129- AN TRÚ ĐỂ ĐẨY LUI BỆNH,
PHIỀN NÃO NƠI THÂN VÀ TÂM
(18:28) Trưởng lão: Nhưng mà khi đã được trạng thái an trú rồi,
thì chúng ta để làm gì?
Bây giờ chúng ta đương bây giờ đương nhức đầu thì chúng ta bảo: "An
tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay ra, an tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay
vô. Cảm thọ cái đầu đau này phải theo cánh tay mà ra, thân không cảm thọ không
bệnh tật theo cánh tay mà vào" rồi đưa ra đưa vô thì có trạng
thái an trú thì cái đầu nó sẽ hết đau. Bởi vì mình an trú chứ đâu phải là không
an trú. Nó an trú thì không có cơ thể bệnh nào mà trong thân chúng ta có đau nhức
trong đó được. Bởi vì khi các con thấy "An tịnh thân hành tôi biết
tôi đưa tay ra, an tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay vô" và cứ
đưa ra đưa vô mà các con thấy an ổn, có trạng thái an ổn. Thì lúc bây giờ mà
khi nó hiện ra cái trạng thái an ổn rồi thì mấy con cứ đưa ra vô vầy suốt cả thời
gian ba mươi phút vẫn an trú. Cho nên khi bây giờ cái thân chúng ta bị đau nhức
chỗ nào thì thân không an trú rồi. Mà muốn cho nó an trú thì mình đã tập luyện
nó quen rồi. Cho nên khi đó mình nhắc an trú. Thì lúc bây giờ đưa ra đưa vô thì
an trú liền. Mà khi nó an trú thì cái đầu hết đau. Cái bệnh gì trong thân mình.
Tức là dùng định để đẩy lui bệnh. Dùng định, dùng cái sức định. Định là nó
không một cái niệm gì khởi trong đầu. Sức an trú của sức tỉnh giác, định lực để
chúng ta đuổi được bệnh. Đuổi được bệnh trong thân.
Đó thì đầu tiên Thầy dạy mấy con dùng Tín Lực đuổi bệnh. Phải không?
Cái thứ hai Thầy dạy mấy con dùng Định lực đuổi bệnh.
(20:16) Bây giờ cái giai đoạn thứ ba, giai đoạn thứ ba. Giai đoạn thứ
nó ba cách thức để mà một cái người chưa tu gì hết thì người ta dùng cái lòng
tin người ta đuổi bệnh. Người ta đuổi cái tâm phiền não, tham, sân, si người ta
(bằng) lòng tin. Còn một cái người mà người ta dùng cái định thì người ta đuổi
được cái bệnh và được cái lòng phiền não đau khổ.
Ví dụ: Bây giờ
có cái điều kiện gì, người khác mắng chửi mình làm cho mình buồn phiền, giận hờn.
Thì lúc bây giờ mình chỉ cần nhắc một câu, để cái tâm mình nó thể hiện định.
Thì lúc bây giờ cái phiền não trong tâm mình nó cũng không còn. Thì mình chỉ nhắc: "An
tịnh tâm hành tôi biết tôi đưa tay ra, an tịnh tâm hành tôi biết tôi đưa tay
vô". Thì mình chỉ bảo cái tâm mình an tịnh. Thì lúc bây giờ nó sẽ
không giận hờn, phiền não nữa.
Còn hồi nãy Thầy dạy để đuổi bệnh thì "An tịnh thân
hành", mấy con nghe cái câu đó cái kia cái thân mà cái tâm nó khác
nhau chứ. Cái tâm thì nó nói cái tâm. Vì cái tâm nó buồn phiên, nó lo lắng, nó
sợ hãi. Phải không? Thì mình phải nhắc cái tâm. Thì cái tâm sẽ an thì nó sẽ
không buồn phiền, sợ hãi.
Còn bây giờ cái thân đau nhức, mà ở trong thân chúng ta thì nó không có
an. Cho nên mình phải nhắc cái thân. Cho nên không khéo lộn chỗ này. Nghe thân
và tâm không biết chỗ nào. Thân là thân mà tâm là tâm. Cho nên, “An tịnh
tâm hành tôi biết tôi đưa tay ra, an tịnh tâm hành tôi biết tôi đưa tay
vô". Còn bây giờ cái thân đau bệnh thì "An tịnh thân hành
tôi biết tôi đưa tay ra, an tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay vô”. Đó
là dùng định để đẩy lui bệnh. Bởi vì nó an tịnh tức là cái sức tỉnh thức của nó
hoàn toàn, an ổn mà không có một cái trạng thái nào mà đau khổ đem vào thân tâm
nó được. Cho nên gọi là Định.
Cũng như bây giờ mà các con ngồi đây mà yên lặng như thế này chỉ còn có
trạng thái bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Không có một niệm gì trong đầu
của mấy con hết. Mấy con ngồi đây như mấy người mà ngồi Thiền Định. Mấy người
mà ngồi định đó, ngồi tu Thiền Định mấy con thấy họ ngồi xếp bằng, rồi họ ngồi
để mà họ sổ tức, tùy tức hay hoặc là họ Niệm Phật đồ, mấy người lần chuỗi mục
đích họ để không có trong đầu không có niệm.
Ví dụ như, một người Niệm Phật thì họ dùng cái Niệm Phật để họ ức chế cái
niệm trong đầu của họ. Còn chúng ta không dùng gì hết. Mà chúng ta ngồi thì nó
thanh thản, an lạc, vô sự. Nó bất động mà không có niệm. Đây mới là Định. Còn
cái người mà dùng cái câu Niệm Phật thì họ chưa có Định. Bởi vì họ còn dùng cái
câu Niệm Phật mà. Các con thấy chưa? Còn mình ngồi bất động mà vẫn thấy cái tâm
yên phăng phắc. Đó là Định tĩnh. Mình đâu có ngủ đâu. Mình tỉnh chứ mình biết sự
kiện xảy ra xung quanh mình biết hết. Đó là định tĩnh.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét