38- ĐUỔI BỆNH - NHIẾP TÂM VÀ AN TRÚ
(13:43) Cái
pháp tiếp thứ hai, con đẩy lui bệnh. Đẩy lui bệnh thì mấy con cố gắng, mấy con
nhiếp tâm. Mình nhiếp tâm để an trú được trong cái hơi thở hoặc trong cánh tay
đưa ra đưa vô như thế này. Hoặc hơi thở hít ra hít vô, nhiếp tâm được một phút
cũng tốt. Mình chưa có nhiều, tập cho chút thôi. Hít vô thở ra mà một phút thì
cái hơi thở nó vừa vừa thì nó khoảng mười tám, hai mươi hơi thở. Mà cái hơi thở
chậm thì khoảng mười lăm hơi thở. Thì qua đó chúng ta lấy hơi thở bình thường
chúng ta cần để nhiếp tâm. Hoặc là chúng ta không dùng hơi thở thì chúng ta
dùng cánh tay đưa ra đưa vô, cánh tay đưa vô.
Mấy con lớn
tuổi rồi ít ngủ thì mình tập cái này là nhiều, càng nhiều càng tốt. Và lúc nào
rảnh rang thì mình ngồi mình tu, sẵn tâm mình nhắc: “Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự”. Còn khi nào mà mình thấy không buồn ngủ, mình tập luyện để mà
nhiếp tâm trong cánh tay. Rồi các con người nào mà nhiếp trong hơi thở được thì
mình nhiếp trong hơi thở. Thì câu tác ý các con đã học rồi: “Đưa tay ra tôi biết
tôi đưa tay ra” thì mấy con đưa tay ra. “Đưa tay vô tôi biết tôi đưa tay vô” mấy
con đưa vô. Có gì đâu, nó dễ dàng. Rồi đưa ra đưa vô như thế này. Và mỗi lần
đưa ra thì mấy con tác ý, mỗi lần đưa vô thì mấy con tác ý, đó gọi là nhiếp tâm
với pháp như lý tác ý.
Còn mấy con
an trú thì nó khác mấy con. Bây giờ Thầy muốn an trú, mà để biết cái pháp an
trú và cái pháp nhiếp tâm. Bây giờ Thầy nói cái pháp nhiếp tâm trước để mấy con
lưu ý nha. “Đưa tay ra tôi biết tôi đưa tay ra”, rồi đưa ra, thấy không? “Đưa
tay vô tôi biết tôi đưa tay vô”, rồi đưa vô. Rồi bắt đầu bây giờ Thầy dẫn nó nữa
“Đưa tay ra tôi biết tôi đưa tay ra”, đưa ra. “Đưa tay vô tôi biết tôi đưa tay
vô”, rồi đưa vô. Và Thầy tác ý rồi Thầy đưa ra đưa vô, cho đến Thầy thấy rằng ờ
chỉ một phút được rồi. Hoặc một phút mình đưa ra đưa vô tác ý không niệm. Giỏi
lắm, mình cũng giỏi. Chớ mình một phút mà không có niệm là mình giỏi rồi, phải
không? Mình khen mình đi cho nó mừng. Chứ mình không khen mình thì nó không mừng
đâu. Mình khen “Mày giỏi, mày tu được một phút. Tao thấy đưa tay ra vô mà tao dẫn
vậy đó, mà hoàn toàn không có niệm mà. Giỏi! Vậy thì tập bữa nữa”. Cái qua bữa
sau mình tăng lên hai phút. Mình tăng lên, mình cũng dẫn nó như vậy. Cứ mỗi lần
đưa ra đưa vô vậy mình tác ý. Cứ trước khi mình đưa cánh tay ra thì mình bảo
“Đưa tay ra”, trước khi đưa cánh tay vô thì mình bảo “Đưa tay vô”. Thì mình,
cái ý của mình nó điều khiển cánh tay đưa ra đưa vô, lúc nào cũng dẫn hết, gọi
là nhiếp tâm trong pháp như lý tác ý mấy con. Thì lúc bấy giờ nó không niệm, nó
không lén lén ở trong này nó nghĩ tầm bậy nữa kìa. Dù gì cái ý thức mình nó còn
việc, tác ý rồi thành ra nó mất làm thì nó không làm gì khác được, cho nên nó
không đi được. Các con thấy chưa, phải không? À do đó cái thứ nhất.
(16:54) Còn
an trú thì như thế nào? An trú thì các con phải cũng cánh tay như vậy. “Đưa tay
ra tôi biết tôi đưa tay ra”, rồi con đưa ra. “Đưa tay vô tôi biết tôi đưa tay
vô”, con đưa vô. Thấy không? Rồi bắt đầu bây giờ con chú ý cánh tay đưa ra mà
con không tác ý nữa. Để cho nó an, chứ mấy con tác ý hoài, nó làm sao nó an được,
phải không? Cho nên mình đưa ra đưa vô. Bây giờ con mắt mình nhìn đồng hồ, chứ
không chú ý cánh tay đưa ra đưa vô, phải không? Bây giờ mình đưa ra đưa vô, chứ
mình không nói gì nữa hết, làm thinh. Làm thinh chú ý cánh tay đưa ra đưa vô. Bắt
đầu mình không tác ý, mình đưa ra đưa vô. Bây giờ sao nghe cái thân của mình
đưa ra đưa vô mà nghe nó thích làm cái chuyện này. Nó an ổn rồi, nó là an trú.
Bởi vì mình không có nói nữa mà mình quán hành động. Mà cái tâm mình nó tập
trung trong hành động. Mà mình không có làm động gì hết, để tự nó biết đưa ra
đưa vô, gọi là an trú trong cánh tay. Phải không?
Còn các con
nhắc nó là nhiếp, nhiếp tâm, còn mình không nhắc là an trú. Thí dụ đưa ra đưa
vô 5 lần mà mình an trú được 5 cánh tay 5 lần, phải không? Còn mình 10 lần thì
an trú được 10 lần. Tại vì mình không nhắc nó rồi mình đưa ra đưa vô là mình an
trú ở trong đó chứ sao? Con hiểu không? Nhưng mà nó khó hơn là tại vì mấy con tập
thuần là mình, mấy con nhiếp tâm cho đến 30 phút, dẫn tâm 30 phút. Tác ý từng
hành động đưa ra đưa vô, đưa ra đưa vô, mình cứ tác ý hoài, phải không? Nhưng
mà trong 30 phút mà dẫn không có niệm, thì mấy con tập một thời gian nó quen rồi.
Thì bắt đầu giờ mấy con tác ý một lần, rồi các con đưa ra đưa vô, làm thinh đưa
ra đưa vô, cho đến 1 phút các con nghỉ. Rồi làm lại lần nữa đưa ra đưa vô mà
không niệm thì lần lượt mấy con tăng lên, tăng lên 2 phút tác ý một lần. Hai
phút rồi tác ý một lần, 3 phút tác ý một lần, 4 phút tác ý một lần, 5 phút, sau
đó mấy con thấy an, mấy con an trú được 30 phút, tốt quá rồi. Lúc này bệnh đau
gì thì ta đẩy lui, bay hết.
Bây giờ làm
chủ được bệnh rồi đó (Thầy cười). Bởi vì an trú được ở trong cánh tay của mình
thì mình đẩy lui bệnh được. Tại sao vậy? Tại vì cái tâm của mình, bây giờ nó an
trú, nó không cần tác ý nữa mà nó nhiếp trong cánh tay đưa ra đưa vô một cách tự
nhiên rồi. Cho nên khi cái đầu mình nhức, bảo: “Thọ là vô thường, cái đầu đau
này, cái đầu nhức đau này phải theo cánh tay mà ra”. Mình chỉ tác ý vậy, rồi
mình đưa ra đưa vô. Mình an trú ở trong cái cánh tay của mình. Mà khi mà an trú
nó chỉ biết duy nhất, mình không nhắc nữa thì cái đầu này, nó sẽ hết mấy con.
Các con thấy tại vì mình an trú được, cho nên cái thân nó không còn đau.
Còn an trú
không được, nó cứ tập trung trong cái nhức đầu. Nó không tập trung trong cánh
tay mà nó tập trung ở trong cái nhức đầu thì mấy con cứ bị nhức đầu. Các con hiểu
chưa? Cho nên tập nhiếp tâm và tập an trú. Mà mấy con an trú được, bây giờ “Đưa
tay ra tôi biết tôi đưa tay ra, đưa tay vô tôi vô tôi biết tôi đưa tay vô”. Rồi
mấy con đưa ra đưa vô, làm thinh như thế này, 30 phút mà hoàn toàn an trú,
không có cái niệm nào mà xen vô trong cái chỗ mà con đưa tay ra đưa tay vô. Các
con phải biết thì lúc bấy giờ các con đã an trú. Thì Thầy nói bây giờ cái bệnh
mà bản thân có bị bệnh mà gì đi nữa, mấy con bảo đi là nó đi. Tại vì con an trú
ở trong cánh tay con rồi. Nó không có còn tập trung ở trong cái đau đâu.
(20:26) Cho
nên cái thân của con nó đều có cái chống, nó đẩy cái đau bệnh đi mất, mấy con
thấy. Nó tuyệt vời mấy con. Mấy con áp dụng. Nhưng mà cái an trú nó khó lắm, chứ
không phải dễ đâu. Nó bị vì cứ đưa ra đưa vô hơi cái thì nó quên mất. Nó quên,
nó nghĩ tầm bậy đó. Còn cái nhiếp tâm thì mấy con thấy nhiếp đó, tại vì mình nhắc
bảo đưa ra thì mình đưa ra, bảo đưa vô mình đưa vô. Thì bây giờ bảo đưa ra, bảo
đưa vô thì cứ bảo nó vậy hoài, cũng như mình theo mình nhắc nó hoài, thì nó nhớ
hoài nó đâu có quên.
Nhiếp tâm nó
dễ, nhưng mà cái an trú nó khó. Nhưng mà mình tập rồi, thì bắt đầu nhiếp tâm được
rồi, thì tập an trú nó sẽ không khó mấy con. Rồi tới đuổi bệnh thì mấy con hôm
nay vô trong Tu Viện, mấy con học được cái pháp thứ nhất là mấy con tập an trú
được tâm. An trú được tâm của mình, làm cho tâm mình nó không còn phiền não,
khi nó giữ được cái Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Lỡ mấy con có chết
thì mấy con cũng sẽ ở trong cái trạng thái đó mà không tái sanh luân hồi, nó lợi
ích cho mấy con đó.
Mà bây giờ mấy
con tuổi già hay thức, nghĩ nhớ này nhớ kia nó khổ. Cho nên vì vậy mà các cái
pháp này thì mấy con nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, không có
nhớ bậy bạ”, thì mấy con sẽ an vui, có phải không? Mấy con không có khổ nữa, đó
là giúp tuổi già mấy con làm chủ cái già. Con thấy cái già nó không có khổ nữa.
Chứ Trời đất ơi! Ngoài đời người ta già người ta khổ, cứ nhớ cái này, nhớ cái
kia, nhớ cái nọ. Đi ra làm mà làm cái gì cũng không được hết, đụng cái gì cũng
mệt, có phải không? Nghe nó buồn khổ quá. Còn bây giờ có phương pháp rồi, lúc
nào mấy con cũng có công chuyện làm, chứ đâu phải là ở không đâu. Cho nên mấy
con được giải thoát.
Các con nhớ
chưa? Đau bệnh gì mấy con là phải nhiếp tâm an trú, không có sợ nữa. Không lo tốn
tiền thuốc nữa, như ông bác sĩ khỏi cần lo nữa đâu. Ta biết bệnh gì trên thân
ta, ta đẩy nó đi hết. Bởi vì Thầy cho các con cái pháp như lý tác ý là cho con
cái điểm tựa để con bẩy tất cả những, con bẩy tất cả những cái bệnh đau.
(22:28) Cho
nên có một nhà khoa học nói: “Cho ông ta một cái điểm tựa, ông sẽ bẩy vũ trụ”.
Thì bây giờ Thầy đã cho mấy con cái điểm tựa rồi, bây giờ mấy con bẩy vũ trụ
coi nó đau không? Bệnh đau là vũ trụ. Các con hiểu chưa? Hôm nay Thầy đã cho
cái điểm tựa. Còn ngày xưa nhà khoa học xin người ta cho ông ta điểm tựa để ông
bẩy vũ trụ, mà có cái điểm chỗ nào đâu mà ông bẩy được? Đâu có cho ông được cái
điểm tựa. Thì cái pháp như lý ông có đâu mà ông bẩy? Ờ Thầy có cái pháp như lý,
tức là điểm tựa của mấy con, mấy con bẩy nó bay ra hết. Cho nên cái thân bệnh của
mấy con bẩy, cái đòn bẩy của mấy con bẩy nó bay đi được vì cái vũ trụ mấy con.
Các con thấy chưa? Nó đơn giản như vậy chứ mấy con thấy không? Cho nên cố gắng
tập, tập rồi mấy con sẽ có cái điểm tựa vững chắc.
Cho nên từ
cái pháp nhiếp tâm và an trú, đó là an trú được cái tâm của mấy con là cái điểm
tựa cho mấy con vững chắc vô cùng. Cho nên mới đẩy lui được bệnh, các con thấy
không? Phải không? Cho nên Thầy cho mấy con cái điểm tựa rất là vững chắc. Còn
bây giờ mấy con thấy cánh tay đưa ra đưa vô mấy con biết năm lần, ba lần thì biết,
nhưng mà mười lần, hai chục lần thì nhớ tầm bậy ra rồi. Cái điểm tựa, cái đầu đất,
làm sao mà bẩy ai được? (Thầy cười) không hơn. Còn cái điểm tựa người ta có,
người ta đuổi hoài như thế này, thì cái gì mà hổng bay, vũ trụ còn bay chứ ở
đó. Có phải không, mấy con thấy không? Pháp Phật hay thiệt chứ. Nhưng mà có người
làm được thì tại vì cái người đó siêng năng làm. Còn cái người mà lười biếng
làm không được, mấy con làm không được đâu, mấy con thấy.
Mấy con phải
nói là: “Tôi lười biếng quá - Thầy_ bữa nào tôi vô ở trong Tu Viện, Thầy cho mấy
roi tôi ớn, tôi về tôi tập ”. Ráng cố gắng tập mấy con, pháp của Phật hay. Mà
Thầy đem những cái ví dụ cụ thể để cho mấy con thấy rằng bệnh đau của con người
đâu phải là chuyện dễ, thế mà mình bẩy ra được. Mình đưa nó đi được, chứ không
phải không đi, để rồi nó không bịnh đau mấy con.
Đó, bây giờ
chẳng hạn như ở đây mấy con biết như cô Huệ Ân tám mươi mấy gần chín chục tuổi
rồi. Mà con biết cái tuổi già đó, con biết nó đi, mấy con thì chưa tới tuổi đó
đâu. Chứ mà tới tuổi đó, các con đi còn run rẩy hơn nữa đó chứ đừng có nói chuyện.
Chân cẳng mình, nó bây giờ nó không đau nhức, chứ lát nữa mình hơi nữa cái bắt
đầu mấy cái khớp xương này nó nhức. Tự động nó nhức, rồi nó muốn nhức chỗ nào
nó nhức. Nó nhức vô trong đó, mấy khớp xương đó con. Nhức kỳ cục, để già bây giờ
kỳ quá (Thầy cười).
(25:06) Người
ta còn trẻ người ta không đau nhức, còn già sao mà hở hở ra một cái nó đau nhức,
đó là những cái khổ mấy con. Vậy á mà tu ôm các phương pháp đẩy ra hết. “Tao
cho mày nhức, tao nhiếp tâm vô là đẩy bay ra hết”. Như vậy rõ ràng là cô lớn tuổi
rồi, chứ cô cũng có sức mạnh chứ, chứ đâu làm biếng. Thì mấy con thấy những người
mà đi trước người ta đã làm được những cái điều đó, thì mấy con ráng cố gắng.
Thầy nghĩ rằng mấy con người nào cũng làm được hết.
Cái cho để mấy
con luyện Tứ Thần Túc, thì không có hy vọng. Mà nếu mà các con quyết tâm mà tu
thì già như ông Nhiếp Tôn Giả 80 tuổi còn tu được mà. Còn chứng quả A La Hán, tức
là ông đủ thần lực, chứ đâu phải không. Bây giờ mấy con có người nào là tám chục
chưa? Chưa. Bây giờ nhìn thua ông Ca Diếp rồi còn tu chứng quả A La Hán được,
có phải không? Cho nên đừng có nghĩ rằng tôi tu không được, tu được. Nỗ lực, về
ngoài đó Tâm bất động rồi, thì bắt đầu xin gia đình cho tôi vô trong Tu Viện,
tôi sẽ nhờ Thầy dạy ít hôm là tôi có thần thông, đi về tôi khỏi cần đi máy bay.
(Thầy cười). Tôi đi tàu hỏa chứ tôi… nghĩa là tốn tiền mua vé.
Cho nên ráng
lên, ráng học. Thầy thấy cái pháp nó đơn giản lắm. Rồi chừng nào Tâm nó bất động
được rồi, nó khỏe được hết, nó vui vẻ mấy con. Thanh thản, an lạc rồi thì vô
đây, thì Thầy chỉ dạy mấy con ở trên pháp Tứ Niệm Xứ kéo dài thời gian bất động
đó đúng 6 tiếng đồng hồ. 6 tiếng đồng hồ thì bắt đầu khép cho mấy con vào cái lớp
để cho mấy con luyện Tứ Thần Túc, luyện nội lực. Luyện nội lực qua mười chín
cái đề mục của hơi thở mấy con, lấy hơi thở mà luyện nội lực đó. Bởi vì nội lực
là cái lực ở trong cái cơ thể của chúng ta. Mà cái thân hành nội là cái hơi thở.
Cho nên lấy hơi thở luyện mười chín cái đề mục của hơi thở mà luôn luôn tác ý.
Luôn luôn mở cái đề mục của cái tác ý, như bây giờ Thầy dạy mấy con nhiếp tâm
trong cánh tay ý chứ gì, tác ý từng cái hành động đó. Nhưng mà khi mà luyện thần
lực thì nó cũng là pháp tác ý, nhưng không phải tác ý cái kiểu đó mấy con. Tác
ý kiểu mà cái tâm của mình bất động thanh tịnh trên Tứ Niệm Xứ rồi, thì lúc bây
giờ sử dụng cái pháp Tứ Thần Túc để mà tu tập. Để bảy năng lực của giác chi xuất
hiện đầy đủ, thì lúc bấy giờ mấy con có bốn cái thần lực. Chừng đó muốn chết hồi
nào thì chết, muốn sống hồi nào thì sống.
Thôi bây giờ
khỏi tu nữa, độc cư vô giăng võng nằm chơi. Mấy con thấy không? Bây giờ mình về
chơi chứ không còn tu nữa, không còn cực nữa. Bây giờ mấy con đâu cần nhắc là
Tâm bất động, thanh thản đâu, nó cứ hàng ngày bình thường vầy. Thầy nói chuyện
với mấy con, Thầy về Thầy không cần nhắc nó bất động, thanh thản, thì Thầy ngồi
yên lặng vầy thì nó tự nó bất động thanh thản. Tại vì cái nhà của nó, nó quen rồi,
nó vô nó ở. Còn mấy con có cái nhà mà nhà người ta, cho nên mấy con chưa có vô ở
được, có phải không? Cứ vô cái chúng đuổi ra, cứ vô cái chúng đuổi ra, nó đâu
có cho các con ở. Rõ ràng là mấy con thấy cái nhà rất là bình an, vô đó thì thấy
nó rất là an ổn, mà ở không được. Cái đó thực tế, nó đâu phải nhà đâu, nó xen
vô, nó đánh đuổi mình đó, nó chơi độc vậy đó. Cho nên mấy con có nhà mà ở chưa
được, còn Thầy giờ có nhà mà ở được, cho nên giờ không có tu. Cho nên hễ ngồi
yên thì nó tự nó, nó yên lặng nó bất động, nó thanh thản, an lạc, vô sự mấy
con, lúc nào nó cũng vậy.
(28:48) Mà
bây giờ thí dụ như Thầy mở máy vi tính ra, Thầy soạn thảo. Thầy viết về đạo đức,
thì lúc bây nó mất cái thanh thản rồi. Vì cái ý thức của mình suy nghĩ phải viết,
phải nói như vậy, làm như vậy, để nói lên cái đạo đức như vậy vậy, nó phải tư
duy mấy con. Mà tư duy thì tức nhiên mặc dù là mình đang ở trong cái nhà đó,
nhưng mà tư duy á thì cái trạng thái nó mất. Làm như là Thầy đi ra ngoài, Thầy
ngồi ở ngoài, chứ không có ngồi trong nhà đó được. Nhưng mà khi mà viết xong rồi,
thì bắt đầu Thầy ngồi vô thì nó ở trong cái nhà, nó không có đi đâu hết.
Các con thấy,
khi mà làm việc thì luôn luôn cái tâm nó hoạt động, nó không phải là còn ở chỗ
vô sự, các con hiểu chưa? Nó đâu ngồi đây được. Vì cái trạng thái nó có cái
danh từ vô sự mà, mà vô sự cả thân tâm. Còn con ngồi cái đầu cứ suy nghĩ hoài
mà làm sao mình vô sự được. Cho nên nó phải ra khỏi. Nó ra khỏi cái ngôi nhà giải
thoát của nó, cho nên nó ra khỏi. Thì cuối cùng, thì khi mà làm việc xong rồi,
thì mình vô nhà đó thì mình khỏe, không có gì hết. Nó vô sự hoàn toàn, ngồi
chơi vậy, không có gì nữa hết. Thì mấy con thấy Thầy có cái nhà, bây giờ làm việc
thì ra sân mình làm.
Cũng như bây
giờ mấy con làm nông dân phải không? Thì mấy con có cái nhà ở. Thì bây giờ mấy
con ra làm ruộng thì phải ra ruộng làm, chứ sao ở trong nhà làm ruộng được? Có
bao giờ ở trong nhà có lúa, trong cái nhà này mấy con có lúa mà … Các con phải
ra ngoài kia đám ruộng kia làm. Nhưng mà khi làm ruộng rồi thì vô nhà, thì nhà
mình mình ở. Nhưng mà mấy con lại ra ngoài kia làm ruộng đã rồi, vô nhà chúng đuổi
ra chứ không cho ở, (Thầy cười) thành ra có nhà mà bị chúng đuổi. Vì vậy cho
nên bây giờ mấy con tu là mấy con giữ lại cái nhà của mình, không có cho mấy
cái thằng mà vọng tưởng nó vô, nó xen ra xen vô nó dành. Vì vậy mà cuối cùng nó
dành không được nữa, đó là cái nhà của mình. Cho nên vì vậy mà mình biết rằng
cái nhà này là nhà không còn tái sanh luân hồi. Ở trong đó thì coi như là chư
Phật đều là ở trong đó hết. Cái nhà chung của chư Phật mà, cái trạng thái đó,
trạng thái chung mấy con.
Nhớ chưa? Mấy
con nhớ rồi ghi chép đàng hoàng về tu tập. Thầy tin rằng trước mắt Thầy là các
vị A La Hán hết (Thầy cùng mọi người cười), không có bỏ sót người nào đâu. Phải
không? Ai chửi, cười chứ không có giận thì đó là A La Hán chứ sao. Mấy con thấy
Thầy nói thật sự này, mà Thầy mong rằng một ngày nào đó, mấy con về đây ngồi,
là người nào cũng là chứng quả A La Hán hết. không có người nào là còn phàm
phu. Phải nói lại lời cho đúng như lời Thầy nói chứ, vậy mới không phụ công ơn
Thầy chứ. Như vậy là mấy con mà chứng quả A La Hán rồi, Thầy nói các con giỏi lắm.
(31:49) Thôi
bây giờ Thầy đi hén, đừng khóc nha. Người nào khóc là không chứng quả A La Hán
à. Thì lúc bấy giờ Thầy tia, Thầy đào cái lỗ ngoài gốc cây kia, Thầy nằm xuống
đó, Thầy tịnh chỉ hơi thở. Rồi mấy con vác cuốc lấp đi, mai mốt xoài có trái ăn
chứ có gì. Mấy con tu dữ lắm, bởi vì A La Hán là không có khóc nhè, mà đứa nào
khóc là không được. Đúng vậy, mấy con phải tu tập thì mới không khóc. Khóc là
không phải A la hán đâu .A la hán giả thì khóc um sùm. Nhưng bây giờ mà Thầy
đi, chắc chắn mấy con chắc khóc um sùm á, chứ đừng nói, phải không? Tâm chưa,
chưa bất động được mà, mấy con khóc. Cho nên tu mà, mấy con tu làm sao mà Thầy
chết mấy con không khóc là giỏi đó, là giỏi. Nếu mà như vậy là mới được chứ, mới
xứng đáng là đệ tử của Thầy chứ. Đệ tử của Thầy biết cười, chứ không biết khóc,
có phải không? Cho nên luôn luôn vui vẻ trước tất cả các ác pháp, không có ác
pháp nào mà làm cho mình động tâm, làm cho mình động tâm, luôn luôn vui vẻ.
Cho nên đến
khi mà vị Thầy là ân nhân của mình có mất, mình cũng vui vẻ không buồn. Tại vì
mình đã thấy sáng suốt rồi. Cái duyên của nhân quả, cái duyên của chúng sanh đã
hết, Thầy phải đi chớ. Thì lúc bấy giờ mấy con chứng quả A La Hán rồi bây giờ mấy
con phải nghe Thầy dạy, chứ không lẽ mấy con trốn, lật đật đi trước à? Các con
lúc bây giờ chứng A La Hán rồi, biết Thầy ba bữa nữa Thầy chết. Thôi! Bữa nay
mình chết, chứ không Thầy mà tịch rồi, chắc là mình chịu không nổi đâu, Có phải
không? Các con nghe Xá Lợi Phất, ông Mục kiền Liên, các đệ tử của Phật: “Thôi
cái kiểu này, thôi tôi tịch trước, chứ còn để Phật chết rồi, chắc tôi chịu
không nổi”. Mặc dù là chứng quả A La Hán, nhưng mà quả A La Hán nó còn non,
chưa già. Thôi! Nói đùa với mấy con vậy, chứ ráng tu mấy con, ráng tu, ráng tu
tập.
Thôi bây giờ
Thầy uống nước, rồi Thầy về. Ngày mai mấy con lên đường sớm. Trong những lời
này, mấy con sẽ đem về biếu các cụ ngoài đó. Họ mong mấy con lắm đó, đặng cho họ
biết đặng họ nỗ lực. Thì một cái số này, tức là mấy con ngồi trước mặt Thầy, Thầy
nghĩ rằng phải một người phải có mười người. Mấy con tính bao nhiêu người thì
nhân lên gấp mười lên, thì nó ra một số lượng đông, để cho mọi người người ta
không có khổ mấy con. Các cụ khổ lắm mấy con, Thầy nói già khổ mà. Cho nên vì vậy
mà khi mà được cái pháp Thầy dạy rồi, thì Thầy thấy là cái sự khổ của tuổi già
nó sẽ giảm xuống nhiều lắm mấy con. Hôm nay nghe nói già khổ, mấy con biết rồi
chứ gì? Khổ vì nghĩ ngợi, lo lắng, buồn phiền, cô đơn, con cái đi làm có một
mình ở nhà buồn khổ thì đó là già khổ. Các con hiểu chưa? Đó là cái khổ rõ
ràng.
Thôi! Bây giờ
Thầy uống nước đặng Thầy về. Ngày mai mấy con về, mấy con nhớ không? Về mấy con
đem cái này, mấy con đưa cho mấy cái cô Diệu Đạo hay mấy người mà bệnh đau đồ
đó con. Nhưng vì lớn tuổi rồi, mấy con cứ đến nhà thăm, đem cái này dạy cho người
ta tu, để cho người ta tập. Cho mấy cô mấy cụ cho người ta được cái Tâm bất động,
được thanh thản mấy con. Cái phước lớn lắm đó con, mấy con làm cái này là phước
lớn. Cho nên cố gắng, Thầy rất thương mấy cụ già lắm con, họ sợ lắm. Khi hôm đó
Thầy ra đó, thì mấy cụ đều là đến … gặp Thầy. Các cụ nông dân lắm nói thành thật
lắm mấy con, đáng thương lắm. Thôi bây giờ Thầy về con. Rồi cám ơn mấy con. Cám
ơn mấy con!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét