130-NHIẾP TÂM VÀ AN TRÚ
(08:51) Trưởng Lão: Thì con sẽ tập mình an trú, trước
khi mình tập an trú, muốn tập an trú được, thì mình phải tập nhiếp tâm, nhiếp
tâm cho được ở trong 30 phút, nhiếp tâm bằng cái phương pháp Như Lý Tác Ý.
Ví dụ như con lấy cái hơi thở làm cái đối tượng của thân hành của mình để
mình nhiếp, thì con sẽ nhiếp tâm trong cái phương pháp dẫn tâm của mình vào cái
hơi thở, thì con chú ý cái câu tác ý, chứ không phải chú ý cái hơi thở: "Hít
vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra ". Thì khi mình tác
ý vậy thì mình chú ý cái câu tác ý của mình, cái câu tác ý trong đầu của mình
mình thầm mình tác ý đó. Thì mình chú ý cái câu đó, rồi bắt đầu mình hít vô, thở
ra rồi mình lại tác ý nữa. Chứ không phải hít vô, thở ra làm thinh đó mà hít,
không phải. Làm thinh mà hít tức là mình tập trung trong hơi thở.
Còn này mình tác ý, một câu tác ý: "Hít vô tôi biết tôi hít vô,
thở ra tôi biết tôi thở ra ", rồi bây giờ hít vô, rồi thở ra. Phải
không? Rồi mới tác ý nữa: "Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết
tôi thở ra ", thì hít vô, thở ra nữa. Rồi con tác ý nữa, như vậy
đúng 30 phút mà con tác ý vậy đó, con thấy không có một niệm gì khởi ra, thì đó
là cái giai đoạn thứ nhất để mà con nhiếp tâm.
(10:09) Đến cái giai đoạn thứ hai là con an trú tâm, con sẽ tác ý ba
câu: “An tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở
ra”; rồi câu thứ hai thì: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh
thân hành tôi biết tôi thở ra”; rồi câu thứ ba: “Với tâm định tĩnh tôi
biết tôi hít vô, với tâm định tĩnh tôi biết tôi thở ra”, rồi con hít vô, thở
ra, hít vô không tác ý nữa. Cho đúng 1 phút, 1 phút ví dụ như 1 phút con biết rằng
trong 10 hơi thở con hay hoặc là 20 hơi thở con. Nếu mà hơi thở bình thường thì
20 hơi thở. Còn hơi thở mà dài, chậm thì nó là 10 hơi thở, thì nó là 1 phút. 1
phút thì con tác ý trở lại 3 câu đó, rồi con lại hít thở ở trong 1 phút nữa.
Thì trong cái thời gian mà tập luyện đó, thì bỗng dưng con thấy sao bữa
nay mình tác ý cái mình hít thở, thì nó có một cái trạng thái thân tâm nó an,
mà nó thanh thản kỳ lạ, nó có cái sự an ổn, thì biết rằng nó đã an trú được rồi.
Nó an trú được rồi thì con tăng lên 2 phút, cũng tác ý rồi tăng lên 2 phút, rồi
tập 2 phút cho thuần rồi, thì con thấy được rồi nó cũng có trạng thái an đó rồi
chứ không phải không đâu, nhưng mà nó được 2 phút rồi con lại lần con tăng lên
3 phút, rồi 5 phút, rồi 10 phút, rồi 20 phút, rồi 30 phút. 30 phút là đủ sức
con rồi, đủ sức của con. Cho nên con không…
Sau khi 30 phút mà nó an trú được rồi, tức là cái sức định tĩnh nó có rồi,
người ta nói gì đó con cũng định tĩnh, con không giận, phiền não nữa. Cái chuyện
gì nó xảy ra, giờ 2 chiếc xe đụng con con văng xuống con cũng tỉnh táo con
không có hoảng hồn. Còn khi mà hai chiếc xe nó đụng cái rầm là con mất hồn, mất
vía đó. Con hiểu không?
Còn trái lại con có sức định tĩnh rồi nó bình tỉnh lắm, nó đụng gì con
cũng biết hết, con sẽ rất bình tỉnh, con không có còn hoảng hồn.
Liễu Tâm
Hạnh: Thưa Thầy, con có được an lạc…
Trưởng
Lão: Bởi vì bây giờ, ví dụ như nó an trú…
Liễu Tâm
Hạnh: …(không nghe rõ)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét