37- PHẬT TỬ HỎI BỆNH VIÊM HỌNG HẠT
(45:19) Phật
tử 4: Con xin kính thưa Thầy. Con bạch Thầy là coi như con thì cách đây mấy năm
rồi, ba bốn năm con bị cái bệnh bướu cổ. Con xin pháp của Thầy và Thầy cho con
cái pháp thì về con đuổi được. Vậy nhưng mà con chẳng biết đường mà viết, viết
một cái thư để lại cho Thầy là Thầy đã cho con khỏi bệnh, con cũng chẳng gửi được.
Thưa Thầy, con xin sám hối Thầy ạ.
Trưởng Lão:
Thôi không sao hết. Hết bệnh là được.
Phật tử 4:
Bây giờ con xin bạch Thầy là, con chỉ có bệnh ví dụ như viêm họng hạt í ạ. Lúc
mà bị cảm hay bị gió thì họng của con nó cứ rát rát, dần dần là nó viêm lên mấy
ngày, thì nó cứ ho khạc khạc chứ không phải đau đớn ở đâu cả. Con chỉ xin Thầy
dạy cho con cách làm sao để con đuổi được bệnh, con không bị ho nữa. Mà con thì
con nhất định con không uống thuốc. Từ cái ngày mà con bị bướu cổ đấy là Thầy dạy
con là con nhất định con không uống thuốc. Con nghĩ là con cứ ôm chặt pháp của
Thầy thôi, con không uống thuốc. Con cứ giấu các cháu ở nhà. Con bảo là: “Mẹ
thuốc uống rồi cứ bắt uống mãi, uống đủ thì thôi chứ cứ uống gì.” Bây giờ thực
ra con chỉ ôm pháp thôi. Con bạch Thầy, thì là coi như là con hiện nay thì con
vẫn cứ thỉnh thoảng con cứ bị ho ho. Kiểu ví dụ mà ho như là kiểu mà thời tiết
í con bị cái họng hạt chỉ khoảng 7 ngày hay 10 ngày thì nó vẫn bị thế. Con đuổi
được, nhưng mà đuổi nó hơi lâu. Thỉnh thoảng con vẫn còn ngậm một chút nước
chanh, nước muối ạ. Con bạch Thầy có thế thôi. Thế thì con xin Thầy dạy cho con
đuổi cho nó đi, viêm họng hạt đấy ạ. Con xin Thầy ạ.
Trưởng Lão:
Thì bắt đầu bây giờ mấy con vô đây, Thầy dạy cho trị bệnh chứ không còn cách
nào. Tu để trị bệnh, tu để đuổi bệnh chứ không có gì. Để đem lại sự bình an cho
cái thân của mình. Để khi chết mà mình không bị những cái nghiệp bệnh nó hoành
hành, nó làm cho mấy con khổ mấy con. Khi mà đau mình mới biết bệnh là khổ, mấy
con. Khổ lắm mấy con. Cho nên vì vậy mà chuẩn bị cho mình có được sự nhiếp tâm,
có được sự an trú rồi thì mới vững bụng. Khi mà có bệnh đến cái thân của chúng
ta là chúng ta sẽ đẩy lui ra được. Chứ còn nhiếp tâm mà chưa được, an trú chưa
được là một nỗi lo, là một nỗi lo.
Cho nên vì vậy
mà hôm nay mấy con vào đây thì mấy con phải nhớ kỹ tập nhiếp tâm. Nhiếp tâm cho
cẩn thận kỹ lưỡng, nhiếp cho được. Rồi được rồi thì tập an trú cho được. An trú
cho được thì mới vững bụng. Chỉ có 30 phút thôi mấy con. Thầy không dạy mấy con
ngồi nhiều đâu, 30 phút thôi. Ráng cố gắng. Mấy con thấy cái tín lực của mấy
con cộng với cái sự mà tu tập của mấy con thì cái bệnh nó có giảm, nó có. Nhưng
mà sự thực mấy con chưa được nhiếp tâm và an trú được. Chứ mà cỡ nhiếp tâm và
an trú được thì không có bệnh nào mà nó tác động vào thân của con được. Khi mà
đụng mấy con thì mấy con tác ý nó bay ra hết.
Cái bệnh
viêm họng hạt là tại vì cái phế quản của mình, khi mà thời tiết nó thay đổi là
nó bị viêm liền con, cho nên nó bị ho. Cho nên vì vậy mà cái cơ thể của con coi
như nó cũng có cái tật ở đó rồi. Cho nên hễ mà thời tiết nó bình thường thì
thôi, mà hễ nó có thay đổi cái bắt đầu con bị ho. Hoặc lạnh hoặc nóng nó cũng
ho, chứ không phải là lạnh không ho đâu, cho nên nó lâu lành. Nhưng mà nó ho
không phải ho nhiều như mấy người bệnh ho, nó bị viêm đấy thôi. Viêm phế quản,
cho nên vì vậy mà nó không bao giờ dứt. Coi như cái chỗ đó là cái cổ họng hạt của
mình, chỗ đó nó yếu. Cho nên ảnh hưởng thời tiết thì nó bị. Nó bị rồi con ho.
Cho nên nó thấy sao mà đuổi nó thì nó cũng đi đó, nhưng sao mà nó không hết
luôn? Khi nào mà con được vào Thiền Định rồi cái cơ thể con nó sẽ hết, nó sẽ
không còn. Còn bây giờ nó chưa có được vào Định nên nó bị. Không có gì hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét