128- PHƯƠNG PHÁP NHIẾP TÂM
VÀ AN TRÚ
(13:01) Trưởng lão: Vậy thì nhiếp tâm có hai cách. Cái Thân
hành ngoại và Thân hành nội. "Đưa tay ra tôi biết tôi đưa tay
ra" rồi đưa ra. "Đưa tay vô tôi biết tôi đưa tay
vô" rồi Thầy đưa vô. Và khi tác ý Thầy chú ý câu, cái câu tác ý Trưởng
lão: "Đưa tay ra…" Tức là Thầy lắng, Thầy lắng Thầy
chú ý kỹ cái câu tác ý của Thầy "đưa tay ra tôi biết tôi đưa tay
ra" do đó Thầy đưa ra. "Đưa tay vô tôi biết tôi đưa
tay vô" Thầy đưa vô. Rồi Thầy cũng tác ý rồi đưa ra, đưa vô, đưa
ra, đưa vô. Cứ mỗi một cây tác ý là một hành động đưa ra và đưa vô. Và cứ như vậy
đúng ba mươi phút Thầy nghĩ.
Người nhiệt tâm, cái người mà nhiệt tâm tập luyện thì sẽ không có một niệm
nào khởi sanh. Chỉ vì chúng ta thiếu nhiệt tâm cho nên chúng ta tuy đưa ra đưa
vô một hơi vậy chúng ta có khởi niệm khác. Thì người đó thiếu nhiệt tâm. Còn
cái người nhiệt tâm thì đưa ra đưa vô sẽ không niệm. Gọi là nhiếp tâm trong
cánh tay, chúng ta đưa ra đưa vô.
Đó mấy con thấy chưa? Thấy cách thức, người nhiệt tâm khác. Bởi vì người
nhiệt tâm đó mỗi hành động mỗi câu tác ý họ đưa ra đưa vô họ chú ý rất kỹ. Tập
luyện rất kỹ cho nên vì vậy mà trong đầu ý thức họ không khởi niệm. Bởi vì họ
quá nhiệt tâm. Cũng như tại sao có người cũng câu Như Lý Tác Ý đuổi bệnh mà người
đó hết bệnh, mà cũng câu Như Lý Tác Ý đó mà có người không hết bệnh? Tại vì cái
người này quá tin, tin lời Phật dạy. Cho nên họ liên tục họ tập từ giờ này đến
giờ khác, chừng hết bệnh thì thôi. Một hai tuần lễ mà hết bệnh thì thôi, mà
chưa hết bệnh thì họ tập đuổi hoài. Bền chí, kiên gan, bền chí không có lơi lỏng.
Đó là Tín Lực.
Còn cái người mới đầu nghe thì tập luyện trong một phút, hai phút, mười
phút, ba mươi phút thấy cái đầu mình còn nhức, thấy cái bụng còn đau thôi làm
biếng không tập nữa. Người đó thiếu Tín Lực! Thiếu Tín Lực, cho nên không hết bệnh.
Còn bây giờ tập an trú cũng vậy, người nhiệt tâm thì nhiếp tâm ở trong
cánh tay đưa ra vô ba mươi phút sẽ không niệm là vì nhiệt tâm từng hành động
đưa ra đưa vô.
Và Thân hành nội, nhiếp tâm trong Thân hành nội. "Hít vô tôi
biết tôi hít vô, thỏ ra tôi biết tôi thở ra" rồi hít vô rồi thở
ra. "Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra" rồi
hít vô thở ra. Đây là lấy hơi thở mà nhiếp tâm. Mà người nhiệt tâm trong hơi thở
thì họ cũng sẽ ba mươi phút sẽ không có niệm. Xong không có vọng tưởng, không
có niệm khởi. Và khi không có niệm khởi ba mươi phút họ tập trong có ba mươi
phút, buổi sáng họ tập trong có mười phút không có niệm khởi, ba mươi phút
không niệm khởi. Buổi chiều, buổi tối, buổi khuya tập bốn thời, mỗi thời đều ba
mươi phút thấy không có niệm khởi, thì họ sẽ tập an trú. Bây giờ họ tập an trú,
an trú rồi mới đẩy bệnh. An trú như thế nào?
(16:07) Thì họ cũng bắt đầu từ chỗ, tập an trú thì họ cũng tập đưa
cánh tay ra vô như Thầy đưa ra vô, nhưng nó có khác hơn. "Đưa tay
ra tôi biết tôi đưa tay ra" đưa ra, "đưa tay vô tôi
biết tôi đưa tay vô". Rồi bắt đầu bây giờ cứ đưa ra và đưa vô, không
tác ý nữa, mà cứ chú ý trên cánh tay đưa ra vô. Cứ đưa ra mà trong đầu không một
niệm nào. Thì mình đưa ra vô thì có một trạng thái an ổn vô cùng. Tại vì đầu nó
không khởi niệm thì nó sẽ có trạng thái an ổn. Còn đầu mà nó khởi niệm nghĩ này
nghĩ kia lo lắng thì không có an trú.
Bởi vì trước kia mình đã tập an trú từng cái câu tác ý để an trú. Sau đó
nó tập một thời gian một tháng, hai tháng đều được an trú trong ba mươi phút,
tâm chúng ta đã quen sự không khởi niệm. Không khởi niệm. Bây giờ chúng ta tác
ý một lần thì nó sẽ không khởi niệm. Và nếu chúng ta tác ý "đưa
tay ra tôi biết tôi đưa tay ra, đưa tay vô tôi biết tôi đưa tay vô" rồi
đưa ra đưa vô mà không an trú, thì chúng ta sẽ nhắc một câu để cho nó được an
trú: "An tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay ra" thì
đưa ra, "An tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay vô" rồi
đưa vô. Phải không? Rồi bắt đâu bây giờ không tác ý nữa, đưa ra, đưa vô, đưa
ra, đưa vô theo nhịp đưa ra vô. Bỗng dưng thấy cơ thể và thân tâm mình an lạc
vô cùng. Thì đó là nó đã an trú được rồi.
Còn chưa an trú thì cứ một phút chúng ta lại tác ý một lần. Bây giờ đưa
ra đưa vô vầy mà chưa an trú. Phải không? Thì bắt đầu mình tác ý câu nữa: "An
tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay ra, an tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay
vô" rồi đưa ra, đưa vô, đưa ra, đưa vô không tác ý nữa. Nhưng một
phút mà không an trú được, không có trạng thái an trú thì lại tác ý nữa. Cứ như
vậy cho đến khi có an trú thì không tác ý. Lúc bây giờ chúng ta cứ đưa tay ra
đưa tay vô như thế này cho đến khi an trú hoàn toàn. Đó, đó là cách thức an
trú.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét