132-PHƯƠNG PHÁP NGỪA BỆNH
VÀ ĐUỔI BỆNH
(1:13:34) Phật tử: Thưa hỏi
Trưởng
lão: Bây giờ mấy con cứ tập phương pháp cánh tay đuổi bệnh hoặc là hơi
thở ra vô. Với cái phương pháp “An tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay
ra, An tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay vô” để ngừa bệnh và trị bệnh.
Bấy nhiêu đó đủ rồi. Sau này có cái duyên mà vào tu cao hơn thì cái đó nó lợi
ích mấy con. Bởi vì thân mấy con nó sẽ có bệnh đó. Cho nên vì vậy, ngay bây giờ
mấy con tập cái pháp để ngừa bệnh và trị bệnh vì cái pháp này nó lợi ích. Để
khi nó có bệnh mấy con đuổi nó đi. Các con hiểu không?
Chứ mấy con tập lung tung nhiều quá và bây giờ mấy con cũng lớn tuổi rồi.
Chừng nào bây giờ mấy con thấy mấy con vô đây được, 1 tháng, 2 tháng, 3 tháng
là Thầy chỉ dạy những cái pháp nào căn bản cho mấy con. Các con hiểu chưa? Nên
về tập cái pháp đuổi bệnh ngay bây giờ để thân đừng có bệnh. Chừng đó thôi. Đó,
mấy con nhớ chưa?
Phật tử: Dạ,
con hít vô thở ra thì con hít vô rất dài, thì trên Tứ Niệm Xứ, …
Trưởng
lão: Ở cái mục hơi thở dài là cái mục đích phá hôn trầm, thùy miên con đừng
có tập cái hơi thở dài. Tập hơi thở bình thường thôi, để mình đừng có bị ức chế
cái ý thức của mình. Bởi hơi thở dài nó ức chế ý thức dữ lắm. Cho nên vì vậy
khi nào buồn ngủ thì mới dùng nó thôi. Còn không buồn ngủ thì không nên dùng
hơi thở dài. Mà con tập hơi thở thì con lấy hơi thở bình thường mà tập thôi.
Mấy con nhớ ráng, cái pháp mà Thầy dạy cho mấy con tu để trị bệnh, mấy
con tập cái đó thôi. Rồi sau khi đó có duyên mới tập những cái khác. Chứ còn tập
lung tung đủ thứ nó không có lợi ích gì đâu. Bây giờ giai đoạn này là giai đoạn
ngăn bệnh, ngăn và diệt trừ bệnh tật. Thì phải tập cái pháp đó ngay để mà cứu
mình.
Thôi, xá Thầy thôi con. Con cứ thưa hỏi đi con.
Phật tử: Con
xin trình bày với Thầy. Pháp của Thầy, tụi con thấy là có biến đổi trong nội
tâm, tu rất ít nhưng mà nó xả được tâm. Nhất là tâm si Thầy. Cái tâm si với tâm
oán ghét, giận hờn. Do ở gia đình làm kinh tế không có thời gian tu, cho nên
cái tâm sân nó rất là mạnh. Thầy giúp con cái hướng để mà phá tâm sân, mình cần
phá như thế nào?
Trưởng
lão: Rồi, bây giờ Thầy cho con cái pháp. “Quán đoạn diệt tâm
sân”, con nhớ cái câu đó, “Quán đoạn diệt tâm sân tôi biết tôi hít
vô, Quán đoạn diệt tâm sân tôi biết tôi thở ra”. Ngày nào có rảnh giờ nào,
1 giây, 1 phút nào con cũng tập cái câu đó rồi con hít vô, thở ra 5 hơi thở. Nếu
nhiều nữa tập 30 phút, nhiều nữa 1 giờ. Con cứ tập bấy nhiêu đó đi, rồi con nỗ
lực con tập “Quán đoạn diệt”, đoạn diệt là đoạn dứt nó đó. Con chỉ
cần tập vậy thôi, thì sau này cái tâm con nó không sân nữa.
(1:15:30)Phật tử: Còn cái giờ giấc thì sao ạ?
Trưởng
lão: Khỏi cần giờ giấc, bởi vì con là lao động chính, bảo vệ gia đình.
Thầy nói lúc nào con làm gì đó, con rảnh, con ngồi lại, con cũng tập cái câu
đó: “Quán đoạn diệt tâm sân, tôi biết tôi hít vô, Quán đoạn diệt tâm
sân tôi biết tôi thở ra”, rồi thở ra 5 hơi thở. Làm đi, tích cực làm.
Khi nào nghĩ thì cứ ôm câu đó mà tu.
Phật tử: Quán
đoạn diệt tâm sân hả Thầy?
Trưởng
lão: Quán đoạn diệt tâm sân. Nhớ đoạn diệt, nghe nghe không? Đoạn dứt
đó, không còn sân nữa nha. Vậy thôi. Có một câu đó thôi, phải thuộc lòng đó.
Lúc nào cũng tu, rảnh hồi nào cũng tu thì nó sẽ hết cái tâm sân của con. Bền
chí thì nó phải hết thôi.
Thôi, xá Thầy thôi con. Rồi, có gì trình đi.
Phật tử: Thưa
hỏi.
(1:16:40)Trưởng lão: Bây giờ thì theo Thầy thấy mấy con lớn
tuổi rồi thì chỉ còn có cách mà tu cái pháp mà ngừa bệnh và diệt bệnh mà thôi.
Để khi cái bệnh nó tới và ngừa thì bệnh nó không tới. Thì cái pháp: “An
tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay ra”, hoặc là “An tịnh thân hành tôi biết
tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”. Chỉ có bấy nhiêu đó,
hàng ngày con cứ rảnh hồi nào tập hồi nấy, chứ không phải đợi thời khóa nữa.
Con thuộc cái câu đó đi rồi ôm tu.
Khi có bệnh mấy con đuổi nó đi mất hết. Nhớ về tập rồi mấy con sẽ thấy
cái hiệu quả ở pháp của Phật. Kết quả lắm mấy con. Đó là một cái niềm tin cho mấy
con đó, tăng cái niềm tin cho mấy con đó.
Phật tử: Con
xá Thầy.
Trưởng
lão: Cám ơn con. Rồi, bây giờ con đến đây hỏi Thầy gì đi.
Thôi, xá Thầy thôi, xá thôi, xá Thầy thôi. Đừng lạy con, mất thì giờ lắm.
Rồi, ngồi xuống trình Thầy đi.
Phật tử: Con
thì ở Quy Nhơn, cũng thấy đây là một cái duyên. Hôm nay con về đây, con chưa
quy y, con ôm pháp của Thầy tu có được không?
Trưởng
lão: Được con, con cứ ôm pháp tu coi như là đệ tử của Thầy rồi. Còn quy
y đó chỉ là ra cái bằng chứng giấy tờ thôi, chứ đâu có gì. Đã ôm pháp Thầy tu
là con của Thầy rồi chứ gì?
Phật tử: Con
xin pháp của Thầy, Thầy hướng dẫn chỉ dạy cho con.
Trưởng
lão: Thầy sẽ giúp đỡ cho con mà. Mà con không quy y với Thầy cũng đâu có
sao. Bởi vì quy y Phật, quy y Pháp, quy y Tăng. Ông thầy quy y là đại diện làm
cái lễ cho con thôi. Con hiểu không? Còn bây giờ Thầy, Thầy đại diện cho Phật,
Pháp, Tăng để làm cái lễ quy y cho con hoặc cho con giấy tờ thôi. Cũng vậy
thôi, chứ con tự quy y Phật, tự quy y Pháp, tự quy y Tăng. Con hiểu không? Tại
vì mình hồi đó mình hứa xin theo Phật thì tự nguyện mình theo chứ đâu phải là
ông thầy bắt buộc.
Mà nhờ ông thầy làm cái lễ để cho con quy y thôi. Con hiểu chưa? Chứ đâu
có gì đâu, thầy ngoài đó cũng vậy, cũng như Thầy trong này thôi. Không có gì đâu!
(1:19:47) Phật tử: Mô Phật, dạ hơn nữa, 4 giờ là con dậy
con tập, con cũng trì chú, niệm Phật. Nhưng bây giờ con đi cái pháp giải thoát
của Thầy, và con không còn phải tu những pháp môn đó nữa?
Trưởng
lão: Con đừng có tu các pháp môn đó nữa con. Qua đây, mình nội chỉ có
tu, tập luyện những cái phương pháp để cho mình làm chủ được bệnh tật của mình.
Đã không còn thì giờ nữa. Còn con tụng nữa thì mất thì giờ con. Mà tụng là coi
như mình cầu tha lực rồi, nó không phải là tự lực nữa. Bây giờ qua đây là con tự
lực. Cái thời gian mà con bỏ tụng Thủ lăng nghiêm, con để con tập luyện còn lợi
ích cho con nhiều. Con hiểu không? Có vậy thôi.
Mình tập luyện mình đừng có nói cho ai biết. Mình tụng, không tụng, không
nói ai biết hết. Mình lo, mình chỉ tập luyện cho có lợi ích cho mình. Để không
là bệnh tật đến đó con, mấy con không có thể tụng kinh mà hết bệnh được. Con hiểu
không? Chỉ có mình cứu lấy mình mà thôi.
Rồi, con trình bày Thầy đi con. Xá Thầy thôi, được rồi.
Phật tử: Con
nghe cái pháp của Thầy rất hay, con lại tập. Nhưng cái kinh sách thì nói về hôn
trầm, thùy miên. Nhưng cái tánh của con lại không hôn trầm thùy miên. Nhờ Thầy
có phương pháp chỉ dạy con để cho nó rõ ra.
Trưởng
lão: Bây giờ nó không có hôn trầm thùy miên,
Phật tử: Dạ,
không có.
Trưởng lão: Con cứ
ôm cái xe Thân Hành Niệm chạy cho đến khi tâm con bất động. Ngồi lại nó bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự, thân con không đau nhức chỗ nào hết. Bởi vì cái xe
Thân Hành Niệm nó cán hết cảm thọ con rồi. Bây giờ con cứ ôm cái pháp đó con
tu. Mà trước khi tu cái pháp Thân Hành Niệm thì con phải tập Chánh Niệm Tỉnh
Giác đi kinh hành trước. Trong cuốn Thọ Bát Quan Trai nó có 4 cái giai đoạn về
pháp Thân Hành Niệm. con tu tập giai đoạn 1, giai đoạn 2, giai đoạn 3 tới pháp
Thân Hành Niệm. Sau khi kết hợp được Thân Hành Niệm rồi con cứ tu tập.
Bây giờ nó không hôn trầm thùy miên càng tốt chứ sao. Tu tập riết… con
ngồi lại con nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”
Phật tử: Bạch
Thầy, không hôn trầm thùy miên thì sẽ là thiếu ngủ thì không đủ sức khỏe để
mình làm.
Trưởng
lão: Đừng sợ, Phật không có ngủ con. Thầy không ngủ, Phật không ngủ, sức
khỏe ghê gớm lắm chứ con đừng lo. Nghỉ thôi, cho nó đừng ngủ là khỏe. Nhưng mà
nó không ngủ mà nó không có niệm gì hết thì tốt, mà nó không ngủ mà con lăng xăng,
nghĩ ngợi tùm lum thì nó không tốt. Con hiểu chỗ đó không?
Phật tử: Dạ, dạ.
Trưởng
lão: Đó, như vậy nó không ngủ là tốt rồi.
(1:22:32) Phật tử: Dạ, kính thưa Thầy. Con lúc nào con cứ
hành là hành chứ không cần giờ giấc?
Trưởng
lão: Không cần giờ giấc. Giờ nào rảnh là cứ ôm tu. 5, 10 phút gì con
cũng ôm vô tu, để cho nó nhuần nhuyễn con.
Phật tử: Thưa
hỏi.
Trưởng
lão: Con sẽ tu tập cái pháp đẩy lùi, bởi vì cái tâm mình lo lắng, nghĩ
ngợi nó làm cho mình mờ hết rồi. còn bây giờ đó mình tập cái pháp mà vừa trị bệnh
mà nó vừa sáng suốt là tại vì “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô,
an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra” để nó đối trị với những thân bệnh
của con đã có và nó sẽ sắp có. Cho nên vì vậy mà cái pháp đó nó đối trị. Mà con
còn nhiếp trong 5 hơi thở mà. Trong 5 hơi thở đó con biết hơi thở ra, hơi thở
vô hoặc cánh tay con đưa ra, đưa vô vậy. Đó là cái sức tỉnh nó làm cho con nhớ
không quên. Chứ còn con mà không tập cái này, bữa sau nó lẫn. Nó quên trước,
quên sau đó.
Phật tử: Thưa
hỏi.
Trưởng
lão: Ừ, con cứ đưa tay ra vô hoặc hít thở. Nếu hơi thở con bị rối loạn
hô hấp thì con đưa tay ra vô. Còn không rối loạn thì con theo hơi thở mà con tập.
Phật tử: Con tập
giờ nào hay lúc nào?
Trưởng
lão: Giờ nào con cũng tập được hết. Để cho nó tập sức tỉnh của nó.
Phật tử: An tịnh
Trưởng
lão: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô. An tịnh thân hành tôi biết
tôi thở ra”. Con nhớ cái câu đó thôi. Luyện tập để đối trị bệnh mà cũng là
vừa để giữ cái trí nhớ của mình, nó không mất.
Thôi, xá thôi con. Rồi, con trình đi con!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét