Thứ Hai, 29 tháng 5, 2023

65- PHẢI SÁNG SUỐT ĐỂ TRÁNH BIẾN MÌNH THÀNH CON BỆNH TRONG CÁI CHỖ TU TẬP

 

65- PHẢI SÁNG SUỐT ĐỂ TRÁNH BIẾN MÌNH THÀNH CON BỆNH TRONG CÁI CHỖ TU TẬP

(01:14:34) Trưởng lão: Còn cái giới uống rượu thì trong đó nó có rượu, cà phê, thuốc lá… tất cả những sự nghiện ngập. Dù mấy con ăn ớt thì cũng bị Thầy nói ra nữa. Bữa nào ăn cơm, mà không có trái ớt thì ăn cơm không thấy ngon là mấy con đã nghiện rồi, chứ đừng nói chi mà uống rượu, có phải không? Thì cái sách mà nó dạy đạo đức - không uống rượu này đó, tức là cái đức minh mẫn - đức sáng suốt, cái gì mà đem đến mấy con nghiện ngập là dừng ngay liền, chứ không để.

Cho nên Thầy nói trái ớt mà có nhiều người ăn cơm mà không ớt là ăn không được. Khi đó là là ghiền ớt rồi. Cái đó cũng là cái bệnh rồi chứ đâu có ít. Cho nên đọc sách Thầy dạy đạo đức rồi mấy con sẽ lần lượt mấy con sáng suốt, minh mẫn. Mấy con đem lại cái đời sống của mình rất tự nhiên, có cái gì ăn nấy không đòi hỏi thêm, không nghiện ngập.

Cũng như mấy người không nghiện gạo lứt muối mè, bây giờ ăn gạo lứt muối mè. Trời đất ơi! Không ăn nó bệnh, đau chịu không nổi, nó ghiền bắt đầu sinh bệnh gạo lứt muối mè rồi mấy con. Tội nghiệp không bệnh gạo lứt muối mè mà bây giờ sinh đau bệnh gạo lứt muối mè. Trời! Tội nghiệp cái ông Ohsawa này có đặt ra cái kiểu này, biết bao nhiêu người thành cái bệnh ghiền gạo lứt muối mè.

Bây giờ ở ngoài chợ không có bán gạo lứt muối mè, phải đặt nhà máy xay để đem về để dành nấu ăn, chứ không khéo không có chắc chết mình. Mà mấy con thật sự ăn gạo lứt muối mè rồi mấy con không ăn nó mấy con nhức tay, nhức chân hết, nó kỳ lạ vậy. Còn mình bình thường không ăn cái gì, thì nó không nhức đâu, có phải không? Mấy con thấy rất rõ đó mấy con, Cái bệnh đó là bệnh gạo lứt muối mè đó. Mình cứ tiếp nhận thêm những cái sai của cái người khác mà biến mình trở thành con bệnh trong cái chỗ mình tu tập.

(01:16:08) Cũng như có người nói với Thầy: “Sao con không ngồi thiền thì con thấy nó khổ sở quá, phải ngồi thiền 30 phút hay một giờ thì thấy nó khỏe?”. Thôi, thôi cái bệnh này là bệnh ngồi thiền. Thôi chết rồi, ngồi thiền cũng bệnh đó mấy con, chứ không phải. Nó là cái thói quen mà mình tập nó quen rồi thì thành bệnh mất. Phải không? Mấy con thấy.

Như chúng ta tới đây, Thầy chỉ vạch hết cái mặt nó đem lại sự khổ đau cho mấy con, mà hầu hết là các vị thầy dạy mấy con người ta không ngờ, người ta cứ tưởng đó là giải thoát. Nhưng mà sự thật ra có giải thoát được gì đâu? Không có giải thoát được gì, cứ thêm bệnh thôi, chứ đâu có giải thoát.

Tôi không có bệnh nghiền đó, bây giờ bắt tôi ghiền. Bây giờ tôi không hút thuốc phiện mà bây giờ tôi hút thút phiện rồi, bây giờ tôi bỏ, tôi muốn chết tôi luôn đây nè. Có phải không? Nghe mấy người mà nghiện thuốc phiện coi họ nói làm sao? Nghe mấy ông uống rượu rồi bây giờ bỏ rượu rồi mấy ông khổ ghê lắm. Có phải không? Mấy con thấy không?

Cho nên Thầy nói thật sự trong cuộc đời chúng ta đừng làm nó ô nhiễm việc gì hết, thì chúng ta giải thoát, chứ không phải cần tu cái gì cả hết. Chúng ta bị vì cứ nghe người ta, thấy nó hay hay rồi cứ nhiễm ô, nhiễm ô vô. Trời đất ơi! Tới chừng bỏ ra khổ lắm.

Cho nên Thầy nói bây giờ mình làm sao, mình nhiễm được cái tâm bất động của mình là tu, đó cũng là cái nhiễm, nhưng mà nó nhiễm bất động có gì sao. Nó bất động nó không có ác pháp, nó không có gì tác động nó được, nó ngồi im lặng phăng phắc ngày này qua ngày khác. Đây là không sướng sao. Làm sao cho mình nhiễm được cái này là tốt nhất. Có phải không? Mấy con thấy không? Đây cũng là tật nhiễm đó, mà nó nhiễm cái giải thoát. Còn cái không giải thoát, còn cái thêm, cái nhiễm khác thêm để làm cho chúng ta quá khổ đi, thì chúng ta hãy lần lượt bỏ đi.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

414- CÁCH THỨC ĐỐI TRỊ BỆNH TẬT

  414- CÁCH THỨC ĐỐI TRỊ BỆNH TẬT (59:10)  Phật tử 1:  Dạ thưa còn một câu hỏi nữa, do bà, coi như là cái này của Từ Tâm Tịnh. Thưa Từ Tâm T...