấy không sao, 30 phút mà thấy không sao hết đó. Thì như vậy
thì bây giờ con cứ nương về ở phía ngoài, rồi nhòm hơi thở như Thầy dạy là ý thức
mình phải thấy cả hai phần cứ như vậy đó hả thưa Thầy?
Trưởng
lão: Cứ như vậy đó con, cứ vậy tập để nhận thấy cái tâm bất động, nương
vào hơi thở mà thấy tâm bất động. Cho nên Thầy dạy chứ Thầy sợ mấy con không biết
cách mấy con sẽ tập trung có một chỗ cái chết được. Mà hễ tập trung ở chỗ bất động
thì mấy con sẽ không có hơi thở nương đó, thì một chút mấy con bị vọng tưởng.
Nó không có chỗ nương nó, thì nó bị vọng tưởng mấy con, ngồi im lặng vậy đừng
có nương chỗ nào hết là vọng tưởng dễ phóng lắm.
Tu sinh: Dễ
phóng mà con thấy nó dễ buồn ngủ nữa thưa Thầy!
Trưởng
lão: Chứ sao lẽ đương nhiên rồi, ngồi im lặng nó dễ buồn ngủ chứ sao,
hôn trầm nó dễ đánh. Cho nên vì vậy mình nương cái chỗ này để cho cái sức tỉnh
mình có, nhưng mà tỉnh để nhìn chỗ kia, chứ không phải tỉnh để nhìn có một chỗ.
Đó khéo léo vậy đó mới được con, sửa lại cho đúng đi con!
(37:491) Tu sinh: Kính bạch Thầy! Con xin hỏi Thầy là
con tu tập như thế này không biết là đúng hay sai. Theo con tu tập đó thì: đầu
tiên đó là con tác ý, trước con nhiếp tâm an trú con tu tập: "Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự". Tức là sao mà cái bụng con nó guộn
guộn guộn lên mấy cái, lúc đầu nó có cái điểm nó nằm ở chỗ này nè, rồi cái bây
giờ là con chỉ có là ngó xuống, kiểu ngó xuống mà hai con mắt mình chỉ hí hí
thôi, hai cái đường hơi thở nó bám vào chỗ đó đó. Cái nó không bị cái vọng tưởng
hay gì hết đó, trừ ra tối. Nguyên một ngày đó nếu mà con không ăn cơm, thì tức
là con cũng nhìn ngay cái đó; thì hai đường hơi thở nó phóng vào đó; thì nó
không vọng tưởng, không gì hết. Nếu mà con ăn cơm rồi đó, thì nó no rồi thì nó
không có nữa, mà nếu muốn có lại nữa đó thì khoảng 3 tiếng đồng hồ. Chẳng hạn,
ví dụ: Như con ăn cơm hồi 11 giờ, rồi 1 giờ tới 3 giờ nó mới có lại, chừng nào
nó đói xuống đó mới có lại, còn nếu mà nó no thì nó không có.
Thì đó khi mà con tu tập như vậy đó. Con thấy mỗi lần như vậy, cho nên
con phải bớt cơm lại, cơm thì con bớt ra, chứ nếu con ăn no như kỳ trước, thí dụ
như bữa mà ba chén cơm đó thì tức là con tu tập không có được. Một ngày con ăn
có chén rưởi à, hoặc là một chén à, nghĩa là trong cái cái giờ đó con tu đủ hết.
Thì tức là trong một ngày, hiện tại bây giờ, sáng từ 1 giờ, từ 2 giờ khuya, 2
giờ khuya con tu tập cho tới chiều nó có đủ. Còn nếu con ăn no quá thì nó mất,
như buổi trưa nó không có được.
Trưởng
lão: Con gom tâm không được.
Tu sinh: Dạ!
Như vậy là không biết con tu như vậy không biết đúng hay sai, con xin thưa Thầy
giúp đỡ!
(39:48) Trưởng lão: Con tu theo kiểu mà thiền duyệt vi
thực pháp đó tập trung vào đó nó ăn không được nữa, ăn pháp chứ không phải ăn
cơm. Sự thật ra thì tu như thế này con, tu như thế này nó mới đúng con, không
khéo con chỉ tập trung vô… Ăn thì mình cũng vẫn ăn bình thường thôi, mà tại vì
con tập trung cái chỗ này. Cho nên vì vậy mà con thấy, nếu mà tập trung được đó
thì mình ăn ít lại, mà tập trung không được đó thì tại vì ăn nhiều, phải không?
Con thấy ăn nhiều mình tập trung không được.
Tu sinh: Dạ,
đúng rồi Thầy!
Trưởng
lão: Đó! Thì do đó bây giờ con ăn bình thường với cái sức của con thôi.
Nghĩa là con ăn, nói nhiều đó chứ sự thực ra ăn tùy cái cơ thể của con chứ
không phải nhiều đâu, nhưng mà con ăn ít lại thì nhiếp tâm dễ. Cũng như bây giờ
cái sức của con ăn ba bát, mà hễ ăn ba bát cơm thì con nhiếp tâm để trụ chỗ đó,
thì con nhiếp không có được. Cho nên con chỉ ăn chừng một hoặc hai bát à, thì
con nhiếp tâm chỗ đó được, coi như chỗ đó nó thêm cái phần pháp. Tức là cái chỗ
mà con tu tập đó, con tập trung tại chỗ con chứa cơm gạo trong đó, con hiểu
không? Bây giờ con chứa pháp, cho nên nó không có chỗ chứa cơm nữa. Như vậy thì
không được con, mình phải sống bình thường.
(41:17) Bởi vì đức Phật đã dạy đó, về vấn đề ăn uống mình đừng có:
Thứ nhất đó là đừng có tuyệt thực. Đạo Phật không có dạy tuyệt thực, đạo Phật
không dạy mình ăn ít ăn bình thường thôi, sống bình thường ngày một bữa đủ rồi.
Cho nên vì vậy mình không bị lệ thuộc vào cái ăn uống, vào cái tu tập, mình chỉ
ăn tiết độ ngày một bữa, ăn với cái sức khỏe của mình. Còn người ăn nhiều là tại
cơ thể của người ta cần đòi hỏi, người ta ăn nhiều là với cái sức của người ta,
người ta ăn ba bát, còn cái sức của mình ăn hai bát thì mình ăn hai bát; sức của
mình ăn một bát, thì mình ăn một bát. Chứ đừng thấy người ta ăn ba bát mình
ráng ăn ba bát thì không phải, tại cơ thể của mình, cái nhu cầu của nó nó cần,
cái nhu cầu của cơ thể nó cần bao nhiêu mình ăn bấy nhiêu thôi.
Thì bắt đầu bây giờ con đừng có tập trung ở cái chỗ đó nữa, mà con nhìn
ra ngoài kia kìa. Cái Bất Động của con nó không phải ở chỗ thân tâm của con, mà
cái thân tâm con mượn cái thân tâm con đó để nhìn cái Bất Động của vũ trụ, cho
nên con chết đi nó không có mất. Còn con nhìn thân tâm của con, con chết nó mất.
Cũng như bây giờ con nhìn chỗ cái thân của con, cho nên con nhiếp tâm được, mà
khi cái thân mất rồi con lấy cái gì con nhiếp, phải không? Con lấy cái gì mà
con ở chỗ đó được.
Tu sinh: Dạ,
con tu tập đó thì theo con thấy là hai đường hơi thở của mình đó, con thấy cũng
rất nhiệm màu chứ, tại vì con thấy con thở xuống, nó theo hơi thở nó đi xuống
đây. Tức là nó không bị niệm khởi, không bị gì hết đó, thành thử ra con thấy vậy
nên con cứ đưa thẳng nó xuống ngay đó mà con không có cho nó niệm khởi.
Trưởng
lão: Bởi vậy mà con mới sử dụng hơi thở mà theo. Vì vậy mà có những
phương pháp mà người ta nhiếp tâm để mà không có niệm khởi đó, người ta chuyển
pháp luân đó, người ta thở hơi thở mà đi vòng vòng, con thấy không? Đi vòng
vòng xương sống rồi đi lên, đi xuống, đi vòng vòng gọi là chuyển pháp luân. Sự
thật ra người ta tưởng tượng ra đó con. Đừng, đừng có nghĩ cái điều đó, thở là
bình thường thở. Nhưng mà giữ cái tâm bất động thì cả một cái không gian, cái
vũ trụ này nó bất động, chứ không phải riêng có con, mà con chỉ mượn cái thân
và cái ý thức của con, để mà con nhìn cái bất động của vũ trụ. Cho nên vì vậy
mà cái thân tâm của con nó sẽ bị hoại diệt, thân tâm con là Thân Ngũ Uẩn mà,
con hiểu không? Nó chết đi nó không còn. Bởi vì đức Phật nói Thân Ngũ Uẩn mà có
cái gì đâu, nó là vô thường. Nhưng mà cái tâm bất động của con nó là thường hằng,
mà nó ở vụ trụ chứ nó đâu phải! Cho nên vì vậy mà Thầy nói: Nương chỗ hơi thở,
tức là nương ở cái thân chúng ta nè, để mà thấy cái bất động bên ngoài. Đừng có
nhìn vô trong thân mà thấy, rồi cái thân nó mất rồi thì lấy cái gì mà tập
trung, Thầy nói con hiểu không?
Tu sinh: Dạ!
Trưởng
lão: Con tập trở lại đi!
(44:06) Tu sinh: Con thì, nếu mà Thầy không chỉ thì con
chắc có lẽ con đi thẳng, con đường nó hoài. Tại vì con thấy chỗ đó nó không bị
niệm khởi, không bị vọng niệm gì hết đó. Thành thử ra rồi mình cứ đi thẳng chỗ
đó, mà con thấy nó rất là hay đó, bởi vì con chỉ có cái ăn bữa cơm đó, ăn cơm
là con bị gián đoạn Thầy! Ngồi ăn cơm là bị gián đoạn. Còn nếu mà không ăn cơm
thì hai cái đường hơi thở của mình nó phóng thẳng vào chỗ đó à, thì nó không có
một chút xíu nào niệm khởi lên, không có bị cái gì hết đó. Cho nên nên con thấy
nó yên lặng từ đầu tới cuối, thành ra là khi bắt đầu vào tu tập hoặc là không
tu tập nó cũng phóng thẳng xuống đó, thành ra nó không có bị một chút vọng niệm
nào hết. Cho nên con thấy con thích thú, con thấy là mình làm được, cho nên từ
cái chỗ này con tính là con viết giấy lên con hỏi Thầy, mà nay cũng có dịp may
để con hỏi Thầy, vậy là con cũng…
Trưởng
lão: Con phải sửa lại!
Tu sinh: Dạ
con thấy vậy được, tại vì con, về con sửa lại, dạ! Mô Phật.
Trưởng
lão: Rồi con sẽ nhìn cái sự bất động ở bên ngoài đó thì nó sẽ thấy. Bởi
vì Thầy thấy nương cái hơi thở đây mà thấy bên ngoài bất động, mà không ngờ là
bất động, thân tâm của mình thấy cái bất động của nó, sự thật ra là bất động của
vũ trụ. Bởi vì đức Phật nói: "Nếu thấy pháp là thấy Ta, mà nếu thấy
Ta là thấy pháp” - đức Phật nói vậy - mình thấy pháp, cái Pháp là cái
gì? Ta là cái gì? Tức là đức Phật là cái chỗ Bất Động.
Tu sinh: Thầy,
con quên điều này nữa là khi mà con ngồi thiền mà con tu tập đó, thì con cũng
tác ý là: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", thì
cái tâm bắt đầu nó guộn guộn mấy cái, nó guộn mà khi mà mình guộn một hơi cái bắt
đầu nó nằm lên đây nó không còn biết nữa. Thì tức là nó đổi cho mình một cái
giác quan khác, thì tức là ngồi đó là nhưng mà mình vẫn biết mình, cái hơi thở
của mình này nọ, nhưng mà vẫn thấy mình ngồi ở trên, mình không có đụng chạm gì
ở dưới hết.
Trưởng
lão: Đó là cảm giác tưởng nữa rồi đó.
Tu sinh: Nó
không đụng chạm gì dưới hết đó, nó biết cái hơi thở của mình, biết hơi thở của
mình ra vô. Rồi lâu lâu con cũng nói là: "Tâm luôn quay vô, tâm
luôn bình thường", mà thấy nó vẫn bình thường như vậy đó.
Trưởng
lão: Mà vẫn thấy như mình ngồi.
Tu sinh: Dạ!
Nó ngồi ở trên, nó không có đụng chạm dưới đất, mà mỗi lần con tu tập như vậy
là nó guộn guộn như vậy đó, nó mới đổi qua cái kia. Còn nó không guộn guộn, nó
vẫn bình thường nó như hồi nào mới vô ngồi nó cũng vậy à, chừng nào nó guộn đó,
nó mới hiện ra.
Trưởng
lão: Nó mới có những cái hiện tượng đó, cái trạng thái đó. Còn nếu nó
không guộn con đó thì coi như là bình thường.
Tu sinh: Dạ!
Trưởng
lão: Còn nó có cảm nhận cái guộn như vậy đó thì con mới thấy nó thay đổi,
thì con mới thấy nó ngồi khơi khơi ở trên.
Tu sinh: Dạ!
Coi như mình, nó kêu bằng, là con thấy con người mình như lâng lâng vậy đó,
lâng lâng lâng cái đổi qua cái đó đó, lâng lâng mà có thể con ngồi được khoản
chừng nửa tiếng hoặc hơn nửa tiếng. Nếu có thể ngồi lâu cũng vẫn được nữa,
nhưng con ngồi chỉ độ tê cái giò của mình, thấy nó hơi nặng nặng là vừa chừng đủ
nửa tiếng rồi.
Trưởng
lão: Cho nên đó là bị tưởng đó con.
Tu sinh: Cái
đó cũng bị tưởng luôn hả Thầy?
Trưởng
lão: Bị tưởng đó con, xả ra, đừng xài cái đó nữa.
Tu sinh: Chứ
không, bây giờ thí dụ như con ngồi thiền như vậy là theo cái phương pháp nào,
mong Thầy chỉ cho con?
(48:09) Trưởng lão: Theo phương pháp, bây giờ con ngồi
con nhắc: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", thì
con nhìn ra ngoài đừng có nhìn trong thân, bắt đầu khi nó có những sự gì thay đổi,
con nhắc: "Không có thay đổi gì nha, bình thường như người ta ngồi,
mọi người ngồi vậy đó, chứ không có được lâng lâng, không có được cuộn, không
có được gì hết đó". Khi mà nó có vậy, con tác ý bảo nó: "Dừng
lại". Còn nếu mà thấy nó cứ ngồi nó bị, đứng dậy đi kinh hành, đứng dậy
đi mình giữ cái Tâm Bất Động của mình, chứ mình không có để cho nó hoạt động
như vậy, nó hoạt động vậy là nó sinh tưởng con à, không có được, phá liền tức
khắc. Hễ con ngồi, con tác ý mà thấy nó trở lại bình thường thì thôi, mà nếu mà
nó không có chịu nghe lời con, tác ý nó không chịu nghe lời con; nó cứ tiếp tục
hiện tượng đó nữa, thì con đứng dậy con đi kinh hành, đừng ngồi, con sẽ phá nó
con, phá nó để đi mình cũng tu tập được, giữ cái tâm bất động của mình mà, giữ
cái tâm bất động được. Cho nên những cái gì mà nó sai rồi, nghe lời Thầy phá
đi, chứ không khéo nó không tới đâu, mà nó chết đi con sẽ ở trong cái đường ma
không à.
Tu sinh: Mô Phật!
Vậy mình vẫn giữ cái tâm bình thường thôi chứ không có gì hết.
Trưởng
lão: Cứ bình thường thôi! Bởi vì Thầy nói tu không có đổi mặt, nó bình
thường nó không thay đổi gì hết.
Tu sinh: Vậy
con hiểu rồi, con đội ơn Thầy! Con cũng giữ tâm bình thường hoài, nhưng mà con
sợ nếu mà vậy chắc nó không đúng, sợ nó có một cái điểm hay hiện tượng nào.
Trưởng
lão: Không phải đâu, không có hiện tượng nào hết, mà thấy nó bất động,
thấy nó bất động mà không có hiện tượng. Thầy nói có hỷ lạc là cũng sai nữa mấy
con. Bởi vì đức Phật không chấp nhận thọ lạc, thọ khổ, thọ bất lạc bất khổ mà,
khổ cũng không chấp nhận, mà lạc cũng không chấp nhận, bất thọ lạc cũng không
chấp nhận.
Nghĩa là ba cái thọ này đức Phật không có chấp nhận cái thọ nào hết, chỉ
có một con người bình thường của mình mà tâm bất động là chấp nhận. Cho nên cái
thân mình nó thay đổi hoặc là mình thấy cái hỷ lạc nào của cái tâm mình thì xả
ra: “Tao không chấp nhận mày đâu, tao không có chạy theo dục”. Dục khổ nè, rồi
dục lạc nè, dục bất lạc, bất thọ khổ nè, tất cả cái đó là đều bị dục hết. Cho
nên xả cái đó ra là ly dục, thấy không? Cái hiện tượng của con là cái dục đó chứ
không có gì.
Cho nên xả mấy cái này ra. Nó làm cho mình thích thú hay hoặc sợ hãi, sợ
hãi thì nó là thọ khổ rồi, mà thích thú là nó lạc rồi. Nhưng mà cái thích thú
và sợ hãi đều là bị dục, cái sợ, mình thấy mình ham muốn cái gì đó, thật sự ra
mình sợ cũng là dục chứ đâu phải là có cái ham muốn không đâu, cái sợ hãi. Cho
nên vì vậy mà dẹp cái này ra đi, chỉ có bất động mà thôi. Mà bất động là rất
bình thường không có cái gì xảy ra trên thân tâm của nó được hết. Cho nên mấy
con phải cố gắng tập trở lại, sửa trở lại!
Lâu lâu mới gặp Thầy, mà gặp Thầy thì phải cố gắng khắc phục cho được, mà
khắc phục không được, làm ơn lại gõ cửa dùm Thầy, để Thầy ra Thầy chỉ, còn
không ấy quá Thầy lấy roi Thầy quất cho nó bữa, cho nó chạy.
Tu sinh: Kính
thưa Thầy! Qua thời gian con tu tập, vấn đề thứ nhất coi như con ngồi nhắm mắt
lại con tác ý coi như là: "Tâm thanh thản, an lạc và vô sự",
thì sau đó con tác ý khoảng ba lần như vậy, thì nó vô được tâm thanh thản, nó
qua được tâm thanh thản, an lạc, được chừng nửa tiếng, nửa tiếng cái đồng hồ nó
báo thì con tắt đồng hồ, cái con tác ý lại, tiếp tục cho đến, như vậy đến cái
hôm con ngồi được 2 tiếng. Như vậy có được không hay là sao Thầy?
Trưởng
lão: Được con! Tập cho nó nhuần nhuyễn, trong khoản thời gian 2 tiếng đó
đi. Thí dụ như tác ý một lần nó chưa yên, thì tác ý ba lần, bốn lần, cũng được
con, tác ý chừng nào cái tâm nó bất động, nó ngồi im lặng nó nhìn thấy được cái
bất động đó thì để cho nó bất động, có vậy thôi, tu vậy được con. Cố gắng tập
đi, Thầy nói, cố gắng tập vậy là tốt, tập cho thuần để giữ được tâm bất động của
mình, rồi chừng nào mấy con tăng lên, mấy con thấy hôm nay mấy con quá thuần rồi
mấy con mới gặp Thầy để mà xin tăng lên, thì Thầy sẽ kiểm nghiệm trong cái khoảng
thời gian mấy con tu đó, để Thầy theo dõi từng chút của mấy con, rồi Thầy theo
dõi được rồi Thầy cho tăng lên. Chứ mấy con đừng tự tăng, tăng lên cái mấy con
lọt trong tưởng cái chết Thầy luôn đó.
Tu sinh: Coi
như là mình tăng trong nửa tiếng.
Trưởng
lão: Nửa tiếng được.
Tu sinh: Cái đồng
hồ nó báo thì mình tắt đồng hồ
(53:02) Trưởng lão: Mình tắt thôi, cứ vậy mình tu tập
cho nó nhuần nhuyễn cái đó đi, chứ không khéo nó tăng lên nữa thì nó lọt trong
Tưởng đó con. Nó im lặng quá mà mấy con chưa có biết đó, chưa biết nó lọt trong
Tưởng thì lúc bây giờ mất công phá nó nữa cực lắm. Cho nên khi nào mà thí dụ
bây giờ tu 30 phút hay một giờ mấy con dừng lại đó đi, cứ tập nhuần nhuyễn. Sau
khi mấy con thấy có thể mình tăng lên được rồi, thì con sẽ ngồi Thầy xét lại, mấy
con đến đây mấy con xin Thầy kiểm tra dùm con thì con sẽ ngồi.
Tu sinh: Thưa
Thầy! Coi như là mình ngồi trong một tiếng thôi…
Trưởng
lão: Đúng rồi đó một tiếng lui trở lại, ba mươi phút đến một tiếng thôi,
mấy con đừng có tăng lên. Bởi vì tăng lên nó sẽ, Thầy sẽ kiểm điểm cho đúng chứ
không khéo, trong một tiếng, thí dụ bây giờ con ngồi im lặng trong một tiếng,
Thầy xét thấy một tiếng này nó hoàn toàn nó không có một cái Tưởng nào mà xen
vào trong này hết, thì Thầy cho tăng lên. Chứ mà thấy hiện tượng nó có mấp máy
có một cái Tưởng nào nó sắp sửa, con tăng lên là nó bị đó, thì Thầy sẽ chỉ cách
cho mấy con bây giờ tăng lên được.
Nhưng mà khi mà cái hiện tượng cái tưởng này mà nó xảy ra, cảm nhận này
nó xảy ra thì con phải tác ý ngay liền chứ không được để. Bởi vì cái hiện tượng
đó nó xảy ra, nó làm cho mình thích, mình không dẹp nó đâu, mình chỉ thích,
mình theo nó, nó dẫn mình đi lạc đường. Cho nên vì vậy mà khi mấy con tu tới một
tiếng đồng hồ rồi, mà thấy nó muốn tăng lên, muốn tu tập nhiều hơn thì mấy con
để mấy con ngồi lại Thầy kiểm nhận cho kỹ lưỡng cái Thầy cho tăng lên, nó không
sợ. Mà Thầy báo trước cho mấy con, ờ bây giờ tăng lên nó sẽ bị cái gì, thì mấy
con biết rồi thì do đó nó hiện ra cái mấy con tác ý liền ngay tức khắc, mấy con
diệt nó.
Tu sinh: Thưa
Thầy! Cho con hỏi điều này; con tu hai tiếng mà cái thời gian sau cũng giống thời
gian trước thôi chứ nó không khác.
Trưởng
lão: Hai tiếng coi vậy chứ sự thật ra.
Tu sinh: Nhưng mà
cứ ba mươi phút cái coi đồng hồ báo, ba mươi phút con tắt đồng hồ, con tăng
thêm.
Trưởng
lão: Cái đó là con tu ba mươi phút chứ chưa phải tiếng. Một tiếng nó phải
liên tục, nó liên tục chứ nó không được ngắt đoạn con, cái này là con bị ngắt
đoạn ra, con tu ba mươi phút thôi thành ra không sao. Cũng như mình tu cái thời
của mình ba mươi phút, ba mươi phút, ba mươi phút mà thì nó không sao. Chứ mà một
tiếng liên tục mà tăng lên liên tục nữa. Thí dụ như một tiếng liên tục rồi tăng
liên tục, một tiếng rưỡi thì cái này nguy hiểm đó. (Dạ)
Cho nên Thầy lo là sợ nó liên tục đó, nó sẽ lọt trong một cái trạng thái
nào, mà mấy con cứ thấy là tưởng là mình bất động, nhưng mà coi chừng! Thì lúc
bây giờ chỉ có Thầy kiểm nghiệm rồi Thầy hướng dẫn, con ba mươi phút chuông đồng
hồ reo ba mươi phút cái con tập lại ba mươi phút, thì chỉ có ba mươi phút. Tại
vì nó ngắt cái tâm của mấy con ra một đoạn ba mươi phút, nó chưa có đi vào cái
trạng thái khác. Rồi mấy con còn hỏi Thầy gì nữa không con? Rồi con, con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét