36-PHẬT TỬ HỎI BỆNH HUYẾT ÁP CAO
(41:56) Phật
tử 3: Thưa Thầy, con bạch Thầy. Ngày hôm qua thì con tự nhiên áp huyết rất cao
và thêm một cái suy nhược tuần hoàn não nữa. Thì tự nhiên con cứ thấy choáng
váng đầu và nó rất là chóng mặt và rất là mệt, thế là uống thuốc cũng vẫn cứ mệt.
Con nghĩ là trong lúc ấy thì con chỉ biết là con nằm tĩnh tâm và con nương vào
hơi thở, và con tác ý để đuổi bệnh. Nhưng mà nó cũng ghê gớm, nó cũng chống đối
lại rất là nhiều, nó chưa thể nào nghe lời mình được. Vậy cho nên là con cũng
phải dùng thuốc mất một thời gian. Bây giờ con nghĩ là vào đây con không dùng
thuốc, nhất định con không dùng thuốc. Bởi vì bác sĩ nói là bệnh huyết áp cao của
con thì con phải dùng thuốc đến lúc chết. Thì mới đây, vì nhiều người cũng
không dùng thì đùng nó đột biến tai biến mạch máu não thì nó rất là nguy hiểm.
Nên là con…. Bây giờ con cũng khá nhiều rồi, nó vẫn còn nhưng mà con nghĩ con
vào đây lần này là con xin Thầy pháp tu và con không uống thuốc nữa. Chiều hôm
qua đến nay con cũng không uống thuốc nữa, và con cũng tu theo, xin Thầy dạy
cho pháp tu, và ở đây thì con giữ giới luật. Để có thể là một tháng hai tháng
thì con xem cái bệnh tình của con nó theo cái giới luật con giữ gìn và cái pháp
tu Thầy cho nó được kết quả như thế nào?
Trưởng Lão:
Thầy sẽ dạy cho cách thức nhiếp tâm. Nhiếp tâm xong rồi, rồi Thầy mới dạy cho
con an trú. Bởi vì không có thời gian phải tập luyện mấy con. An trú rồi bắt đầu
mới đuổi bệnh vậy đó, nó rõ ràng. Cho nên vì vậy mà sống ở đây, thí dụ như theo
mấy con tùy theo. Bây giờ thì, trong khi đó mấy con có mang thuốc theo thì, có
cái gì thì mấy con cứ uống. Nhưng mà khi mà Thầy dạy nhiếp tâm, khi mà được an
trú rồi Thầy bảo bây giờ dứt thuốc. Là lúc bấy giờ Thầy biết mấy con có đủ khả
năng để mà đối trị với cái bệnh của mấy con rồi. Còn mấy con chưa đủ khả năng
thì mấy con đừng có vội. Khi nào Thầy cho bây giờ không cần uống thuốc nữa, mấy
con đủ khả năng chiến đấu với bệnh, thì lúc bấy giờ mấy con không uống thuốc nữa.
Nhất định là ôm pháp mà vượt lên, chống lại với cái nghiệp thân của mình, cái cảm
thọ của cái bệnh, thì mấy con sẽ phục hồi lại cơ thể một cách rất dễ dàng không
có khó. Thầy dạy cho mấy con, mấy con tập cho kỹ lưỡng.
Rồi mấy con
thấy bây giờ Thầy dạy từ một cánh tay đưa ra hoặc từ một hơi thở hít vô thở ra.
Rồi mấy con thấy từ một hơi thở cho đến năm hơi thở. Từ năm hơi thở đến 10 hơi
thở, rồi 20 hơi thở, 30 hơi thở. Xong rồi thì trong cái khoảng thời gian đó nó
là 30 phút. Thì cộng lại số thời gian mà tu tập, trong một buổi 30 phút đó nó
được bao nhiêu thời gian mà nhiếp tâm và không có niệm. Thì lúc bấy giờ, Thầy
căn cứ vào cái chỗ mà không niệm của mấy con thì Thầy dạy cho mấy con an trú.
Mà khi an trú được rồi mà trong khoảng thời gian, có khoảng thời gian nhất định
rồi thì Thầy bảo bây giờ không cần uống thuốc nữa. Các con đủ sức để mà đương đầu
với cái cảm thọ, cái bệnh của các con. Thì lúc bấy giờ mấy con sử dụng cái pháp
an trú được rồi, mấy con sẽ dùng pháp đẩy lui bệnh một cách dễ dàng, không có
khó. Yên tâm. Con đến đây gặp Thầy rồi thì bệnh nó sẽ chạy mất hết. Không có bệnh
nào mà dám hoạnh họe mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét