131-PHƯƠNG PHÁP ĐUỔI BỆNH CHO NGƯỜI GIÀ
Trưởng
lão: Bây giờ các cụ mà lớn tuổi rồi, cái thân có khi có người đang đau,
có khi có người thì không đau nhưng mà sẽ đau. Thì nhớ Thầy dạy cái pháp này,
thì mấy con sẽ về trị được tất cả những bệnh tật của mấy con.
(Con cứ để đây đi con. Cảm ơn con. Thầy đi mưa mà, mưa không mưa đâu! Mà
có mưa cũng không ướt)
Thầy dạy mấy con 1 pháp duy nhất thôi. Mấy con đừng có tu nhiều pháp, bởi
vì đây là cái pháp để đối trị bệnh. Đầu tiên, bây giờ nói cái người đang bệnh,
mấy con nhức cái đầu, đau cái bụng, mỏi cái tay hay nhức cái chân. Thì mấy con
nói: “Thọ là vô thường”. Mấy con nhớ cái câu này: “Thọ
là vô thường. Hôm qua không đau, bữa nay đau…” Là cái đầu nhức, bữa
nay nó nhức đầu này mà hôm qua nó không nhức đầu thì mấy con nói: “Thọ
là vô thường, hôm qua không nhức đầu, bữa nay nhức đầu thì cái nhức đầu này phải
đi, không có được ở đây”.
Các con tác ý cho mạnh mẽ như vậy: “An tịnh thân hành tôi biết
tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”. Rồi hít vô thở ra 5 hơi
thở rồi tác ý lại: “Cái đầu đau này phải theo cái hơi thở mà ra, không
có được đau nữa!”. Các con nói vậy rồi: “An tịnh thân hành tôi
biết tôi hít vô. An tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”. Mấy con lại tác ý
nữa: “Cái đầu nhức đầu này phải theo hơi thở mà ra, không được ở trong
thân này nữa! An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô. An tịnh thân hành tôi biết
tôi thở ra”. Thì mấy con cứ hít vô thở ra như vậy đó. Mấy con cứ tập vậy
trong vòng 30 phút thì mấy con sẽ thấy cái đầu mấy con không còn đau nhức.
Mà nếu nó còn đau nhức thì mấy con tiếp tục trong 1 giờ. Mà 1 giờ nó còn
đau nhức, thấy nó còn đau là còn tu, 1 giờ rưỡi, 2 giờ, 3 giờ, 4 giờ nó sẽ hết
đau. Cho nên mấy con bền chí ôm chặt cái pháp đó, cái pháp tác ý và hơi thở,
pháp tác ý và hơi thở thì cái bệnh gì trong thân của mấy con cũng đẩy lui hết.
Bây giờ ung thư cũng đi luôn. Bệnh bán thân, mấy con nằm nửa thân người mấy con
không có cục cậy tay chân gì được hết (thì đuổi cũng đi luôn). Còn bây giờ Thầy
nhắc lại có một bệnh mà rất nguy hiểm, đó là đứt mạch máu não.
Trước khi đứt mạch máu não thì nó chóng mặt. Mấy con thấy trời đất nó
quay hết, nhà cửa nó quay vòng vòng. Mở mắt ra thì không được đâu, nhắm mắt lại!
Thì lúc bấy giờ mấy con nhắm mắt lại, mấy con sẽ tác ý: “Cái bệnh chóng
mặt này hãy lui ra. Cái thân này không có chóng mặt nữa. An tịnh thân hành tôi
biết tôi hít vô. An tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra.” Rồi hít vô
(thở ra) 5 hơi thở, rồi tác ý nữa, 5 hơi thở, tác ý nữa. Mấy con cứ ngồi yên đó
mấy con tác ý riết thì mấy con sẽ thấy lần lượt nhà cửa không quay nữa. Nó hết.
Chứ không nó lên đúng cái mức độ nó đứt mạch máu não con đó. Nó chết chứ
không phải dễ đâu. Cái bệnh chóng mặt là cái bệnh nguy hiểm nhất đó mấy con. Nhất
là mấy con lớn tuổi rồi, coi chừng cái bệnh đó nó sẽ làm chết mấy con đó. Cho
nên Thầy dặn, khi mà nó có bệnh thì mấy con nhớ ôm chặt cái câu mà Thầy dạy để
mấy con đẩy lui. Lúc bấy giờ vô bệnh viện nó cũng không có kịp nữa đâu. Chỉ có
mấy con đẩy lui được thì mấy con sẽ tự cứu lấy mình rồi.
Còn bây giờ thân mấy con không bệnh, thì mấy con thường xuyên mấy con tu
cái câu: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô. An tịnh thân hành tôi
biết tôi thở ra”. Mấy con ngày ngày mấy con tu thì bệnh nó không tới thăm mấy
con, nó sẽ cho mấy con an ổn. Còn đã có bệnh thì phải nhắc cái bệnh đó để đuổi
đi rồi mới an tịnh thân hành. Nhớ chưa? Nhớ câu này là giúp đỡ mấy con lớn tuổi
đó.
(56:32) Có bệnh, không có cần kêu người nào hết. Ôm chặt pháp đi, ôm
chặt pháp, gan dạ. Con người sanh ra là có chết, không có sợ chết. Mấy con sợ
chết mấy con đi nhà thương tới chừng chết nó cũng chết. Cứ ôm chặt pháp mấy con
sẽ vượt qua khỏi, vượt qua cái khổ mấy con.
Thầy trao cho mấy con cũng như là 1 chiếc phao mà vượt qua biển khổ. Mấy
con có ôm phao được thì mấy con vượt. Mà không ôm phao được thì mấy con sẽ bị
chìm xuống nước, chìm xuống bể khổ. Mấy con nhớ kỹ, ráng cố gắng để mà về tập!
Bây giờ mạnh giỏi thì mấy con tập, khi đau ốm là đuổi đi hết. Chỉ bấy nhiêu đó
thôi, không còn cái gì… Bao nhiêu người Phật tử mà họ về đây được Thầy dạy, họ
đã tự cứu họ rất nhiều đó mấy con, cứu rất nhiều nhờ cái pháp này.
Cho nên, mấy con nhớ pháp không tốn tiền, tốn bạc gì hết. Chỉ mình có ra
công một chút mà con cháu không khổ mấy con. Bây giờ thí dụ mấy con bệnh đau
này, mấy con đi nằm nhà thương này. Con mình phải theo nuôi hay chồng phải theo
nuôi chứ không thể bỏ được. Mình đau mà cả nhà mình đau hết đó, chứ không phải
là một người đâu. Cho nên Thầy trao cho cái pháp này là cái pháp cứu mấy con
thoát khổ mà giúp cho cái gia đình mấy con được bình an.
Bây giờ thí dụ như mấy con đẩy lui được bệnh mấy con mới báo cho gia
đình: “Trời ơi! Mẹ tưởng hồi hôm mẹ chắc tiêu luôn rồi. Ngồi nó chóng mặt
quá trời quá đất. Không ngờ nhờ cái pháp của Thầy mà đẩy lui nó được. Thiệt
tình…” Tới chừng đó, mấy đứa con hay người thân ở trong nhà nó nghe vậy
thôi chứ nó cũng không thấy khổ sở, lo lắng gì hết. Chứ hồi mà nói chóng mặt là
nó lật đật chở đi nhà thương rồi. Thì cả nhà đêm đó cũng không ngủ được. Các
con thấy chưa?
Mà mình có pháp rồi thì nó cũng không có lo, mà chỉ (có một) mình mà mình
đẩy lui bệnh. Đó mình đem hạnh phúc cho mình và cho những người khác nữa. Cho
nên, mấy con ráng mấy con! Cái pháp đó là cái pháp của Phật dạy chúng ta để làm
chủ được bệnh, mà làm chủ được bệnh nó đỡ cho mấy con.
Còn với cái người tu cao, người tu thanh tịnh rồi thì cái chuyện đó nó dễ
người ta rồi. Chứ còn mấy con thì chỉ còn bây giờ tập để cho nó có cái lực của
ý thức thôi. “Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp” mà.
Cho nên mấy con nhớ lời đức Phật dạy, cái ý của chúng ta nó quan trọng vô cùng.
Cho nên ráng tu tập mấy con! Phải không?
Bây giờ mấy con còn hỏi gì nữa không? Thầy chỉ cho mấy con về tu tập.
Phật tử: Thưa
Thầy, 3 năm nay con không ngủ được cái gì hết trơn, thức mãi. Mà con ngủ không
được thì con bị mệt tim, đau đầu, nhức đầu, đau đủ thứ trong người.
Trưởng
lão: Cái bệnh của con là bệnh mất ngủ. Con sẽ tập: “An tịnh thân
hành tôi biết tôi hít vô. An tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”. Nó sẽ ngủ
ngon trở lại, nó sẽ đẩy lui cái bệnh mất ngủ của con, thì con ngủ ngon rồi thì
nó đâu có bệnh tim, bệnh gan, bệnh phổi gì nữa đâu. Cái mất ngủ là nó ảnh hưởng,
đau bệnh này bệnh khác trong thân con. Con nhớ cái câu đó là câu đối trị bệnh
đó.
Phật tử: Mô phật!
Con cũng đuổi: “An tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay vô. An tịnh thân
hành tôi biết tôi đưa tay ra”. Rồi con còn đưa tay ra 5 lần, đưa tay vô 5 lần.
Trưởng
lão: Con dùng cánh tay đưa tay ra vô 5 lần. Con cứ tập, hễ nó còn là con
tập, con tập riết. 1 tháng chưa hết 2 tháng, 2 tháng chưa hết 3 tháng. Hễ còn
thì con tập nhiều. Con đuổi bệnh, con cứ ôm con tập riết, nó hết. Con tập nhiều,
ví dụ con tập 30 phút rồi, mà con thấy bệnh nó còn, lên 1 giờ., 1 giờ còn, tập
lên giờ rưỡi. Cái chuyện mình cứ tác ý rồi mình đưa tay ra vô như vậy thôi.
Nhưng mà không ngờ nó cũng nghe.
Phật tử: Con cảm
ơn Thầy.
(1:01:32) Trưởng lão: Con nhớ nhắc cái bệnh đó con. Theo
cánh tay mà ra. Bất cứ bệnh gì trong thân con bảo nó theo cánh tay mà ra, rồi
con đưa tay ra vô.
Phật tử: Thưa
hỏi.
Trưởng
lão: Cái đó là nó rối loạn về hơi thở con.
Phật tử: Thưa
hỏi.
Trưởng
lão: Bị tưởng nặng quá. Coi như là phải dùng cánh tay tu thôi chứ đừng
dùng hơi thở. Mình đưa tay ra vô chứ đừng dùng hơi thở. Vì dùng hơi thở cái tưởng
của mình nó theo ra. Nó nghe nó như banh ra như thế này thì nó không được đâu.
Hồi đó thấy hít vô mà nó chạy lên xuống như thế này cũng coi chừng tưởng nữa.
Nó bị tưởng hết rồi. Tưởng này là tưởng tức, tưởng hơi thở.
Phật tử: Nhưng
mà con hít vô thì con cảm giác được, thở ra con cảm giác 2 bàn tay, 2 bàn chân
mình cảm giác được…
Trưởng
lão: Nó cảm nhận vậy. Cái đó là bị tưởng rồi. Bởi vì khi mà con dùng cái
hơi thở, mà con thở kiểu đó là thở theo kiểu tưởng. Qua cái tưởng nó điều hành,
nó thấy nó cảm nhận qua cái tưởng của con. Chứ nó không phải vậy. Cho nên con
thấy nhột, nhưng mà sự thật nó không phải vậy, nước mũi nó chảy ra, thấy vậy,
nhưng mà sự thật nó không phải vậy. Nhưng mà đó là bị tưởng hết rồi. Nó sai. Dừng
lại, đừng có tu nữa, đừng có tu nữa, cái đó nó lọt vô tưởng tức rồi. Bây giờ
con tu là bị à.
Phật tử: Bạch
Thầy, Thầy hướng dẫn cho con cách khác, cách như thế nào để con tu.
Trưởng
lão: Bây giờ con cũng lớn tuổi rồi, để chuẩn bị tu tập cho mình, là chuẩn
bị để đuổi bệnh, như người bệnh thôi. Thì coi như hồi nãy mà Thầy dạy đó, thì bắt
đầu bây giờ mình sử dụng cái hơi thở là nó bị rồi, mình sử dụng cánh tay của
mình đưa ra vô. Đưa ra biết đưa ra, đưa vô biết đưa vô thôi, rồi bên đây, rồi
bên đây. Thân hành ngoại, không có dùng thân hành nội. Hoặc là con sẽ đi kinh
hành, con đi con biết bước chân con đi thôi, đi Chánh Niệm Tỉnh Giác đó. Con bước
đi thôi. Con đừng có tập hơi thở, vì hơi thở đã bị tưởng tức rồi. Phải không?
Rồi đi kinh hành mà nếu mà cái tưởng con nó thấy rằng, cái người nào mà
đi sau lưng hoặc là nó tưởng cái chân của mình dậm xuống này bộp bộp, tiếng động
này kia, thì sau này sẽ báo cho Thầy. Còn không có thì thôi, nó bình thường thì
thôi. Phải không? Thì như vậy con sẽ dùng cái chân con sẽ đuổi bệnh và dùng cái
tay con sẽ đuổi bệnh thì: “An tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay ra”,
thay vì mình hơi thở ra chứ gì? Mình lại dùng cánh tay đưa tay ra. “An
tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay vô”, mình đưa vô phải không?
Còn không thì còn sẽ dùng cái chân con: “An tịnh thân hành, chân
trái tôi bước đi. An tịnh thân hành, chân mặt tôi bước đi”. Thì khi mà
bước đi thì cái chân mặt nó bước, rồi chân trái bước rồi chân mặt bước. Mỗi một
cái bước đi thì con lại tác ý một cái câu.
Phật tử: Dạ
con còn cái chỗ đây nữa. Trong vấn đề Thân Hành Niệm, con thở hơi dài thì cảm
nhận được, cảm nhận vô, cảm nhận ra. Nhưng mà thở ngắn thì nó không biết chi.
Trưởng
lão: Bởi vậy, hơi thở con bị rối loạn rồi. Cho nên con đừng tu hơi thở nữa.
Thân hành con dùng đi ngồi rồi đứng dậy chứ không có hít thở nữa. Bỏ hơi thở
đi. Nội thân hành ngoại tu được rồi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét